Đế Chế Đại Việt

Chương 433: Đọ sức



Tào Tháo nhìn bộ dáng của Lưu Thúc Kiệm không gọi gật đầu, trong lòng đánh giá kẻ này là kẻ có thực tài. Hắn nói.

- Được rồi Hứa Chử, đó là quy định của Đại Việt đương nhiên Quả nhân cũng không ép. Để sứ thần nói mục đích của hắn đến đây đi.

Hứa Chử hừ lạnh một tiếng cũng lui lại, đôi mắt hổ không ngừng trừng lớn nhìn Lưu Thúc Kiệm. Thế nhưng Lưu Thúc Kiệm vẫn bình chân như vại nói.

- Bẩm bệ hạ, thần được Thừa Mệnh bệ hạ sai phái đến Ngụy quốc xa xôi là để trình lên quốc thư, hi vọng có thể đặt mối quan hệ bang giao giữa hai nước. Cũng hi vọng bệ hạ có thể cho phép các thương nhân Đại Việt mở cửa hàng buôn bán trên toàn lãnh thổ của Ngụy quốc. Chúng thần có thể đem đến mọi thứ mà Ngụy quốc cần.

- Ồ, các ngươi nói xem các ngươi có thể cung cấp cho Ngụy quốc những gì?

Đối với Quốc thư Tào Tháo không quan tâm lắm, đó cũng chỉ là những lời sáo rỗng, hắn là một con người thực dụng, không hề bị ràng buộc bởi các lễ giáo nhờ vậy mà hắn mới có thể vực dậy được Ngụy quốc trở thành một đối trọng đáng gờm với Đại Hán. Lưu Thúc Kiệm nói.

- Bẩm bệ hạ, thương đoàn của Đại Việt là Tập đoàn thương mại quốc doanh Đại Việt có thể cung cấp cho dân chúng Ngụy quốc các đồ vật gia dụng, các vật dụng cần thiết cho mùa Đông như các loại áo bông, len, dạ, đối với quý tộc có thể có các đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo, các tiểu máy móc thần kỳ. Còn riêng đối với bệ hạ chúng thần có thể cung cấp vũ khí sắc bén, uy lực thậm chí là cả lương thực.

- Vũ khí? Lương thực?

Tào Tháo nghe đến hai thứ này lập tức sáng mắt lên. Ngụy quốc chưa bao giờ dư thừa lương thực, bởi vậy mà hằng năm Hổ Báo kỵ lại đem quân đi đánh Đại Hán để cướp bóc, đến mức người Ngụy quốc gọi khoảng thời gian đó là “khai thác kỳ”. Bây giờ nghe đến thương nhân Đại Việt vậy mà bán vũ khí và lương thực thử hỏi làm sao Tào Tháo không thèm muốn. Phải biết hai thứ này chính là vật tư chiến lược của mỗi quốc gia đều cấm xuất khẩu, Ngụy quốc chỉ có thể mua được một ít từ gian thương buôn lậu của Đại Hán với giá cao ngất ngưỡng.

Thực tế đây cũng chỉ là một bước đi thử nghiệm của Lý Anh Tú đối với Ngụy quốc. Hắn không quá rõ ràng Ngụy quốc sẽ cần cái gì, nhưng chắc chắn hai loại vật tư này sẽ cần, hơn nữa là với giá trên trời. Đại Việt tuy nói cần lượng lớn lương thực để triệu hoán cư dân thế nhưng nhờ vào tập trung ruộng đất áp dụng các kỹ thuật tiên tiến năng suất đã sớm tăng vọt, thậm chí vượt sản lượng của thời đại này đến hai ba lần, các cây trồng trên ruộng tốt lại tăng năng suất lên gấp ba, thời gian nuôi trồng giảm xuống gấp ba đã trở thành một cái buff giúp nông nghiệp Đại Việt phát triển cực kỳ mạnh mẽ, do đó lương thực cũng rất dư thừa.

- Đúng vậy. Thương đoàn chúng thần cũng xin dâng lên cho bệ hạ vài món vật phẩm.

Được cho phép Lưu Thúc Kiệm cho người đem vào lễ vật bao gồm một áo choàng lông cừu, một kiện Sơn Văn giáp, một thanh Spadroon một khẩu K-04C, một khẩu Type 02A3 và một khẩu súng ngắn P05.

Tào Tháo lập tức chú ý đến Type 02A3, hắn cầm lên không khỏi nói.

- Đây dường như là Thần thương của Đại Hán?

Chiến tranh với Đại Hán lâu ngày Tào Tháo đương nhiên cũng nhận biết vũ khí của quân Hán, quân Ngụy cũng phỏng chế một số nhưng sử dụng lại không hiệu quả, uy lực tuy lớn nhưng độ chính xác kém vô cùng. Lưu Thúc Kiệm lắc đầu nói.

- Bẩm bệ 3Mtzh hạ, đây là súng, chúng thần gọi nó là Type 02A3, về cơ bản nó giống Thần thương nhưng tính năng rất vượt trội. Bệ hạ không biết quân Đại Việt và Hàn quốc từng dùng nó và M102 tiêu diệt gọn hai vạn quân Đại Hán.

- M102 là thứ gì?

Tào Tháo nghe mấy cái tên kỳ lạ không khỏi hỏi, lúc này có cảm giác Tào Tháo như một đứa trẻ vừa mới được mở ra một chân trời mới, bất cứ cái gì cũng muốn học hỏi. Lưu Thúc Kiệm mỉm cười nói.

- M102 là một loại pháo có thể bắn tan bất kỳ thành trì nào. Hi vọng bệ hạ có thể sắp xếp một nơi rộng rãi để chúng thần có thể biểu diễn.

Tào Tháo gật đầu quay sang Hứa Chử nói.

- Lệnh cho Hạ Hầu Uyên quét dọn thao trường, Quả nhân sẽ chọn doanh trại của hắn để thử nghiệm.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Doanh trại của Hạ Hầu Uyên nằm ở phía Tây kinh thành, rất gần với hoàng cung, tuy mới chỉ là đầu tháng chín nhưng ở Lạc Dương cũng đã khá lạnh, binh sĩ Ngụy quốc chỉ được mặc giáp gia, thêm vào là một cái khăn quàng cổ màu đỏ, đầu đội mũ sắt nghiêm túc chờ bệ hạ đến.

Ngược lại phía bên kia Đại Việt đi hộ thống thương đoàn lần này ngoài lực lượng bảo an Tập đoàn năm trăm thủy thủ, còn có bốn hộ vệ hạm lớp Chu Tước do hai viên Đại úy hải quân là Lê Thế và Trịnh Văn Sái chỉ huy. Lê Thế chỉ huy một trăm binh sĩ thủy quân lục chiến hộ tống sứ đoàn vào bên trong kinh thành, đồng thời đem theo các trang bị mẫu. Binh sĩ thủy quân lục chiến mặc áo dã chiến mùa đông, bên ngoài khoác áo măng tô, trên đầu đội mũ Ushanka, kéo theo hai chiến mã dắt theo khẩu pháo M102 đi vào bên trong doanh trại.

- Bái kiến bệ hạ.

Nhìn thấy Tào Tháo tiến vào binh sĩ Ngụy quốc lập tức quỳ bái, danh vọng của Tào Tháo ở Ngụy quốc cao chót vót, cũng không kém Lý Anh Tú ở Đại Việt là bao nhiêu, dù sao Tào Tháo chính là người mang vinh quang đến cho Ngụy quốc. Hạ Hầu Uyên đi đến điểm tướng đài nói.

- Bẩm bệ hạ, thao trường đã chuẩn bị xong.

Tào Tháo lúc này khoác trên người là chiếc áo lông cừu Lưu Thúc Kiệm vừa mới dâng lên, phải công nhận rằng chiếc áo may rất tinh xảo, mặc vừa vặn, thoải mái, lại rất ấm áp khiến Tào Tháo không khỏi hài lòng. Hắn gật đầu đối với Hạ Hầu Uyên nói.

- Đi đến thao trường, để cho binh sĩ cũng Quả nhân chiêm ngưỡng uy lực vũ khí của Đại Việt đi.

Bên cạnh doanh trại có một thao trường rất lớn, rộng đến hàng dặm, Tào Tháo đi đầu đến, binh sĩ lập tức đem ra một cái ghế tựa. Lần này nghe nói có thử vũ khí mới không chỉ có Tào Tháo mà còn có cả các tướng lĩnh ở Lạc Dương không ra chiến trường như Bàng Dục, Bàng Đức, Tào Hồng,... còn có cả thế tử Tào Phi cũng có mặt.

Lưu Thúc Kiệm để cho binh sĩ Hải quân sắp đặt đâu vào đấy mới dẫn theo Lê Thế đi lên điểm tướng đài nói.

- Bẩm bệ hạ, đây là Lê Thế Đại úy lính thủy đánh bộ của Đại Việt, bây giờ hắn sẽ chỉ huy lần biểu diễn lần này.

Tào Tháo khẽ gật đầu, Lê Thế đem ra một tấm thép, đây vốn là một miến lót giáp của binh sĩ Đại Việt. Lê Thế nói.

- Xin mời một vị tướng quân lên trước dùng đao để chém tấm giáp này.

- Để ta!

Từ bên trong hàng Tào Hồng lập tức xách đao bước ra đứng đối diện Lê Thế, Tào Hồng còn cao hơn hẳn nửa cái đầu, hắn có chút kiêu ngạo nói.

- Ngươi có thể đặt nó xuống dưới mặt đất.

Lê Thế lắc đầu nói.

- Không cần thiết, ngươi có thể chém ba đao, ta sẽ dùng nó để đón đỡ.

Tào Hồng híp mắt lại nói.

- Tốt lắm, rất dũng cảm, ngươi là một nam tử hán, nhưng ngươi có chắc đỡ được của ta ba đao?

Lê Thế không trả lời mà chân trái lùi lại một bước, hai tay nâng lên tấm giáp thay thế cho câu trả lời. Tào Hồng cuối cùng cũng thu lại nét mặt kiêu ngạo, tay chậm rãi rút đao, đôi mắt quan sát lấy Lê Thế.

- Hống!

Tào Hồng bất ngờ gầm lên một tiếng đao bạt nhanh như gió phát ra tiếng rít thất thanh, mang uy thế kinh người bổ đến. Lê Thế đôi mắt nhíu lại, hai tay cầm lấy bản giáp đưa lên phía trên đón đỡ.

Keng.

- Đao thứ nhất!

Mảnh giáp chuẩn xác đón đỡ được lưỡi đao vào chính giữa, uy lực từ lưỡi đao truyền qua mảnh giáp làm hai tay Lê Thế không khỏi tê dại, dù sao Tào Hồng đang lúc đỉnh phong mà Lê Thế cũng không phải là Lê Thế của kiếp trước, hắn cũng chỉ là một thanh niên tốt nghiệp Diễn Võ trường mấy năm mà thôi.

- Lại đến!

Tào Hồng lại gầm lớn một tiếng, lưỡi đao xé gió càng mang theo uy lực mạnh hơn lúc nãy không khỏi gấp đôi, Lê Thế nghiến răng một cái hai chân vận sức hạ trung bình tấn, hai tay lần nữa nhắm chuẩn đón đỡ lưỡi đao.

Keng.

- Đao thứ hai!

Lần này dư lực truyền đến lại làm cho hổ khẩu của Lê Thế rách toạt, hai chân bị tê dại, thế nhưng hắn vẫn đứng vững như bàn thạch. Tào Tháo nhìn hai người tranh đấu không khỏi quay sang Tào Phi nói.

- Thế tử, ngươi xem thử hai người bọn họ ai sẽ là kẻ thắng sau cùng?

Tào Phi vẫn còn nhỏ tuổi, thế nhưng thông tuệ kinh người, vô cùng được Tào Tháo ưa thích. Tào Phi cẩn thận quan sát chầm chậm nói.

- Tào tướng quân võ nghệ kinh người, đao xuất ra như sóng gầm núi lở, hẳn sẽ chiếm phần thắng. Thế nhưng vị Đại úy Đại Việt kia tuy trẻ nhưng cũng là một kẻ chi tài, hài nhi thấy được trong mắt hắn ý chí kiên định, quả cảm, Tào Hồng tướng quân muốn thắng cũng không dễ dàng.

Tào Tháo nghe vậy trong ánh mắt liền hiện lên vẻ hài lòng. Hắn năm nay đã năm mươi, vẫn còn làm vua được mười, mười lăm năm nữa, lúc đó dạy dỗ Tào Phi trưởng thành hẳn có thể chấp chưởng được cơ ngơi Ngụy quốc mà hắn để lại.
=============++

Lê Thế và Trịnh Văn Sái là hai tướng lĩnh dưới thời vua Lê Thánh Tông, không được sử sách nhắc lại nhiều. Chiến công nổi bật nhất có lẽ là trong cuộc chiến với Champa, Lê Thế và Trịnh Văn Sái nhận lệnh vua đem ba vạn quân và năm trăm chiến thuyền vào cửa biển Sa Kỳ chặn đường lui của quân Champa, góp công cho đại thắng của quân Đại Việt.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.