Đế Chế Đại Việt

Chương 435: Tân Thứ trưởng Bộ Công thương



Dù đã bớt đi hai triệu lượng như con số còn lại cũng là rất lớn. Tào Tháo cũng đã tính toán khá kỹ, thực tế thuế quan mà Ngụy quốc thu được cũng không nhiều, một phần vì Ngụy quốc đối đầu với Đại Hán, nên tại khu vực cũng không mấy nước giao thương, hai là vị trí của Ngụy quốc tại phía Bắc lục địa, khí hậu cũng khắc nghiệt cũng ít có người đến, những thương nhân phương Tây thường chú ý đến Đại Hán trù phú hơn là Ngụy quốc, do đó miễn thuế cho Đại Việt một phần có thể giảm giá, một phần khác cũng là dùng Đại Việt để lôi kéo thương nhân nơi khác đến.

Lưu Thúc Kiệm đối với đề nghị của Tào Tháo cũng khá động tâm. Thực tế việc treo lên hàng triệu lượng bạc cho một công thức chế tạo súng đã là một cái giá trên trời, việc chỉ nhận ba triệu lạng cũng đã rất có lãi, huống chi việc miễn thuế năm năm cũng rất cuống hút. Phải biết những nước viễn Đông này bình thường không coi trọng ngoại thương lắm, do đó bọn hắn đánh thuế quan rất cao, nhiều thủ tục, thậm chí phiền phức đến mức thương nhân nước ngoài không muốn đến nữa, Đại Việt đặt cơ sở tại phương Đông, ngoại trừ Hàn quốc thì Ngụy quốc là nơi thứ hai, hơn nữa khác với Hàn quốc, thị trường của Ngụy quốc rất lớn, sự cạnh tranh không có mấy, do đó năm năm miễn thuế đối với các thương nhân Đại Việt bọn hắn có thể thu về số lợi nhuận kết xù. Nghĩ đến đây Lưu Thúc Kiệm gật đầu nói.

- Được, thế nhưng thưa bệ hạ, chúng thần cũng biết chế tạo súng đạn, nếu muốn giúp bệ hạ chế tạo súng đạn cần phải có công tượng, cũng như các giáo quan chuyên nghiệp giúp bệ hạ huấn luyện binh sĩ. Nếu chúng thần giong buồm đi về, năm sau có thể trở lại một chuyến giúp bệ hạ xây dựng nên xưởng tạo súng.

- Phiền phức như vậy? Thế hiện tại các khanh đem bao nhiêu súng để bán? Còn có bao nhiêu lương thực?

Tào Tháo không khỏi hơi thất vọng, hắn cấp thiết muốn trang bị hỏa khí cho quân đội mình. Lưu Thúc Kiệm nói ra sự thật cũng chỉ chờ đợi một câu này, bọn hắn đem nhiều hàng hóa như vậy chẳng lẽ lại uQpCe phải đem về? Lưu Thúc Kiệm nói.

- Bẩm bệ hạ, chúng thần có đem theo một vạn chi súng trường trong đó có bốn ngàn khẩu K-04C và sáu mươi ổ pháo M102. Ngoài ra còn có năm trăm tấn lương thực.

Lý Anh Tú bán các loại súng cho Ngụy quốc cũng chỉ là các loại súng Type 02A3 và K-04C kiểu cũ, tức là vẫn dùng bộ kíp đá lửa mà không phải là kíp hạt nổ, dù sao nếu muốn xây xưởng cho Tào Tháo thì bọn hắn cũng không chế được hạt nổ. Tào Tháo gật đầu, đối với súng ngắn hắn lại không quan tâm lắm, quan trọng là súng kíp pháo và lương thực.

- Hạm đội của các ngươi chỉ mấy chiếc thuyền lại có thể chứa nhiều như vậy?

Quách Gia là người rất rõ ràng, lần này thuyền đến của Đại Việt cũng chỉ có vài chiếc mà thôi, làm sao có thể chứa được năm trăm tấn lương thực. Lưu Thúc Kiệm mỉm cười nói.

- Đại Việt có căn cứ tại Hàn quốc, có thể vận chuyển từ nơi đó đến.

Muốn phát triển tại viễn Đông Đại Việt đã biến Hàn quốc trở thành bàn đạp của mình, biết rõ sự khó khăn về khoảng cách, ngay từ đầu Lý Anh Tú đã chủ trương biến Hàn quốc trở thành một trạm trung chuyển và tập kết hàng hóa, hàng hóa được vận chuyển xuyên suốt cả năm tập kết tại Hàn quốc, khi cần gì chỉ cần lấy từ trong kho Hàn quốc ra là có thể.

Cuối cùng Tào Tháo bao mua toàn bộ mười ngàn khẩu súng với giá tám mươi lượng bạc một khẩu, một ổ pháo với giá hai ngàn lượng một ổ. Cộng thêm đạn dược các loại vừa tròn một triệu lượng, Tào Tháo dùng một vạn lượng hoàng kim tinh khiết để kết toán làm Lưu Thúc Kiệm càng vui vẻ, so với bạc ở Đại Việt hoàng kim còn có giá hơn rất nhiều, hơn nữa còn là tinh khiết bệ hạ sẽ quy đổi được càng nhiều đơn vị vàng. Thực ra nhờ vào sự tiến bộ của máy móc sản xuất pháo đã không còn đắt như vậy, giá vốn nhiều lắm cũng chỉ tương đương với hai trăm lượng, thế nhưng dù sao nó có uy lực lớn, xem đã con mắt đương nhiên phải chào giá gấp mười rồi.

Lương thực Lưu Thúc Kiệm hẹn hai tháng sẽ giao trọn, thanh toán với giá gấp ba thị trường, đây đã được xem là một giá lương tâm. Vào mùa Đông thường thường thương nhân Đại Hán buôn lậu sẽ bán cho Ngụy quốc lương thực với giá gấp mười lần thậm chí hơn. Sự khẳng khái của Đại Việt được Tào Tháo khen ngợi không ngừng, thậm chí cấp phép Đại Việt có thể mở cửa hàng ở bất kỳ đâu trên Ngụy quốc, quan phủ địa phương phải ưu tiên cấp phép cho Đại Việt, không được quấy nhiễu.

Tập đoàn thương mại rất biết chớp nhanh thời cơ lập tức bắt đầu mở rộng tầm ảnh hưởng của mình. Bởi hàng hóa Đại Việt đều là những hàng hóa thiết yếu cần thiết cho mùa Đông nên được dân chúng Ngụy quốc rất chào đón, đặc biệt là áo bông, vừa rẻ, lại ấm và đẹp nên rất được ưa chuộng, trở thành món hàng nóng. Tập đoàn cũng bắt đầu thu mua từ dân chúng Ngụy quốc các sản phẩm như sừng, mài, ngọc trai các loại để đem trở về. Bởi những thứ này ở Ngụy quốc giá cả thô tương đối rẻ, ngược lại ở Đại Việt do chính sách bảo vệ động vật khai thác theo kỳ của triều đình nên sản lượng rất có hàng, nhưng nghề thủ công mỹ nghệ như khảm sừng, chế tạo trang sức Đại Việt rất được các nước khác chào đón nên giá cả rất cao, lấy nguyên liệu từ Ngụy quốc đem về Đại Việt chế tạo lại sau đó đem bán đi chính là một vốn bốn lời.

Các cửa hàng của Đại Việt cũng rất được quý tộc Ngụy quốc ưa thích, nhất là các đồ vật tiểu máy móc như đồng hồ, ống nhòm, gương... với giá rất “phải chăng” mỗi thứ vài lượng vàng mà thôi. Thế nhưng đám quý tộc này điên cuồng truy tặng cho Tập đoàn thương mại Đại Việt là “thương nhân lương tâm”, bởi mười năm trước Franzt đế quốc thương nhân cũng từng đến đây, cũng bán ra thứ gọi là “thiên lý nhãn” để lòe mọi người, bán nhỏ giọt mỗi cái lên đến ngàn lượng vàng, thậm chí có thể hơn, do đó người Ngụy quốc rất không chào đón người Franzt.

===================Ta là đường phân cách===============

Thăng Long, Đại Việt. Lý Anh Tú sau đại hôn quay trở lại với guồng quay công việc bận rộn. Sau khi tiễn đưa hết tất cả sứ đoàn trở về ngày hôm nay, tháng chín lần đầu tiên sau Đại hôn Lý Anh Tú triệu tập lại nội các tại tầng ba tại lầu trăm nóc (Từ nay gọi là lầu trăm nóc tương đương với nhà Trắng vậy). Chỉ là lần này trong phòng họp vậy mà có thêm sự xuất hiện của hai vị tân hoàng hậu là Chính cung hoàng hậu và Thiện Anh hoàng hậu. Lý Anh Tú nói.

- Hôm nay Trẫm có chuyện muốn tuyên bố. Như các khanh đã biết Chính cung hoàng hậu hiện tại đang đảm nhiệm việc huấn luyện các cung nữ, đồng thời cũng là chủ sở hữu của công xưởng rượu lớn nhất Đại Việt. Thiện Anh hoàng hậu cũng đã từng là Phó hội trưởng của Hoa Hồng Đen thương hội.

Các quan lại, bộ trưởng gật đầu. Xưởng rượu của An Tư hiện tại đã phổ biến thậm chí trở thành thương hiệu “Lam Hương tửu” phủ sóng toàn bộ Đại Việt và thị trường nước ngoài. Nếu không phải dùng vốn để nghiên cứu và đầu tư vào máy móc chắc hẳn năm ngoái xưởng rượu đã cống hiến cho ngân sách quốc gia đến năm trăm ngàn quan. Hiện tại xưởng rượu đã bắt đầu nghiên cứu bước tiếp theo chính là...bia. Mà Elina lại không ai không biết quá khứ của nàng, dù sao việc giao thương với Đại Việt là một tay nàng đảm trách, sau khi trở thành hoàng hậu Đại Việt Elina đã từ chức Phó hội trưởng. Lý Anh Tú nói tiếp.

- Do đó có thể thấy được địa vị phụ nữ trong Đại Việt không hề thua kém gì giới nam nhân, các nam nhân cũng phải nhìn đó mà cố gắng. Trẫm muốn khuyến khích những nhân tài là nữ lưu càng có thể làm quan, làm giàu, càng có thể cống hiến cho Đại Việt mà không phải chỉ là việc nội trợ trong nhà.

- Bệ hạ anh minh.

Tất cả quần thần đồng thanh nói, tại Đại Việt nhờ không chịu ảnh hưởng nặng của Nho giáo mà chịu ảnh hưởng lớn của tư tưởng truyền thống và tư tưởng hiện đại của Lý Anh Tú, địa vị của nữ nhân không hề thấp kém, bọn họ có được đầy đủ các quyền lợi mà nam giới có được, nên việc bệ hạ nói cũng không phải là điều mới, quần thần biết ý chính của bệ hạ chưa tung ra. Quả nhiên Lý Anh Tú lại nói.

- Nên để làm gương cho các nữ nhân trong thiên hạ, hôm nay Trẫm chính thức bổ nhiệm Thiện An hoàng hậu trở thành Thứ trưởng Bộ Công thương, phụ tá cho Tinh Thiều làm việc.

Lời tuyên bố của Lý Anh Tú như quả bom thả vào nội các làm cho mọi người bất ngờ, ngược lại Tinh Thiều lại cảm thấy đôi vai mình nặng trĩu. Hắn đảm nhiệm Bộ trưởng Bộ công thương chính là một chức vụ đâm ngang, năng lực đương nhiên không thể bằng một thương nhân thiên tài từ nhỏ như Elina được. Lần này Thiện Anh hoàng hậu về đội của hắn, nếu không cẩn thận thì chiếc ghế của hắn quả thực có thể bị lung lay.

- Các khanh có ý kiến gì không?

- Bệ hạ anh mình.

Lấy Lữ Gia dẫn đầu mọi người đồng thanh nói. Đùa sao, bệ hạ đã mở ra kim khẩu, ai lại dám phản đối, đây là chế độ phong kiến, ở đây không có dân chủ nha.

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế