Đế Chế Đại Việt

Chương 442: Quốc tang



Lý Anh Tú quay trở về cung, một số quan lại vẫn còn túc trực tại Đại vương phủ. Dù sao Phạm Tu nói đúng, dù hắn có chết đi thì Đại Việt vẫn phải có sự điều hành, Đại Việt phát triển phú cường chính là cách đền đáp tốt nhất giành cho hắn. Hôm nay Lý Anh Tú nghỉ ngơi đặc biệt muộn, dù đêm đã khuya, bên ngoài gió lạnh rít gào, thế nhưng hắn vẫn chưa quay về phòng nghỉ mà vẫn tiếp tục làm việc. Liên tiếp là các sắc lệnh được đưa ra chủ yếu là về mặt quân sự. Ngoại trừ Sư đoàn Thánh Dực được đưa vào trạng thái chiến đấu thì Quân đoàn một cũng nhận lệnh sẵn sàng cơ động. Lý Anh Tú gọi Lê Phụng Hiểu và Đinh Văn Tả vào lầu trăm nóc nói.

- Hiện tại Bộ quốc phòng lập tức phát động lệnh động viên, binh lính bổ súng đầy đủ vào các đơn vị huấn luyện, sẵn sàng cơ động bất cứ lúc nào.

Đại Việt tuy nói thực hiện chế độ quân nhân chuyên nghiệp, chính quy, thế nhưng lực lượng dự bị cũng đóng vai trò không nhỏ trong tổ chức lực lượng ba thứ quân. Các biên chế Quân đoàn, Sư đoàn đều để trống ra một số lượng biên chế không nhỏ để khi có chiến tranh quân dự bị sẽ bù đắp vào đây. Cụ thể Quân đoàn một tổng số binh lính chiến đấu là hai vạn, các đơn vị phụ trợ năm ngàn, biên chế quân dự bị bảy ngàn nên khi chuyển sang thời chiến tổng số quân của Quân đoàn một lên đến ba mươi hai ngàn người. Tương tự với các Sư đoàn địa phương biên chế thường trực một vạn, đơn vị phụ trợ hai ngàn, dự bị danh ngạch năm ngàn, thời chiến tổng số lượng quân đến mười bảy ngàn người. Sau khi động viên Đại Việt sẽ có một số lượng quân đội lớn, chỉ là quân dự bị dù được huấn luyện quân sự, nhưng trước khi vào chiến trận phải được huấn luyện lại kỹ năng một lần nữa.

- Thần tuân chỉ. Nhưng bẩm bệ hạ, chuẩn bị tổ chức NUMA được thành lập, lần này lại động viên thì số quân của Đại Việt sẽ rất lớn, gánh nặng hậu cần sẽ càng thêm trầm trọng.

Lê Phụng Hiểu tính toán sơ qua, chỉ cần lệnh động viên ban ra, quân thường trực của Đại Việt tính riêng lính chiến đấu sẽ từ sáu vạn người khuếch trương lên đến tám mươi hai ngàn người, lại tính thêm các đơn vị phụ trợ nữa con số này sẽ đạt đến mười vạn. Lý Anh Tú lắc đầu nói.

- Đã có sảy ra biến cố, mọi việc cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Các khanh cùng Cục hậu cần phải tính toán. Lệnh cho Diễn Võ trường càng gấp rút huấn luyện, Trẫm cần các học viên sớm phải tốt nghiệp trở về nắm chỉ huy các đơn vị mới thành lập.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Lý Anh Tú đã quyết ý Lê Phụng Hiểu cũng không thể nói nhiều gì. Dặn dò xong Lê Phụng Hiểu Lý Anh Tú quay sang Đinh Văn Tả hỏi.

- Lữ đoàn bắn tỉa huấn luyện như thế nào rồi?

Gọi là Lữ đoàn nhưng thực chất đây chỉ là một trại huấn luyện lính bắn tỉa mà thôi, biên chế một lần huấn luyện năm ngàn người, sau khi binh sĩ rời trại huấn luyện sẽ được đưa về các đơn vị khác. Đinh Văn Tả nói.

- Bẩm bệ hạ, hiện tại trại huấn luyện vẫn đang đào tạo nữ xạ thủ. Trước đó đã có một khóa binh sĩ tốt nghiệp.

Huấn luyện binh lính bắn tỉa là một nhiệm vụ lâu dài, theo súng đạn dần hiện đại, khoảng cách tác chiến càng xa, yêu cầu của lính bắn tỉa ngày càng cao. Lý Anh Tú gật đầu nói.

- Trẫm muốn khanh chuẩn bị tất cả trang bị để tác chiến độc lập đi đến Hải Vân quan. Đến nơi rồi mới được mở phong thư này ra, bên trong có nhiệm vụ của khanh.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Đinh Văn Tả nhận lấy phong thư màu vàng cẩn thận cất vào trong lồng ngực của mình. Cho hai người lui ra Lý Anh Tú ngã người ra ghế, trong đầu không biết đang suy nghĩ điều gì. Lát sau Trần Thư từ bên ngoài đi vào khẽ nói.

- Bệ hạ, vương gia đi rồi.

Nghe đến đây Lý Anh Tú không khỏi sững sờ, người lặng đi hồi lâu, trăm bề cả xúc ngổn ngang trong lòng hắn, sáu năm, cuối cùng vị thần tử đầu tiên của hắn cũng đã rời đi trở về với Lạc Long Quân. Lý Anh Tú hít sâu một hơi nói.

- Hạ lệnh cho Lê Văn Hưu thông cáo tin tức vương gia qua đời, Đại Việt quốc tang ba ngày, khắp nơi treo cờ rũ, dừng mọi hoạt động ăn uống vui chơi. Kẻ nào kháng lệnh bắt nhốt vào đại lao ba tháng.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Tin tức nhanh chóng lan truyền ra. Sáng ngày hôm sau kỳ đài Thăng Long không phải là Long Tinh kỳ bay phất phới, thay vào đó nó bị buột vào một miếng vải đen rũ cả xuống. Cả Thăng Long chìm trong một màu tang tóc, các tụ điểm vui chơi bị đóng kín, cửa hàng không mở, đường phố vắng tanh, thậm chí một số nhà còn treo lên lồng đèn trắng. Đô Hồ đại vương qua đời, ai cũng biết sẽ có ngày này đến, thế nhưng khi nhận được hung tin dù đã có chuẩn bị trước nhưng không khỏi đau lòng. Dân chúng khóc than Đại Việt mất đi một vị tướng huyền thoại cả đời vì nước, vì dân, đám binh lính trong quân đội lại càng dữ hơn, nếu không phải kỷ luật quân đội nghiêm chỉnh, các sĩ quan quản giáo nghiêm khắc thì đám lính trơn này tuyệt đối đã đi đến tận Thái ấp để nhìn mặt Nguyên Soái lần cuối rồi.

- Bệ hạ, đây là đơn thỉnh nguyện của các học viên bên trong Diễn Võ trường dâng lên Bộ văn hóa, xin bệ hạ quyết định.

Lê Văn Hưu trình lên một tờ giấy nhìn vẻ ngoài gồm rất nhiều chữ ký. Lý Anh Tú sắc mặt mệt mỏi, tóc tai có chút rối, đôi mắt đỏ hoe, hắn đã một đêm không ngủ, không tài nào ngủ được. Đọc qua đơn thỉnh nguyện cũng chỉ có vài ý, đám học viên nói Phạm Tu không có con nối dõi, những học viên không khác gì là nghĩa tử của Phạm Tu, do đó bọn hắn xin phép được tham dự đám tang, khiêng linh cữu và bài vị của Phạm Tu đi đến nơi an nghỉ cuối cùng.

- Chuẩn tấu!

Lý Anh Tú thả đơn thỉnh nguyện xuống nói. Đây là sự biết ơn và kính trọng của các học viên đối với Phạm Tu, Lý Anh Tú không có cách nào từ chối cả. Lý Anh Tú nói.

- Đô Hồ đại vương là thần tượng trong giới quân đội, các khanh xem xét xử trí cho tốt. Di nguyện của vương gia chính là được chôn trên đỉnh núi Khai Quốc Tự, khanh xem đó mà chuẩn bị.

Thêm một ngày nữa, lễ tang của Đô Hồ đại vương đã bắt đầu, từ đêm trước đó hàng vạn dân chúng từ các xứ lân cận của Thăng Long đổ xô về Thái ấp để tiễn đưa vị anh hùng dân tộc về nơi an nghỉ cuối cùng. Toàn bộ cảnh sát, bộ khoái đều được động viên, hủy bỏ tất cả ngày nghỉ để giữ trật tự trị an. Thế nhưng dường như bọn hắn lo xa, dù người đông như vậy, đau thương như vậy thế nhưng không ai gây rối, mất trật tự. Mọi người lẳng lặng xếp hàng dài từ trên con đường từ Thái ấp đến Khai Quốc Tự, không ai muốn đám tang của Phạm Tu.

Lễ truy điệu được thực hiện bên trong Đại vương phủ, có đầy đủ sự hiện diện của tất cả quan chức bên trong triều đình Đại Việt. Phạm Tu đã được đưa vào bên trong một chiếc quan tài bằng gỗ lim, bên ngoài sơn son đỏ, thếp viền vạn, hai bên thành chạm trổ hai đầu tứ trảo kim long. Lê Văn Hưu thay mặt triều đình đọc văn truy điệu, kể đến công trạng của Phạm Tu từ thuở lập quốc, sự ra đi của Phạm Tu là một mất mác to lớn không chỉ đối với triều đình mà còn là của cả dân tộc, của cả đất nước.

Trong tiếng kèn buồn rã rích, Cảnh binh tiến lên phía trước chậm rãi phủ lên quan tài một lá cờ Long Tinh kỳ, ngôi sao đỏ và con rồng trắng ở giữa được chỉnh tề xắp chính giữa quan tài. Lý Anh Tú dẫn đầu các quan lại từ từ đi lên phía trước đặt bên cạnh quan tài từng bông hoa cúc xếp đặt thành vòng tròn xung quanh. Cuối cùng một chiếc lồng kính thủy tinh được chụp lên phía trên.

Các học viên Diễn Võ trường xuất hiện, bọn hắn trong lễ phục màu đen của học viên, đầu đội mũ Kepi, tay trái băng lên khăn trắng. Nhiệm vụ của bọn hắn chính là khiêng linh cữu của vị hiệu trưởng mà bọn hắn hằng tôn kính.

- Nhấc lên!

Theo hiệu lệnh mười hai học viên xuất sắc nhất được lựa chọn chia ra làm hai bên khẽ nhấc quan tài thủy tinh trong suốt lên, rất nhẹ nhàng và vững chãi, tựa như bọn họ sợ rung lắc một chút sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của vị hiệu trưởng già.

Từng bước, từng bước chậm rãi quan tài được khiêng ra bên ngoài, học viên cầm bài vị đi trước, quan tài theo sau, sau nữa đó mới là triều đình Đại Việt. Ở bên ngoài một hàng dài xe ngựa đã chờ sẵn, bao gồm đội dẫn đường, đội tiêu binh, đội vòng hoa, và có một xe pháo ngựa kéo đã chờ sẵn.

- Hạ xuống!

Theo hiệu lệnh quan tài chậm rãi được đặt vững chãi trên hai càng pháo. Linh cữu của Phạm Tu sẽ được chiếc xe pháo kéo này đưa đến nơi an táng. Mà người đánh xe ngựa, lần nữa lại là Trần Quốc Tuấn.

- Xuất phát!

Đoàn người ngựa chậm rãi đi ra khỏi Thái ấp, nkDD2 chạy thật chậm rãi, không biết có phải ông trời thương xót hay không hôm nay tuyết vậy mà ngừng rơi, quân dân Thăng Long từ sớm đã chủ động quét dọn tuyết trên đường, sao cho con đường đi của Đại vương thật sạch sẽ nhất có thể.

Đi ra khỏi Thái ấp, một hàng dài dân chúng đã chờ sẵn sàng, dù là hàng chục ngàn người, nhưng tất cả bọn họ đều yên lặng, đôi mắt đỏ hoe chỉ chực khóc, thỉnh thoảng một tiếng thút thít, một tiếng nấc của một người lại vang lên.

Xe pháo kéo chậm rãi đi ra lăn trên con đường được tạo ra bởi hai hàng dân chúng, cảnh sát giữ trật tự hai bên đường giơ tay lên hướng linh cữu Phạm Tu hành quân lễ.

- Cung tiễn đại vương về nơi an nghỉ!

- Cung tiễn đại vương về nơi an nghỉ!

Không ai bảo ai dân chúng đột nhiên hô lên, tựa như một làn sóng âm thanh lan rộng, xe pháo kéo đi đến đâu dân chúng lại hô vang đến đấy, mọi người cùng nhau đưa tiễn Phạm Tu trở về nơi an nghỉ cuối cùng. Mãi đến dưới chân núi của Khai Quốc Tự.

Tại nơi cổng vào, từng khối phương trận của binh sĩ đã sắp đặt sẵn tựa như đội hình duyệt binh. Nhìn thấy đoàn xe đi đến, khối trưởng hô lớn.

- Nghiêm! Chào!

Hàng ngàn binh sĩ đồng loạt hành quân lễ, ánh mắt dõi theo xe tang chạy qua, không hô hào, nhưng ánh mắt đỏ hoe chực lệ của bọn họ đã thể hiện đầy đủ sự kính trọng và sự yêu mến của bọn hắn đối với vị cố Nguyên Soái của Đại Việt.

Đoàn xe chạy đến đỉnh chân núi, hình dáng nơi này tựa như một cái đầu rồng, từ đây có thể nhìn thấy được toàn bộ Thăng Long thành xung quanh. Phía dưới lại có dòng sông chảy qua, quả thực là một địa thế phong thủy cực tốt, đầu dựa núi chân hướng sông. Tất cả nghi lễ an táng đều dựa theo cấp nghi lễ cao nhất của một vị nguyên thủ quốc gia. Quan tài được đặt xuống huyệt, từng nắm đất được từng người, từng người thả xuống, cuối cùng được vun lên thành một nấm mộ hoàn chỉnh.

Lý Anh Tú chợt nhìn lên trời cao, không biết có phải hoa mắt hay không nhưng hắn thấy được Phạm Tu đang hướng lên thiên không, mà trên đó đã có một con Bạch long đã chờ sẵn...

=============++

Thực xin lỗi vì không thể viết chương này tốt hơn. Thực sự khi viết đến chương này tác lại nhớ đến lễ tang của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, trong lòng thực sự rất buồn.

ps: Bạo chương hoàn tất, cầu thưởng đậu, np các loại.

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế