Đế Chế Đại Việt

Chương 451: Trận Ngọc Hồi (3)



Ầm.

Tiếng súng vang lên, chiến mã dưới háng của Quách Nhân Quý hí lên đau đớn lập tức ngã xuống mặt đất, kéo theo chủ nhân trên thân ngã chúi xuống theo. Liên tiếp các tiếng súng của Long kỵ vang lên, kỵ binh Tây Gốt lập tức ngã xuống, khác với Thiết Hùng, Long kỵ bắn đều nhắm vào lưng kỵ binh, một phát bắn lập tức giết chết bọn hắn.

- Bắn đạn đỏ!

Nhìn thấy vài kỵ binh của Tây Gốt quay ngược ngựa trở lại chặn đường Thiết Hùng lập tức hạ lệnh. Khoảng cách hai bên ngoài trăm mét, gặp nhau cũng chỉ có vài giây mà thôi. Đối mặt với hơn mười kỵ binh đang xông đến các Long kỵ Đại Việt vẫn vô cùng bình tĩnh, bởi đã được thay đổi trang bị, huấn luyện kỹ càng, dù là trong chiến trận bọn hắn vẫn không hề xao động giật chốt đẩy vỏ đạn xanh ra ngoài lên chốt lần nữa nạp viên đạn đỏ vốn ở trong buồng đạn vào nòng (chương trước quên là đã đổi shotgun có chứa hộp đạn rồi). K-04CA2 (nguyên mẫu là Mossberg 500) được thiết kế chứa được bảy viên đạn đỏ bên trong buồng đạn, Long kỵ muốn bắn đạn xanh chỉ cần nhét trực tiếp đạn xanh vào bên trong, bắn xong chỉ cần kéo thanh trượt đẩy vỏ đạn xanh ra ngoài lên viên đạn đỏ trong nòng là có thể tiếp tục bắn tiếp.

Hai bên kỵ binh xông thẳng đến, kỵ binh Tây Gốt thiện chiến lập tức rút ra đoản cung dành cho kỵ binh, bọn hắn được tuyển lựa kỹ càng, đều là những kỵ binh tinh nhuệ nhất trong Bạch kỳ, từ nhỏ lớn lên trên yên ngựa, thiện chiến cung kỵ, không thể khinh thường.

- Phóng!

Mười mũi tên lập tức hướng đến Long kỵ phóng đến. Thế nhưng vô dụng, Long kỵ là kỵ binh hạng nặng của Đại Việt biến đổi thành, ngựa bọc giáp, kỵ sĩ cũng mặc áo trang bị lót giáp chống tên, có thể nói ngoài đạn ra bọn hắn đối với cung tiễn đều miễn nhiễm, thậm chí đao thương không chém trúng chỗ yếu hại thì cũng không ảnh hưởng đến sức chiến đấu là bao.

Mũi tên bắn trung giáp chỉ phát ra vài tiếng leng keng của kim loại, mà lúc này kỵ binh Tây Gốt cũng không thể bắn thêm một loạt tên nào nữa, bởi vì vào trong bốn mươi mét Long kỵ đã nổ súng. Từng chùm bi thép từ bên trong nòng phóng ra, đặc điểm của đạn ghém chính là bắn càng xa, càng tán xạ, càng có thể sát thương trên diện rộng, nhưng uy lực và độ chính xác sẽ giảm hơn rất nhiều, tầm bốn mươi mét chính là tầm bắn hiệu quả tối đa của K-04CA2.

Ầm, ầm, ầm.

Tiếng súng vang lên, bi thép phóng ra, kỵ sĩ và chiến mã của Tây Gốt rên lên thảm thiết, thân thể của bọn hắn bị bi thép bắn trúng lập tức ngã lăn xuống mặt đất bị Long kỵ phóng qua. Những viên bi thép này chưa đủ giết chết bọn hắn nhưng khả năng sẽ là cả đời tàn phế, với trình độ y học hiện tại thật khó để có thể móc được những viên bi thép đó ra ngoài. Mà Thiết Hùng cũng không cần lấy mạng bọn hắn, hắn cần chính là tốc độ nhanh nhất phóng được đến Quách Nhân Quý.

Ầm, ầm, ầm.

Tiếng súng liên tiếp vang lên, mấy chục kỵ binh bên cạnh Quách Nhân Quý hiện tại cũng chỉ còn trên ngựa được năm sáu người, số còn lại đã nằm la liệt dưới mặt đất, Long kỵ gần như đã dùng hết cơ số đạn ở bên trong súng. Thiết Hùng rút đao ra quát lớn.

- Giết!

Các kỵ binh Tây Gốt thì sợ hãi mà Long kỵ thì sĩ khí bốc cao ngùn ngụt, Thiết Hùng tự thân thúc mã chạy đến cạnh Quách Nhân Quý, lưỡi đao vung lên chém thẳng xuống muốn chặt lấy thủ cấp của hắn.

- Chết đi!

Quách Nhân Quý kinh hãi, vừa nãy ngã xuống ngựa hắn bị chấn choáng cũng không nhẹ, vừa tỉnh hồn thì Thiết Hùng đã lao đến, hắn vội vã lộn một cái trong tư thế cực xấu, thế nhưng cũng vừa kịp tránh khỏi lưỡi đao đoạt mạng, chỉ là cái mũ lông trên đầu bị Thiết Hùng chém bay mất cái chỏm, đầu tóc dài lập tức bung ra.

- Quách Nhân Quý, hôm nay ngươi nhất định phải đến mạng cho cha ta.

Thiết Hùng tức giận nhảy phăng xuống ngựa, đao trong tay lao đến chém. Quách Nhân Quý dù lâm vào thế yếu cũng chật vật chống đỡ. Thiết Hùng như kẻ điên, mỗi nhát chém đều dựa vào man lực, bởi vậy mà trong đại đội các Long kỵ sử dụng kiếm cong thì hắn lại sử dụng một loại đao được đặc chế như mã tấu, sống đao vô cùng dày và nặng, bởi vậy loan đao của Quách Nhân Quý dường như chống đỡ muốn không nỗi.

- Đồ điên, cha ngươi là do Lang Cư và Thiết Hán Cơ giết, nào có liên quan gì đến ta?

Quách Nhân Quý vô cùng chật vật, miệng liên tục chối cãi, thế nhưng Thiết Hùng nào dễ tin người như vậy, đao vẫn liên tục bổ xuống miệng hừ lạnh.

- Dù không phải là do ngươi giết thì ngươi cũng là đồng phạm, tội đó đáng để xử ngươi chết. Xuống dưới hoàng tuyền mà tạ tội với cha ta đi. Hống!

Thiết Hùng gầm lên một tiếng dữ tợn đúng như tên của hắn, tựa như một con gấu xứ Siberia to lớn vung một cái tát vào đầu con mỗi, lưỡi đao của Thiết Hùng va chạm với loan đao của Quách Nhân Quý lập tức chặt đôi loan đao, dư lực còn chấn bay Quách Nhân Quý ngã ra sau ba bước. Hổ khẩu của Quách Nhân Quý rách toạt đầm đìa máu. Thiết Hùng tuổi trẻ đang đến giai đoạn đỉnh phong của võ lực, ngược lại Quách Nhân Quý đã đi qua sườn dốc bên kia, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ.

- Chết đi!

- Dừng tay!

Thiết Hùng cười lạnh giơ đao lên cao chuẩn bị kết liễu Quách Nhân Quý thì một âm thanh ra lệnh vang lên. Được huấn luyện lâu dài trong môi trường quân ngũ Thiết Hùng theo phản xạ tự nhiên lập tức tuân theo mệnh lệnh. Từ phía chiến trường Trịnh Khả đã thúc ngựa chạy đến.

Lúc này cuộc chiến gần như đã kết thúc, hơn ba ngàn binh sĩ Tây Gốt chạy ra được khỏi đồn Ngọc Hồi bị Long kỵ giết đến một nửa, số còn lại đều đầu hàng, Trịnh Khả để một tiểu đoàn ở lại dọn dẹp chiến trường, dẫn một ngàn người còn lại đuổi theo Thiết Hùng liền thấy được cảnh này. Trịnh Khả thúc ngựa đi đến bên cạnh Thiết Hùng, nhìn Quách Nhân Quý sau đó lại nhìn Thiết Hùng nói.

- Tên này là thủ lĩnh của quân địch? Giữ lại còn có lợi, tạm thời ngươi chưa thể giết được hắn.

- Tuân lệnh Phó Tham mưu trưởng.

Thiết Hùng tuy không cam lòng nhưng hắn biết quân kỷ Đại Việt nghiêm minh, tuân lệnh mệnh lệnh cấp trên chỉ đứng sau điều trung thành với bệ hạ mà thôi, do đó hắn phải chấp hành nghiêm chỉnh. Trịnh Khả đối với thái độ của Thiết Hùng rất hài lòng nói.

- Lần này ngươi bắt được tướng địch, quân công sẽ không thiếu ngươi. Người đến, bắt hắn dẫn về.

Lúc Long kỵ trở về thì Trần Quốc Toản và Dã Tượng cũng đã dọn dẹp xong chiến trường tại đồn Ngọc Hồi. Kết thúc trận đánh hai ngàn binh sĩ Tây Gốt bị tiêu diệt, Đại Việt bắt sống hơn hai ngàn người, chỉ có không đến một ngàn người là có thể thành công chạy thoát được. Bên phía Đại Việt con số tổn thất là không, chỉ có vài binh sĩ trong lúc giao chiến bị thương nhẹ, không ảnh hưởng gì đến sức chiến đấu. Với ưu thế về hỏa lực Đại Việt chiếm được chiến thắng cực kỳ triệt để. Trịnh Khả đi đến trước Trần Quốc Toản nói.

- Bẩm Sư trưởng, truy đuổi đã kết thúc, chúng ta bắt được thủ lĩnh của đồn này. Nghe Thiết Hùng nói rằng hắn là Quách Nhân Quý, trước kia là cánh tay đắc lực của Thiết Hán Cơ.

Nói rồi binh sĩ lập tức áp giải Quách Nhân Quý lên. Trần Quốc Toản khẽ nhếch môi, hắn đương nhiên nhận biết Quách Nhân Quý, ở trận sông Cầu khi đó Trần Quốc Toản còn kém kinh nghiệm bị Quách Nhân Quý mài đến thương tích đầy mình. Nhưng không ngờ ba năm sau phong hồi lộ chuyển, Quách Nhân Quý hiện lại trở thành tù binh của Trần Quốc Toản. Chỉ là Trần Quốc Toản cũng không thèm để ý, dù sao hiện tại hắn đã là Sư đoàn trưởng mà không phải là một Lữ đoàn trưởng như trước kia, tầm mắt đã đặt lên cao hơn nhiều. Trong giới tướng lĩnh trẻ tuổi, hoạn lộ của Trần Quốc Toản tuyệt đối là sáng sủa nhất. Trần Quốc Toản nói.

- Để lại hai trăm binh sĩ giao cho Thiết Hùng canh giữ tù binh chờ đợi đại bộ đội chạy đến. Còn lại theo ta nhanh chóng chạy đến thành Đa Quỷ.

Còn hỏi thăm tù binh gì đó liền giao lại cho Ám bộ, quân nhân bọn hắn không rành chuyện này. Nhiệm vụ của bọn hắn là cần phải nhanh chóng đánh đến được thành Đa Quỷ, tránh khỏi nơi này rơi vào tay của Tây Gốt. Trần Quốc Toản không hề biết rằng một ngày sau nghe tin đồn Ngọc Hồi bị phá quân Tây Gốt đã rút quân.

Cùng lúc với lúc Trần IV7S5y Quốc Toản đánh đồn Ngọc Hồi thì Ngô Tuấn cũng đã dẫn theo hai trăm Thiên Long vệ và một ngàn Vũ cảnh và hai ngàn binh sĩ Đại Việt cũng đánh hạ thành Địch Lực. Gần Hải Vân Quan nhất là thành Đà Lôi, thế nhưng thành Đà Lôi bốn năm trước đã bị Ngô Tuấn một mồi lửa thiêu cháy, do đó thành trì gần nhất biến thành thành Địch Lực, cũng là một tòa thành mà bốn năm trước Ngô Tuấn từng gieo họa nên hắn vô cùng quen thuộc.

Không cần dùng đến đạn pháo gì lớn, hai trăm Thiên Long vệ bất ngờ trong đêm tối đột kích mở cửa thành, ba ngàn binh sĩ và Vũ Cảnh xông vào bên trong hoàn toàn tiêu diệt một ngàn quân Tây Gốt đóng ở bên trong thành. Bộ tộc Ái Tân Giác La trước kia bị giết gần hết, mới phục hồi lại không bao nhiêu lần này xem như bị Ngô Tuấn tận diệt.

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế