Tinh Thiều lắng nghe Bồ Chính trở về lại báo cáo không khỏi trầm tư. Giác Long cốc và Thăng Long hiện tại vẫn chưa mở rộng cửa với người bên ngoài, nhất là Giác Long cốc là hậu cứ của cả Đại Việt. Tuy nhiên nếu hải vận hàng hóa thì cũng chỉ có thể đi theo hai đường, một là trực tiếp đến Giác Long cốc, hai là đi theo của sống Lục Giang ngược lên thượng nguồn đến Thăng Long, sau đó theo đường bộ đến Giác Long mà thôi.
Khổ nổi hiện tại Giác Long không đủ thuyền bè để chuyên chở hàng hóa, bình thường hàng hóa từ Giác Long đưa đến đều quay trở về, An Bang chỉ có mười thuyền chiến mà không hề có một chiếc tàu vận tải nào cả. Tinh Thiều viết ra một bản tấu gửi hỏa tốc chạy về Thăng Long, một mặt nói với Bồ Chính.
- Ngươi trở về nói với Hoa Hồng Đen thương hội phủ xứ đồng ý với yêu cầu của bọn hắn, nói bọn hắn tích cực chuẩn bị ra khơi.
- Tuân lệnh phủ sứ.
Elina sau khi nhận được tin tức từ phủ xứ liền mỉm cười nói với Swits.
- Swits, ngươi có hứng thú đi vào nội địa Đại Việt xem một chuyến không?
Swits đương nhiên hiểu Elina định làm gì cười khổ nói.
- Phó hội trưởng, nếu ngài đã muốn thì đi thôi, không cần phải kéo thuộc hạ xuống nước, hiện tại việc làm ăn tại An Bang mới khởi đầu thôi đây.
Elina tỏ vẻ không có gì nói.
- Được rồi, truyền lệnh xuống chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, ngày mai lập tức ra khơi.
Lý Anh Tú tại Thăng Long nhận được tin tức Tinh Thiều gửi đến cũng suy nghĩ. Hoa Hồng Đen thương hội hiện tại có mối quan hệ lợi ích với Đại Việt, nên mối bang giao này hẳng vẫn còn có thể duy trì, Thăng Long sớm muộn cũng công khai, hiện tại cũng chỉ là trước vài ngày mà thôi. Tinh Thiều dự định để đội thuyền đi ngược lên sông Lục Ngạn cũng không có vấn đề. Lý Anh Tú phê xuống một chữ chuẩn.
Hắn tựa lưng ra sau ghế không khỏi nhớ đến một bóng hình xinh đẹp. Không biết nàng lần này có đến Thăng Long hay không?
Quay trở về Giác Long cốc, một mảnh ruộng đất từ trung tâm hồ nước đã bị nước lụt tràn ngập, tất cả dân chúng gần hồ đều bị di dời lên điểm cao, mấy trăm mẫu ruộng xung quanh hồ cơ hồ đều bị mất trắng, nhà cửa bị nước dâng nhấn chìm. May mắn phủ xứ phản ứng kịp thời, hai ngày qua cũng không có thêm dân chúng nào bị thương vong.
Trên một đầu sườn núi Lê Chân lập ra một trụ sở tạm thời. Ngày hôm qua Lữ Gia cùng Cao Lỗ kéo theo quân đội cùng vật chất kéo đến cứu trợ cho Giác Long cốc. Lữ Gia theo chỉ đạo của Lý Anh Tú theo phương châm “bốn tại chỗ” tổ chức cứu trợ dân chúng trong khi Cao Lỗ cùng Lê Chân dẫn theo binh sĩ thiết lập một vành đai bảo hộ, cách li hồ nước.
- Công chúa, không biết quái vật này như thế nào?
Cao Lỗ nhìn mặt nước tĩnh lặng có chút nhíu mày nói. Đến đây đã hơn một ngày nhưng quái vật vẫn chưa hề xuất hiện, mực nước dần dần rút đi để lại những đồng ruộng bị ngập úng. Tuy nhiên dân chúng cũng không dám trở về, sợ hãi thủy quái lại xuất hiện. Nếu còn chưa tiêu diệt nó, nông nghiệp tại xứ Giác Long xem như phế bỏ.
- Quái vật này rất lớn cũng phải dài đến ba mươi mét, hình như rắn, đầu như thuồng luồng, miệng đầy răng nhọn, thân đầy vảy, xếp khít với nhau, cung tên, giáo mác không đâm thủng được.
Lê Chân nghĩ lại vẫn còn kinh hãi nói. Thủy quân đã từng đánh nhau với thủy quái này, nhưng kết quả mọi vũ khí đều không thể xuyên thủng được lớp vảy của nó. Thủy quái chỉ cần quẩy đuôi một cái sóng nước liền dâng lên lôi kéo người xuống dưới hồ rồi bị nó nuốt chửng.
Nhìn Cao Lỗ vẫn nhíu mày Lê Chân nói tiếp.
- Tình hình này không thể kéo dài lâu, hiện tại đã có dân chúng mê tín thậm chí lập tế đàn để cúng bái nó.
Dân gian thường rất sợ hãi những gì mình không thể đối phó được, như thiên nhiên thậm chí là cả quái vật như con thủy quái này. Khi đó họ sẽ thần thánh hóa sự vật hiện tượng đó, dần già biến thành một loại tín ngưỡng mù quán. Đại Việt không cấm dân chúng tín ngưỡng, nhưng nếu thờ cúng một loại thủy quái thế này Lê Chân biết Thừa Mệnh hoàng đế sẽ không cho phép.
Cao Lỗ gật đầu nói.
- Công chúa nói phải, hiện tại ta đã bố trí các sàn nỏ cỡ lớn trên các điểm cao, chỉ cần nó xuất hiện liền có thể công kích nó. Tiếc là không biết làm sao để nó hiện lên, chẳng lẽ lại phải chờ đợi sao?
Lê Chân nghĩ nghĩ nói.
- Bẩm quốc công, vài ngày qua ta thấy quái vật này hình như rất ưa thích máu tanh, nếu không chúng ta giết một đầu trâu ném xuống xem sao.
Cao Lỗ gật đầu cho là phải nói.
- Đúng vậy. Người đâu, giết một đầu trâu ném xuống, lệnh binh sĩ chung quanh gõ trống đồng, sàn nỏ sẵn sàng chiến đấu.
Rất nhanh một đầu trâu bị cắt huyết ném vào giữa hồ, máu trâu loan ra đỏ thẩm cả một vùng nước xung quanh. Binh sĩ xung quanh cũng nín thở chờ đợi quái vật xuất hiện, chỉ có tiếng trống đồng là vẫn vang lên dòn dã vang vọng cả Giác Long cốc.
Năm phút trôi qua vẫn không có gì. Chờ đợi. Lại mười phút trôi qua cũng không có hiện tượng gì, đầu trâu cơ hồ muốn chìm xuống dưới theo tâm của Cao Lỗ. Bỗng nhiên Lê Chân chỉ về phía trái.
- Quốc công, ngài nhìn.
Từ phía bên trái hồ bọt nước nổi lên, một chiếc vảy như vảy cá hiện lên khỏi mặt nước, sau đó là hai cái, ba cái… tổng cộng có đến tám cái vảy cá như vậy. Sau đó…
NGAOOO!
Một cái đầu quái vật từ trong nước xuất hiện hướng thiên không ngâm lên một tiếng. Binh sĩ xung quanh kinh hãi, trợn mắt nhìn quái vật khổng lồ trước mắt. Lớn, quá lớn. Đầu rồng, mình rắn, đuôi tựa hồ là…đuôi cá, cắp mắt to như chuông đồng lại vàng rực, lân giáp xếp phẳng phiu bao phủ từ đuôi cho đến đầu không một kẻ hở.
Cao Lỗ nhanh chóng tỉnh hồ lại quát lớn.
- Tỉnh tỉnh, con mẹ nó tỉnh cho ta. Sàn nỏ chuẩn bị. Phóng.
Bị Cao Lỗ quát tỉnh binh lính xung quanh cũng nhanh chóng điều khiển sàn nỏ hướng đến đầu thủy quái. Theo hiệu lệnh những cỗ sàn nỏ “phanh phanh phanh” mấy tiếng liền phóng ra những mũi lao dài đến hai mét, toàn thân đều là thép. Sàn nỏ mạnh mẽ, nhưng độ chính xác cũng là một vấn đề. Mười mũi lao phóng ra chỉ có sáu mũi trúng vào thân của quái vật. Thế nhưng làm Cao Lỗ trợn trò mắt chính là những mũi lao làm bằng thép ròng như vậy cũng không thể xuyên thủng được lân phiến của quái vật.
GRAOOO!
Tựa hồ bị đau đớn làm cho tức giận, quái vật gầm lên một tiếng, đuôi cá quét ngang làm mặt hồ lại bốc lên những con sóng dữ đập vào bờ. Quái vật bơi nhanh đến một nơi đặt sàn nỏ, sóng nước đi theo thân của nó dâng cao đập nát gò đất ra thành bình địa, mấy binh sĩ cũng biến mất không còn dấu tích.
- Rút lui, mau chạy lên núi.
Cao Lỗ nhìn quái vất mạnh mẽ dứt khoác bỏ lại sàn nỏ lệnh binh sĩ rút lên núi. Những binh sĩ này cũng quá sợ hãi cũng mặc ba bảy hai mốt chạy thẳng một đường lên hai bên sườn núi, để mặc cho quái vật tàn phá khu đất xung quanh.
Cao Lỗ cùng Lê Chân cũng rút lên kịp thời, nước bị bắn tung tóe tưới hai người ướt đẫm. Vùng đồng bằng phía dưới một lần nữa bị ngập chìm trong nước biếc. Cao Lỗ nhìn binh sĩ xung quanh mặt đầy sợ hãi cơ hồ không dám đánh một trận cũng ngao ngán lắc đầu. Quái vật quá mạnh không phải là thứ mà phàm nhân như họ có thể giết nổi. Cao Lỗ nói.
- Công chúa, mau sơ tán dân chúng ra khỏi Giác Long cốc, nơi này không còn an toàn nữa.
Một ngày sau Lý Anh Tú nhận được báo cáo của Cao Lỗ. Đại chiến thủy quái binh bại, hai mươi binh sĩ mất tích, xác nhận đã tử trận, vũ khí cơ hồ bị nước dìm sạch, Lê Chân sau khi bàn bạc cùng hai vị đạ thần liền ra lệnh sơ tán toàn bộ dân chúng xứ Giác Long ra ngoại vi Giác Long cốc. Lý Anh Tú lại nhìn đoạn miêu tả quái vật cũng cảm thấy ê răng.
- Kỳ quái, sao ta lại có cảm giác giống Leviathan nha. Không phải loài này sống ở biển sao? Đổi tính mò đến hồ nước ngọt của ta làm gì?
Leviathan là một loại thủy quái nổi tiếng của phương Tây đã từng xuất hiện trong kinh thánh. Con này khó chơi còn hơn cả Hydra, đao thương bất nhập, thân hình lại to lớn, có thể điều khiển dòng nước. Thực sự không thể tiêu diệt nó sao? Thành quả xây dựng Giác Long cốc nửa năm nay cơ hồ bị mất trắng như vậy sao? Lý Anh Tú không cam lòng.
Lúc này một cậu nhóc tầm ba bố tuổi chạy tập tễnh vào trong phòng hắn bi bô nói.
- Bệ hạ có việc gì lại có vẻ ưu tư như vậy?
Lý Anh Tú nhìn đứa bé nói.
- Leviathan xuất hiện tại xứ Giác Long tàn phá, nơi đó dân chúng giờ chạy hết, xem chừng ta phải bỏ lại nơi đó.