Đế Chế Đại Việt

Chương 503: Hỏa thần xuất trận



Ở phần giữa bức tường phía Tây Nam, quân Tây Gốt của Kluck cũng đã công phá được hàng rào dây thép bên ngoài. Quả thực hàng rào dây thép có sự khắc chế rất lớn đối với kỵ binh, thế nhưng đối với kỵ binh lại không lớn như vậy. So với ở hai bên cánh thì áp lực của quân Tây Gốt là lớn hơn, dù địa hình bằng phẳng, thế nhưng tại đây tập trung đến hai ngàn quân Đại Việt đồn trú trong đó lại có một tiểu đoàn pháo binh, hàng chục ổ pháo các loại. Trong vòng nửa giờ, số binh sĩ Tây Gốt nằm xuống đã vượt quá ba ngàn người. Tuy nhiên để tạo điều kiện cho quân hai cánh tiến lên Kluck không thể giảm đi quân số mà còn phải tăng lên, số quân Tây Gốt đổ vào chiến trường đã lên đến ba vạn binh sĩ.

Quả nhiên với chiến thuật biển người, bảo hòa hệ thống phòng ngự của Đại Việt lập tức phát huy hiệu quả, con số thương vong của Đại Việt lập tức tăng cao, các công sự bên ngoài bị phá bỏ hầu như không còn, quân Tây Gốt đông như kiến cỏ ào ạt xông đến, thậm chí làm Kluck tin tưởng rằng hắn có thể công phá được nơi này.

- Sư trưởng, Sư trưởng, quân cứu viện đến, quân cứu viện đến rồi.

Trần Bình Trọng đang nạp đạn vào súng một binh sĩ vui mừng chạy đến nói. Trần Bình Trọng nhìn về phía sau, quả nhiên là một đội binh sĩ mặc quân phục màu xanh lá của Đại Việt đang tiến vào trong chiến trường, số lượng ước chừng đông đến một tiểu đoàn. Không bao lâu sau hắn liền thấy được người dẫn đầu lại là Lê Lai.

- Lê tổng cục, sao lại đến đây?

Trần Bình Trọng quát lớn. Đúng là Lê Lai vốn là Cục trưởng tổng cục quân nhu đặc phái đến chiến trường Tây Nam, nhưng bình thường hắn sẽ ở lại Bộ chỉ huy tiền phương, vì sao lần này lại đến đây?

Lê Lai nhanh như chớp vọt người lao đến bên cạnh Trần Bình Trọng, trên chiến trường vô số tên bay đạn lạc, chỉ cần sơ suất một chút dù là võ tướng đỉnh cấp cũng phải bỏ mạng chứ chẳng chơi. Lê Lai một tay ôm lấy mũ sắt, miệng hơi thở dốc. Bọn hắn sau khi nhận được tin tức lập tức chạy từ đại bản doanh đến không hề ngừng nghỉ. Hắn nhe ra hàm răng nói.

- Đáng ra ta sẽ không đến, nhưng từ kinh thành mới gửi đến một nhóm hàng mới, ta lập tức dẫn theo một tiểu đoàn và trang bị đến đây chi viện cho các ngươi.

- Lại là trang bị mới sao?

Trần Bình Trọng ngạc nhiên, lần này lại có trang bị mới, mỗi lần Đại Việt xuất hiện vũ khí mới sẽ mang đến sự tăng cường sức mạnh vô cùng to lớn cho quân đội. Trần Bình Trọng thật tò mò không biết lần này sẽ lại là thứ gì đây.

- Yên tâm, sẽ không làm ngươi thất vọng. Truyền lệnh, để súng vào trong các lô cốt, tiêu diệt toàn bộ bọn chúng cho ta.

Lê Lai cười nói, sau đó liền quát lớn hạ lệnh. Trần Bình Trọng chỉ thấy bốn binh sĩ một đội khiên theo một cỗ súng lớn, đúng vậy, không phải khẩu súng mà là cỗ súng vì so với những khẩu súng bình thường nó rất to và nặng. Những binh sĩ này rõ ràng đã được huấn luyện kỹ càng, sau khi chui vào lô cốt liền chất lên trên bệ mấy bao cát, sau đó thuần thục đặt khẩu súng lên trên, một binh sĩ lấy ra từ ba lô phía sau một hộp tiếp đạn tròn vo lại lớn như cái trống cơm lắp vào bên trong, một binh sĩ khác đóng vai trò xạ thủ thì nắm lấy tay quay, miệng hô lớn.

- Khẩu đội sẵn sàng.

- Khai hỏa!

Ầm, ầm, ầm, ầm.

Theo mệnh lệnh hạ đạt xuống, xạ thủ lập tức quay tay quay, sáu cái nòng súng phía trước lập tức chuyển động quay tròn phun ra lửa. Vô số viên đạn từ sáu nòng súng bay ra bắn thẳng xuống binh sĩ Tây Gốt đông nghìn nghịt bên dưới.

- Cái này...?

Trần Bình Trọng nhìn thấy cách bắn của súng máy Gatling mà trân trối. Đúng vậy, đây chính là súng Gatling được vận chuyển từ Thăng Long đến. Vốn Lý Anh Tú đặt hàng cục quân khí một ngàn khẩu, sau đó lại chia ra bảy trăm khẩu Gatling cho hải quân và ba trăm khẩu súng khác cho chiến trường phía Tây Nam. Sau một tháng huấn luyện kỹ càng lập tức được vận chuyển gấp đến cho Trần Quốc Tuấn. Vừa đến Trần Quốc Tuấn nhận được tín hiệu chi viện lập tức hạ lệnh cho Lê Lai đích thân mang theo một ngàn quân và một trăm khẩu Gatling chạy đến chi viện cho Trần PBuHv Bình Trọng.

Sáu nòng súng quay, tốc độ bắn của một khẩu súng Gatling có thể đánh bại bốn mươi khẩu súng Type 04 cộng lại, một trăm khẩu tương đương với bốn ngàn quân chi viện. Số lượng đạn từ phòng tuyến quân Đại Việt bắn ra tăng lên gấp ba lần. Các khẩu súng Gatling chú trọng tập trung vào các lỗ hổng của hàng rào thép gai, nơi đó vô số binh sĩ Tây Gốt xông lên, trúng đạn lại ngã xuống, xác người chất lên tầng tầng, lớp lớp.

- Hết đạn, nạp đạn.

Khẩu đội trưởng quát lớn, một xạ thủ súng kíp bên cạnh lập tức rút hộp đạn trống ra, một người khác cắm hộp tiếp đạn vào, khẩu súng tiếp tục khai hỏa. Một khẩu đội gồm có bốn người, một xạ thủ quay máy súng, một khẩu đội trưởng chỉ hướng bắn, một xạ thủ súng kíp và một người tiếp đạn. Tổ chức như vậy đảm bảo độ chính xác, hiệu quả của súng, tăng khả năng nạp đạn và cảnh giới cho khẩu đội.

- Bình tĩnh, đảm bảo nhịp độ quay của súng, hướng một giờ, khai hỏa.

Khẩu đội trưởng vừa quan sát chiến trường, điều chỉnh hướng bắn, vừa là người tác động tinh thần để xạ thủ có thể bình tĩnh. Yếu điểm của Gatling rất rõ ràng, khi trận chiến trở nên căn thẳng, xạ thủ có xu hướng sẽ tăng tốc độ quay để tăng tốc độ bắn của súng, nhưng như vậy súng sẽ bị kẹt đạn và hỏng, Gatling lúc này chẳng hơn một đống sắt vụn là mấy. Vai trò của khẩu đội trưởng chính là người giữ bình tĩnh cho xạ thủ để đảm bảo tốc độ quay. Lê Lai đôi mắt sáng lên nhìn Gatling gun nhả đạn đầy si mê nói.

- Nhìn thế nào? Đây chính là súng mới trang bị theo cấp đại đội, tên là Gatling, thế nhưng bọn ta ưa thích gọi nó là hỏa thần.

Trần Bình Trọng gật đầu đồng ý với ý kiến của Lê Lai, quả thực tốc độ bắn của Gatling so với tốc độ bắn của súng và cung nỏ hiện thời là quá khủng khiếp, nếu chính bản thân dẫn quân đối mặt với loại súng này... Hắn thực không dám nghĩ tiếp nữa.

Cùng cảm giác với Trần Bình Trọng nhưng sợ hãi hơn chính là Kluck. Hắn tự nhiên có cảm giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục vậy. Mới vừa rồi quân Tây Gốt còn chiếm thượng phong ào ạt xông về phía tường thành thì bây giờ lại bị hỏa lực của Đại Việt bắn giết như rạ. Tại khoảng cách gần súng máy uy lực còn mạnh hơn pháo gấp nhiều lần. Trong vòng hai mươi phút con số thương vong đã tăng lên đến một vạn người.

- Công tước, quân ta không chịu nỗi nữa rồi, quân địch bắn quá rát, chúng ta tiếp tục xông lên cũng chỉ có con đường chết mà thôi.

Trợ tá của Kluck tuyệt vọng nói. Hắn cũng bị một trăm khẩu súng Gatling làm cho kinh hãi. Nhìn binh sĩ Tây Gốt xác chết đã nằm đầy đất, hắn quả thực chỉ muốn chạy thoát khỏi nơi đây. Thế nhưng Kluck biết rõ ràng nếu lần này rút lui ý nghĩa là gì, nếu lần này không thể hạ được thành, thì chỉ sợ mùa Đông này cũng sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ.

- Chờ thêm mười phút nữa. Ở hai bên cánh nhất định sẽ có biến chuyển.

Kluck cuối cùng cũng hạ quyết tâm tung thêm một vạn quân nữa vào chiến trường, tăng cường thêm hỏa cầu để sát thương quân Đại Việt, các họng pháo cũng lợi dụng đêm tối bắn mạnh vào phòng tuyến của Đại Việt. Thế nhưng hi vọng của hắn là như vậy nhưng hai bên cánh lúc này lại như thế nào?

Pio dẫn theo một vạn binh sĩ ồ ạt tấn công, vượt quá khả năng phòng ngự hỏa lực của quân Đại Việt, cuối cùng cũng áp sát được đến tường thành, dùng móc câu để treo lên. Tiểu đoàn trưởng quát lớn.

- Ném lựu đạn, còn bao nhiêu liền ném xuống bấy nhiêu.

Các binh sĩ Đại Việt lập tức buộc năm quả lựu đạn chày lại thành một chùm, có chung một đầu nối dây. Tất cả hoàn thành, Tiểu đoàn trưởng quát lớn.

- Ném!

Ầm, ầm, ầm.

Vô số quả lựu đạn được buộc chùm lại với nhau rơi xuống dưới mặt đất cách tường thành chừng hai mươi mét, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa thổi lên một tầng bụi đất dày đặc, cùng với đó là những mảnh tàn dư thân thể của kỵ sĩ Thần giáo nổ tung tóe, có kẻ còn mất đi tay, chân hoặc nửa người nằm trên mặt đất rên la thảm thiết.

- Toàn bộ tiểu đoàn, chuẩn bị đánh giáp lá cà.

Lê được dựng thẳng lên, khi kỵ sĩ Trừng giới đầu tiên bước chân lên được tường thành, đối mặt với hắn liền là những lưỡi lê đâm đến. Áo giáp của kỵ sĩ rất chắc chắn, lưỡi lê chưa chắc đã làm gì được, thế nhưng còn các khớp thì lại không, lưỡi lê được làm từ thép tốt dễ dàng đâm xuyên các đoạn giáp lươi bên trong, xé ra cổ họng các kỵ sĩ, hất văng hắn rơi xuống tường thành.

- Giết!

Pio mới leo được lên trên tường thành chưa kịp vui mừng liền chứng kiến một cảnh tượng thảm liệt trước mặt. Các kỵ sĩ Trừng giới cao thượng vậy mà hiện tại bị quân Đại Việt đánh như chó. Lưỡi lê Đại Việt không quá đáng ngại, thế nhưng đa số quân Đại Việt lại dùng cái gì thế kia? Xẻng? Cuốc chim? Hai loại này thuộc dạng trang bị cá nhân của người lính, quân Đại Việt mỗi người đều có một cái, xẻng lợi hại liền không cần phải bàn đến, nó là một cái xẻng, cũng là một cái cưa, hoặc là một cái rìu, nhưng cũng có thể là một cái chảo. Cuốc chim cận chiến lại càng thêm lợi hại, lúc này còn mang kèm theo kỹ năng phá giáp, chỉ cần một cuốc đã phá tan áo giáp của kỵ sĩ Thần giáo. Pio trong lòng đậu đen rau muống, bọn này là đi đánh trận hay đi làm nông dân, vì sao nông cụ lại có thể lợi hại đến vậy?

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ