Đế Chế Đại Việt

Chương 506: Ly gián



- Thẩm tướng quân, Thẩm tướng quân bình tĩnh, Lương vương có lệnh không được để ai đi vào.

Tiếng hô ồn ào bên ngoài của đám binh lính Đại Hán, thế nhưng bọn hắn cũng không ngăn cản được Thẩm Tự Cơ xông vào. Thẩm Tự Cơ sắc mặt đỏ phừng phừng đi thẳng vào bên trong gặp phải Bành Việt vẫn đang đủng đỉnh đọc sách không khỏi tức giận quát lớn.

- Lương vương, ngài là có ý gì? Bệ hạ giao binh mã cho ngài để thu phục lại Hà Đông, thế nhưng ngài vẫn nhởn nhơ ở cái thành Tế Ninh chết tiệt này để bên ngoài dân chúng lầm than phải sống dưới sự chà đạp của Ngụy tặc. Ngài có xứng đáng với trách nhiệm mà Bệ hạ giao phó hay không?

Bành Việt đối với Thẩm Tự Cơ lớn tiếng cũng không thèm để ý mà chậm rãi đặt cuốn sách xuống nói.

- Quân Ngụy thiện chiến, hỏa khí mạnh mẽ, dù quân lực của ta gấp đôi cũng không thể đánh được bọn chúng. Thủ vững tại thành Tế Nam, đến mùa Đông Ngụy quân hậu cần khó khăn, lúc đó chúng ta đánh cũng không muộn.

Thế nhưng Thẩm Tự Cơ cười lạnh nói.

- Vậy sao? Chẳng phải là do ngài bị bọn Hạ Hầu Uyên đánh sợ tè ra quần, nào còn là Lương vương oai hùng ngày xưa. Bên ngoài vẫn đang đồn ầm ĩ lên. Mấy hôm nay Ngụy quốc công thành liên tục thất bại, sĩ khí tiêu điều, ngài không lợi dụng bọn chúng mệt mỏi phản công lại như con rùa rút đầu trong ổ, quả thực là làm ta quá thất vọng.

Mấy hôm nay quân Ngụy đã tấn công thành Tế Ninh, thế nhưng đều bị quân Đại Hán dễ dàng dùng hàng trăm khẩu đại pháo đánh bật trở lại, thương vong thảm trọng chỉ biết ôm đầu chạy. Điều này làm cho người trong thành Tế Ninh vô cùng vui mừng, cũng như đối với quân Ngụy tràn đầy khinh thường, đối với cách cầm quân của Bành Việt lại càng khinh thường, ngược lại địa vị của Thẩm Tự Cơ lại được nâng lên.

Lời châm chọc của Thẩm Tự Cơ quả nhiệt đụng đến chỗ đau của Bành Việt. Đi theo Lưu Bang chính chiến bấy lâu thực sự Bành Việt cũng không còn trẻ gì cho cam, chiến ý cũng không hừng hực như ngày xưa ngược lại quay về hướng cẩn trọng, thế nhưng người khác nhìn vào lại nói rằng hắn đã quá già, tựa như một lão ô quy sống chậm rãi chỉ chờ trời xuống mệnh. Bành Việt hừ lạnh quát lớn.

- Thẩm Tự Cơ, bản vương làm chủ chiến trường nơi đây, việc điều quân khiển tướng như thế nào là việc của bản vương, không cần ngươi phải dạy.

Thế nhưng Thẩm Tự Cơ không hề sợ hãi, sau lưng hắn chính là bệ hạ, đương nhiên Bành Việt cũng không dám động đến hắn như thế nào. Thẩm Tự Cơ cười lạnh nói.

- Tốt, vậy ta xin mỏi mắt mong chờ ngài sẽ ngồi cái ghế đó được bao lâu.

Nói rồi Thẩm Tự Cơ phất tay một tiếng rồi đi ra ngoài. Bành Việt hận muốn nghiến răng thế nhưng hắn biết mình cũng bất lực. Bành Việt cảm thấy hiện tại mình đang bị kẹp ở giữa, phía trước Tào Tháo đương nhiên muốn giết hắn, phía sau Lưu Bang cũng đang chực đâm hắn một đao. Chỉ cần không cẩn thận hắn sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục.

Thẩm Tự Cơ hậm hực trở về phủ, hắn tuy được bệ hạ phái đến, thế nhưng không thể ép được Bành Việt, tâm lý của bệ hạ Thẩm Tự Cơ đương nhiên rõ ràng, chính là muốn tiêu hao lực lượng của Lương vương sau đó tiến hành bắt giữ, khống chế, thế nhưng nếu Bành Việt cứ ru rú ở trong thành, chỉ sợ nhiệm vụ này khó được hoàn thành.

- Bẩm tướng quân, bên ngoài có một thương nhân mang theo lễ vật đến xin gặp mặt.

An tọa chưa bao lâu thì có binh lính vào bên trong báo lại, Thẩm Tự Cơ âm thầm kỳ lạ, hắn ở Tế Ninh không quen biết ai, vì sao lại có thương nhân đến xin gặp mặt hắn đây? Bất quá Thẩm Tự Cơ vẫn đồng ý gặp mặt, dù sao nhân gia đến đều có lễ vật đây.

Rất nhanh đi vào trong là một người trung niên, mặc áo gấm đẹp đẽ, trên đầu còn đội một cái mũ đinh tự màu đỏ, hơi lùn chỉ tầm một mét sáu, gương mặt đầy những chấm tàn nhang, đặc biết chính là hai hàng ria mép vô cùng gây được sự chú ý. Thương nhân đi vào cung kính vài chào nói.

- Thảo dân Dương Nhất Trung bái kiến tướng quân.

Thẩm Tự Cơ gật đầu rất hài lòng với thái độ của Dương Nhất Trung, hắn ra vẻ đạo mạo nói.

- Ngươi tìm bản tướng có việc gì?

Dương Nhất Trung thả tư thái rất thấp nói.

- Bẩm tướng quân, thảo dân đại diện cho giới thương nhân ở Tế Ninh đến đây cảm tạ đại nhân anh dũng, thần võ đánh bại Ngụy tặc, bảo vệ bình yên cho dân chúng thành Tế Ninh. Chúng thảo dân xin kính tặng tướng quân năm vạn lạng bạc, hai trặm sấp lụa, hai hòm châu bảo và một thanh bảo kiếm, xin tướng quân cho phép thảo dân được mang chúng vào.

Thẩm Tự Cơ nghe vậy vô cùng hài lòng, kẻ này lại rất biết nói chuyện, tặng lễ không nói, quan trọng hơn chính là hắn công nhận Thẩm Tự Cơ chính là người hóa giải nguy nan cho thành Tế Ninh mà không phải là tên Bành Việt kia. Thẩm Tự Cơ cố gắng giữ bình tĩnh trầm giọng nói.

- Được, ngươi có thể đem vào.

Dương Nhất Trung vỗ tay một cái, các gia nhân lập tức khiên vào những cái rương gỗ lớn. Vừa mới mở ra, ánh sáng của bạc và châu báu lập tức chói lòa mắt của Thẩm Tự Cơ. Chỉ bất quá Dương Nhất Trung không để lâu mà lập tức đóng sập lại. Thẩm Tự Cơ hơi bất mãn nhìn về phía Dương Nhất Trung, trong ánh mắt tràn đầy sự bất mãn. Chỉ là Dương Nhất Trung vẫn mỉm cười lấy ra một thanh bảo kiếm, ngoài vỏ được khảm nạm vô cùng sang trọng hai tay dâng lên nói.

- Bẩm tướng quân, người ta nói bảo kiếm tặng anh hùng, nay thảo dân thay mặt nhân dân Tế Ninh dâng tặng tướng quân thanh bảo kiếm này, hi vọng ngài sẽ dùng nó chém giết Ngụy tặc, đem lại bình yên cho dân chúng, trở thành một vị anh hùng lưu danh thiên cổ.

Mông ngựa này đập rất sướng, Dương Nhất Trung đều nói những gì mà Thẩm Tự Cơ vô cùng thích nghe, thậm chí vẽ ra một viễn cảnh tương lại hắn sẽ trở thành đệ nhất dũng tướng của Đại Hán, được sử sách ghi danh. Thực ra hắn cũng không biết rằng sau này hắn quả thực được sự sách ghi danh, chỉ là không phải là anh hùng mà là tội đồ mà thôi.

Keng.

Thẩm Tự Cơ rút ra thanh kiếm, ánh kiếm lập tức sáng lòa ra khắp căng phòng, thậm chí trên thân kiếm còn tỏa ra một hồi khí lạnh, trên trân kiếm còn điêu khắc hình rồng vô cùng uy vũ, phần che tay lại khắc hình Nhai Tệ đang há miệng như muốn thôn phệ máu huyết của địch nhân. Thẩm Tự Cơ yêu thích không buông tay không khỏi hô lên một tiếng.

- Kiếm tốt, quả nhiên là kiếm tốt.

Càng nhìn Dương Nhất Trung Thẩm Tự Cơ lại càng hài lòng. Hắn nói.

- Như vậy trưa nay ngươi liền ở lại cùng bản tướng dùng cơm đi. Người đến, chuẩn bị yến tiệc, hôm nay ta muốn cùng uống rượu với Dương lão bản.

- Như vậy thảo dân cung kính không bằng tuân mệnh.

Dương Nhất Trung lập tức đồng ý. Không bao lâu sau, trên bàn tiệc rượu đã qua mấy tuần, gương mặt Thẩm Tự Cơ còn có chút đỏ lên. Hai người kém chút trở thành huynh đệ, chỉ hận gặp nhau quá muộn. Thẩm Tự Cơ ưa thích hư danh, Dương Nhất Trung lại nắm bắt vô cùng chuẩn xác điều này liên tục vỗ mông ngựa. Cuối cùng Dương cwdp9 Nhất Trung mới nói.

- Không giấu gì tướng quân. Nghĩ đến tướng quân tài giỏi như vậy ta lại càng cảm thấy tiếc hận. Người tài như tướng quân nếu nắm giữ trong tay Tám vạn quân ở Tế Ninh mà không phải là Lương vương Bành Việt thì năm vạn quân ngụy làm sao có thể tác quái như vậy được đây.

Tuy bị rượu và những lời tân bốc của Dương Nhất Trung làm cho choáng váng đầu, thế nhưng Thẩm Tự Cơ vẫn cảnh giác với lời nói nói.

- Ngươi nói vậy là có ý gì đây? Việc điều binh khiển tướng là việc của binh gia, ngươi một giới thương nhẫn xen vào làm gì? Phải biết Lương vương đi theo bệ hạ bình thiên hạ, không phải những người như các ngươi có thể xàm ngôn.

Chỉ là câu nói này lại thiếu đi một phần hù dọa, Dương Nhất Trung đủng đỉnh nói tiếp.

- Tướng quân lại quá lời, ta chẳng qua chỉ là nói lại những lời mà bách tính Tế Ninh nói, bách tính Tế Ninh biết. Mấy ngày qua quân Ngụy công thành đều lấy thảm bại mà về. Thế nhưng Lương vương lại không đánh mà trốn nhui nhủi trong thành này. Ai cũng biết hắn đã già rồi, nếu làm chủ nơi này là tướng quân thì...Ai...! Chỉ sợ hắn ghen ghét tướng quân, sợ tướng quân ra quân tấn công lại lập được công thì sẽ...

Không nói hết câu Dương Nhất Trung thở dài tiếc hận làm cho Thẩm Tự Cơ cũng cảm thấy khó chịu vô cùng. Đúng nha, phòng thủ được thành Tế Ninh chính là do hắn đến cứu viện kịp thời, thế nhưng cơ hội thắng lợi thu phục đất đai rành ràn trước mắt lại bị Bành Việt bỏ lỡ đi, đúng như Dương Nhất Trung nói, Bành Việt đang ganh ghét với hắn?

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm