Đế Chế Đại Việt

Chương 511: Vương đình Bravia



Có thể nói sự xuất hiện của Ki Tô giáo tại Đại Việt đã tạo nên sự rúng động trong lòng dân chúng. Nếu bình thường mọi người chỉ biết Phật giáo và Nho giáo thì bây giờ lại có thêm một tôn giáo từ bên ngoài xâm nhập vào và được triều đình công nhận chính là Ki Tô giáo.

Giống như Khai Quốc tự, Lý Anh Tú cũng lựa chọn một ngọn núi gần Thăng Long để xây dựng một nhà thờ. Rất nhanh theo những hạt bụi vàng của hệ thống, một tòa nhà thờ không quá lớn bằng đá xám đã xuất hiện trên đỉnh núi. Lý Anh Tú cũng phát hiện ra vị cha xứ trong tòa nhà thờ này vậy mà là Fenao Perez de Andrade, chính là vị giáo sĩ đầu tiên xuất hiện trên Đại Việt, đánh dấu sự khởi đầu của Ki Tô giáo ở Việt quốc.

Đại sứ quán Bồ Đào Nha cũng rất cật lực trong việc phát triển Ki Tô giáo, gần như ngay lập tức sau khi ba đạo ý chỉ được ban ra, từ Đại sứ quán Bồ Đào Nha đã xuất hiết hai mươi tên giáo sĩ bắt đầu đi xây dựng lên một trường Dòng, lấy đây làm nơi đào tạo các cha sứ phục vụ cho việc truyền giáo. Bọn hắn cũng rất muốn tự mình nhanh chóng truyền giáo, thế nhưng Bộ PBuHv Thông tin, Bộ văn hóa lập tức can thiệp, bắt buộc bọn hắn trước tiên phải xây dựng trường Dòng, khảo sát lại các giáo sĩ dưới sự giám sát của Ám bộ để đảm bảo rằng sẽ không có hắc ám giáo sĩ lẫn lộn bên trong.

Từ bên trong Đại sứ quán cũng bỏ tiền ra thuê nhân công xây nhà thờ ở một số thành thị lớn làm nơi ở, cầu nguyện cho các cha sứ và con chiên. Theo như Bộ công thương ước lượng, số tiền mà Đại sứ quán đã bỏ ra không dưới một trăm ngàn quan. Làm Lý Anh Tú tặc lưỡi không thôi. Đám sứ thần này quả nhiên giàu có, tiếc là hắn không thể hút máu bọn chúng một chút, đã vậy hằng tháng còn phải tiêu tốn vào Đại sứ quán không ít để trả tiền thuê chuyên gia và mua phát minh.

Thêm một ngày nữa, người phát ngôn của Bộ ngoại giao Đại Việt – Lưu Thúc Kiệm tuyên bố, Đại Việt phản đối tuyên bố của Thần giáo cho rằng Đại Việt xâm lược Tây Gốt. Đó chỉ là một cuộc chiến thu hồi lãnh thổ của Đại Việt, xứ Nam Vang luôn là một phần không thể thiếu của Đại Việt, được làm chủ lâu dài dưới trướng Thiên vương khả hãn, chính Tây Gốt mới là kẻ đi xâm lược chiếm đất đai của người khác, Đại Việt chỉ là phòng vệ chính đáng, nên sau khi thu phục lại Nam Vang đã chủ động dừng bước, là Tây Gốt và Thần giáo tiếp tục gây hấn.

Điều thứ hai, Đại Việt tuyên bố mỗi một con người đều có quyền tự do tín ngưỡng, đó là một quyền bất khả xâm phạm của một người. Ki Tô giáo cũng là một tôn giáo chính thống của Đại Việt, nhưng lại bị Thần giáo đàn áp trong bể máu, giết hại giáo sĩ và giáo dân tại các Thần quốc, điều này đi ngược lại với sự nhân từ của Thần sáng tạo, cũng như đi ngược lại với giáo lý của đạo Ki Tô, là một hành động xâm phạm quyền con người trắng trợn. Qua đó Đại Việt tố cáo Thần giáo là một tổ chức vô nhân tính, thiếu đi nhân quyền, không xứng đáng để thống lĩnh một tôn giáo Thần thánh như Thần giáo, đòi hỏi Giáo hoàng đương nhiệm phải thoái vị. Đại Việt minh xác tuyên bố sẽ chống lại tổ chức Thần giáo đến cùng để mang lại nhân quyền cho toàn thể các con dân Thần quốc, tuyên bố sẽ hỗ trợ các tín đồ Ki Tô giáo để có thể chống lại sự bất công, tha hóa của những kẻ dị giáo, chống lại sự tàn bạo của các kỵ sĩ giáo đình.

Như vậy, với phát ngôn của Lưu Thúc Kiệm Đại Việt và Thần giáo đã chính thức vạch mặt. Hơn nữa, theo lần phát ngôn này Đại Việt công khai hỗ trợ Ki Tô giáo ở các Thần quốc, thay vì lén lút hỗ trợ như trước. Lần này đã biến từ một cuộc chiến tranh chấp lãnh thổ, trở thành một cuộc Thánh chiến.

Điều thứ ba Đại Việt tuyên bố chính là Đại Việt kêu gọi các nước Bắc hải cùng Đại Việt đứng lên đấu tranh, chống lại sự bành trướng của Thần giáo. Kêu gọi các đồng minh của Đại Việt chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến tranh mới để bảo vệ tín ngưỡng, bảo vệ quốc thổ của chính quốc gia mình.

Ba thông cáo được viết rõ ràng trong từng bức thư gửi thẳng đến vương đình các quốc gia gây rúng động cho toàn bộ Bắc hải. Lần đầu tiên, có một quốc gia công khai khai chiến với Thần giáo. Điều này dù là Bravia, Gemanic hay Franzt cũng để né tránh, thế nhưng lần này Đại Việt trực tiếp như vậy, lại còn kêu gọi bọn họ cùng chung chiến đấu. Tất cả mọi người đều cùng một ý nghĩa. Thừa Mệnh bệ hạ điên rồi.

- Nhìn thấy thông cáo của Bộ ngoại giao Đại Việt các khanh cảm thấy như thế nào?

Nikolai đệ tứ sau khi đưa xuống thông cáo của Đại Việt cho các vị đại thần xem một lần liền hỏi. Bên dưới hắn chính là vương đình của Bravia, không chỉ gồm ba vị đại thần, một thân vương mà là cả một hội đồng quý tộc. Bravia là một quốc gia đặc biệt với sự thống trị hoàn toàn của quý tộc từ chính trị cho đến kinh tế, quý tộc cũng chính là một tư sản, nhưng cũng vừa mang một cái đuôi phong kiến. Do đó muốn tham gia vào triều chính ngoại trừ bên quân đội ra thì các quan lại của vương đình đều phải là các quý tộc, phải có thân phận quý tộc mới có thể làm quan.

- Bẩm quốc vương, thần cảm thấy Đại Việt chính là đang chơi với lửa. Mặc dù Thần giáo đã suy yếu nhưng nó cũng có tích lũy hàng ngàn năm, không phải một quốc gia mới nổi như Đại Việt có thể so sánh. Mặc dù Đại Việt rất mạnh, thế nhưng lúc này bọn hắn bị phân chia sức lực ở phía Nam, bị quân Tây Gốt kéo chân, khó lòng có thể thắng cuộc chiến này, do đó thần đề nghị chúng ta không hỗ trợ Đại Việt.

Một vị Bá tước đi ra nói. Tất cả mọi người đều liếc mắt. Bình thường trên triều đình Bá tước chính là kẻ đánh xì dầu qua đường, không có tiếng nói mấy, dù sao trong cái hội đồng quý tộc này cấp bậc nhiều nhất đồng thời thấp nhất cũng chính là Bá tước. Lúc này kẻ này đi ra phát biểu tức đây chính là lời phát ngôn của một vị đại công nào đó.

- Thần ủng hộ ý kiến này. Chúng ta hoàn toàn có thể tọa sơn quan hổ đấu mà không cần phải tốn kém sức lực. Mấy năm qua Đại Việt đã phát triển rất nhanh, nếu không kiềm hãm lại thực sự Bravia sẽ bị Đại Việt bỏ sau lưng mất.

Ý kiến này nhận được rất nhiều sự tán đồng, dù quan hệ của Đại Việt và Bravia rất thân mật nhưng đại bộ phận lợi ích đều rơi xuống đầu hoàng gia và Hoa Hồng đen thương hội. Điều này làm bọn quý tộc đỏ mắt không thôi, đối với Đại Việt của ghen ghét vô cùng.

Tất cả mọi người đều hướng nhìn về phía Pavong, nhạc phụ của Thừa Mệnh bệ hạ. Thế nhưng đáng tiếc hắn vẫn đứng đó bình chân như vại, không có vẻ gì là hỉ nộ. Đám quý tộc thở dài, quả thực là đại thần nha, không cần phát biểu ý kiến, đương nhiên sẽ có người thay hắn lâm trận.

- Bẩm quốc vương. Đại Việt và Bravia là đồng mình, đã từng ký với nhau hiệp định phòng thủ chung, một nước bị tấn công nước kia sẽ bảo vệ. Nếu lần này chúng ta bỏ mặc há là đi ngược lại với tinh thần kỵ sĩ, làm mất đi danh dự và tín dự mà Bravia đã xây dựng suốt hai trăm năm qua.

Quả nhiên đã có một vị Bá tước khác đi ra phản bác mà người đứng sau chính là người ai cũng biết là ai đấy. Thế nhưng bọn hắn cũng không phản bác được. Bravia sở dĩ có thể phát triển đến ngày hôm nay chính là nhờ danh dự và tín dự, thu hút rất nhiều các quốc gia vệ tinh chung sức để cho bọn hắn có thể phát triển. Bravia và Đại Việt có thể nói là chung trên một chiến thuyền. Thế nhưng lúc này Đại Việt đối diện với Thần giáo, Bravia vậy mà rút lui chẳng phải là bị mọi người cười đến rụng răng, mà các nước phụ thuộc cũng bởi vì vậy mà thất vọng?

- Vị Bá tước này tại sao lại nói như vậy, Đại Việt và Bravia tuy là minh hữu, thế nhưng ngài không thấy rằng Đại Việt tuyên bố bảo vệ đạo Ki Tô hay sao? Đây là một cuộc chiến tranh tôn giáo, hoàn toàn không thuộc phạm trù tranh chấp lãnh thổ, Bravia cũng có rất nhiều dân chúng đi theo Thần giáo, làm sao chúng ta có thể tham gia?

- Ngươi không thấy tuyên bố ban đầu của Thần giáo và Đại Việt hay sao? Thần giáo và Tây Gốt xâm lược lãnh thổ Đại Việt, Đại Việt chỉ là phòng vệ chính đáng, lúc này Tây Gốt đánh thua Thần giáo lại quay sang cắn Đại Việt, cái lý nào lại như thế? Lại nói, dân chúng Bravia theo Thần giáo nhiều hay sao? Ngươi biết là bao nhiêu phần trăm? Có thể đại diện cho cả nước sao?

- Đồ điên, xứ Nam Vang đó chính là Đông thành của Tây Gốt, là Đại Việt xâm lược.

- Người ta có giấy tờ chủ quyền hẳn hoi đây...

Rầm.

- Tất cả im lặng.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm