Lý Anh Tú gặp lại Elina liền vô cùng vui vẻ. Hắn đi cùng Elina dạo khắp hoàng thành, mua sắm đủ thứ đồ vật, ăn hầu như là toàn bộ đồ ăn vặt tại Thăng Long. Lý Anh Tú cũng không ngờ nàng lại là một người ăn hàng đến như vậy. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn liên tục nhét vào đồ ăn, đôi mắt híp lại thành một đường lưỡi liềm, lần đầu Lý Anh Tú cảm thấy nhìn người khác ăn cũng là một loại hưởng thụ.
- Đại Việt đồ ăn vặt thật ngon, ở Thăng Long lâu như vậy mà ta lại không biết nơi này. Làm sao công tử lại có thể biết đến.
Elina vừa cầm một cái bánh bỏng vừa ăn vừa hỏi. Lý Anh Tú cười thầm, làm sao có thể không biết được trong khi hắn chính là người quy hoạch kinh thành. Lý Anh Tú xây dựng lên kinh thành tuy mang nét cổ kính nhưng quy hoạch tuyệt đối theo hướng hiện đại. Đường phố kinh thành vô cùng rộng rãi, có các ngã tư nối với nhau, hạn chế các con ngõ hẻm, hai bên lại có trồng cây xanh. Các khu vực hoạt động kinh tế đều được phân bố rõ ràng. Ví dụ như phía Đông thành là chợ và khu ăn uống, thì Tây thành chính là khu vực của thủ công nghiệp. Lý Anh Tú cười nói.
- Ta là người Thăng Long mà, đương nhiên phải biết khu này rồi. Tiểu thư còn muốn đi đâu nữa không?
Elina nghĩ nghĩ một chút liền nói.
- Đi đến Bắc thành mua quần áo đi.
Lý Anh Tú liền cười nói.
- Tốt, vậy chúng ta đi Bắc thành.
Bắc thành là khu tập trung các cửa hàng tơ lụa cùng may mặc, dưới sức đốc thúc của Lý Anh Tú, các thương nhân vậy mà thành lập nên các xưởng may mặc nhỏ, ít ra cũng có đến hai mươi công nhân làm việc. Đại Việt không còn là những khu vực hoạt động kinh tế tự cung tự cấp mà trở thành các vùng chuyên biệt về sản phẩm làm ra. Thủ công nghiệp hoàn toàn tách khỏi nông nghiệp mà mọc lên các xưởng nhỏ, các làng nghề như Đông Hồ, Bát Tràng,… cũng xuất hiện tại ngoại vi Thăng Long.
Elina chợt kéo tay hắn tiến vào một tiệm quần áo, bởi vì Lý Anh Tú cũng không ban lệnh quy định về màu sắc quần áo của các giai cấp trong xã hội, nên trong tiệm quần áo này ngoại trừ máu vàng và màu tím tượng trưng cho hoàng tộc ra thì màu gì cũng có, tuyệt đối sặc sỡ hơn thế giới trước rất nhiều, Thăng Long cũng trở nên nhiều màu sắc hơn.
- Elina tiểu thư, ngài đã đến rồi.
Chủ tiệm lại là một người bản xứ, có vẻ Elina là khách quen nên vừa thấy nàng hắn liền chạy ra chào hỏi. Elina trước mặt Lý Anh Tú luôn là một bộ dáng vui vẻ, hoạt bát nhưng đối với người khác tuyệt đối là cao lãnh đấy. Nàng nói.
- Bộ quần áo ta đã đặt may xong chưa?
Chủ tiệm liền gật gật đầu vội nói.
- Đã làm xong, tuyệt đối làm bằng thứ lụa tốt nhất. Tiểu thư đợi ta một chút.
Chủ tiệm đi vào phía trong một chút nhanh chóng đem ra một cái hộp lớn nói.
- Tiểu thư, mời xem.
Elina mở hộp ra, Lý Anh Tú liền thấy được là một chiếc áo giao lĩnh màu trắng, trên vải có thêu những hình chim hạc bằng chỉ bạc, viền cổ áo cùng cánh tay có viền lại là màu lam, bên vai thêu hình mây, nhu quần may bằng vải đen, phối với áo trắng thực vô cùng đẹp đẽ.
Elina hài lòng lấy chiếc áo giao lĩnh đột nhiên ướm lên người Lý Anh Tú, nhìn vừa vặn liền vô cùng hài lòng.
- Tặng ngươi.
Elina nói làm Lý Anh Tú sửng sốt, nhìn người thiếu nữ trước mặt đột nhiên hắn có một cảm giác muốn ôm nàng manh động. Elina thấy Lý Anh Tú không trả lời liền hơi đỏ mặt nhỏ giọng nói.
- Lần trước công tử đi đánh trận ta liền đến đây đặt một bộ quần áo, chỉ chờ công tử trở về.
Elina không biết là ở phía ngoài tiệm quần áo hai cặp mắt đang trợn tròn nhìn động tác của nàng.
- Con gái ta vậy mà mua quần áo cho một người đàn ông. Đến ta còn chưa nhận được đây.
Đúng vậy, người bên ngoài chính là Pavong. Hắn đi đến Bắc thành vô tình thấy được con gái hắn vui vẻ đi bên cạnh một người nam tử. Pavong liền tò mò đi theo, phải biết trước giờ tại Bravia vương quốc người muốn theo đuổi con gái hắn nhiều đến mức có thể xếp thành một vòng tròn quanh thành Thăng Long, nhưng Elina một mực không để ý đến, vậy mà giờ nàng lại đi mua quần áo cho một người đàn ông, đến hắn là cha nàng còn chưa có đặc ân đó. Nhìn hai người phía trước, mặc dù khoảng cách xa Pavong không nhìn rõ mặt Lý Anh Tú nhưng rất có cảm giác muốn đấm vào mặt hắn. Đây chẳng lẽ lại là cha vợ ghen con rể trong truyền thuyết. Phi, hắn không phải là con rễ ta.
- Công tử không thích sao?
Thấy Lý Anh Tú vẫn một bộ dạng ngơ ngác Elina có chút thất lạc hỏi. Lý Anh Tú tỉnh lại vội vàng nói.
- Không, ta rất thích, cảm ơn tiểu thư. Vừa rồi chỉ là có chút bất ngờ, cũng có…gọi là hạnh phúc đi.
Elina nghe vậy trong lòng liền vui vẻ, cũng có chút ngại ngùng, nàng định nói gì đó thì bên ngoài đi vào một viên cận vệ của Hoa Hồng Đen thương hội nói với nàng.
- Phó hội trưởng, hội trưởng đã đến Thăng Long gọi ngài lập tức trở về.
Elina kinh ngạc hô.
- Hội trưởng làm sao đến Thăng Long rồi, lại không có ai thông báo cho ta.
Viên cận vệ này rõ ràng chính là vừa rồi ở bên cạnh Pavong. Pavong nhìn hai người tình chàng ý thiếp ghen ghét chịu không nổi liền sai người đến gọi Elina trở về rồi. Đương nhiên Elina không biết điều này, nàng cứ đinh ninh cha nàng mới đến Thăng Long đi. Elina hướng Lý Anh Tú nói.
- Hội trưởng đến, ta phải trở về gấp. Tạm biết công tử, ngày khác gặp lại.
Lý Anh Tú biết nàng đang vội cũng gật đầu cùng nàng tiễn biệt. Elina đi rồi Lý Anh Tú nhìn lại bộ quần áo, trong lòng vui vẻ gọi viên Bách hộ đến cùng trở về cung.
Elina vội vã trở về liền thấy Pavong đã ngồi sẵn đợi ở nhà, trên gương mặt nghiêm nghị rõ ràng viết: “Ta không cao hứng”. Elina liền sà vào lòng hắn đổi giọng nhí nhảnh nói.
- Cha, ngài đến từ bao giờ sao không gọi ta một tiếng nha.
Nàng biết cha rất thương nàng, bình thường cha không cao hứng nàng làm nũng một chút cha liền bỏ qua, vui vẻ trở lại. Nhưng lần này Pavong không cười, chỉ nghiêm giọng nói.
- Ta không đến có lẽ lại mất luôn đứa con gái tại nơi này đi.
Elina kì quái ngẩng đầu lên nhìn Pavong nói.
- Cha nói gì kỳ vậy, ta là con gái của ngài nha, làm sao có thể mất đi.
Pavong liếc liếc mắt ghen ghét nói.
- Ta nghe nói Đại Việt có nhiều mỹ nam tử, rất biết câu dẫn con gái nhà lành, ta đây vô cùng lo lắng.
Elina nghe vậy không khỏi nhớ lại Lý Anh Tú, là có chút đẹp trai nhưng so với mỹ nam tử còn chưa đến nha. Nhưng lại làm nàng rung động đây. Elina liền cười nói.
- Trong lòng ta cha luôn là người đẹp trai nhất thiên hạ đây. Làm sao có ai có thể dùng sắc đẹp câu dẫn ta đi được. Ta tuyệt đối tỉnh táo, không bao giờ dính phải nam nhân kế nha.
Nghe đến đây Pavong cũng không nhịn được nữa liền phì cười nói.
- Ngươi nha, chỉ có tài nịnh hót là giỏi thôi.
Elina bật dậy không phục nói.
- Ai nói ta chỉ giỏi nịnh hót, ta mấy năm qua giúp ngài kinh doanh, thương hội mở rộng không ít, ai dám nói ta chỉ giỏi nịnh hót bước ra đây, ta tuyệt đối không đánh chết hắn.
Nhìn bộ dạng của con gái Pavong liền cười nói.
- Được rồi, là cha sai, con gái của ta là xinh đẹp, giỏi giang nhất.
Nhìn cô nương xinh đẹp nhà mình trong lòng Pavong không khỏi tự hào. Mẹ Elina mất sớm, hắn một mực không tái hôn ở vậy một tay nuôi lớn Elina, thấm thoắt đã mười mấy năm, nha đầu bé xíu năm nào còn nũng nịu trong lòng hắn giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp người người để mắt đến.
Nói Pavong ghen ghét Lý Anh Tú cũng không hoàn toàn như vậy. Thực ra khi nhìn thấy Elina lớn lên trong lòng Pavong vẫn luôn tồn tại một nỗi sợ hãi. Sợ rằng khi nàng lớn lên, rồi sẽ có một ngày nàng sẽ đi theo một người nam tử về nhà chồng, sẽ không còn ở trong vòng tay hắn được hắn bảo bọc, sẽ không còn làm nũng với hắn mỗi khi nàng làm chuyện sai. Nỗi sợ hãi đó đeo bám hắn dai dẳng, cho đến hôm nay, khi thấy con gái vậy mà tặng quần áo cho một nam tử, Pavong cảm thấy ngày con gái rời xa mình đã không còn xa nữa.
Elina không để ý thái độ của cha mình không đúng. Nàng hỏi.
- Cha đột nhiên đến Đại Việt có việc gì đột xuất sao?
Pavong tỉnh hồn lại nói.
- Quốc vương lệnh cho ta đi sứ Đại Việt.
Elina ồ lên một tiếng liền vui vẻ nói.
- Đi sứ vào cung có thể thấy được quốc vương Đại Việt, ngày mai cha có thể dẫn ta đi theo không?
Pavong bật cười nói.
- Tại sao lại mong muốn gặp quốc vương Đại Việt đến vậy? Ngươi để ý đến hắn sao?
Elina phụng phịu nói.
- Làm sao có thể, chỉ là ta rất tò mò một người như thế nào lại có thể xây dựng lên một nước Đại Việt “hạnh phúc” đến như vậy.
Nghe con gái nói Pavong hình dung lại dân chúng Đại Việt, thành trì Đại Việt, văn hóa Đại Việt mà hắn đi qua quả thực con gái mình nói không sai. Đại Việt rất “hạnh phúc”. Hắn nói.