- Chị Thủy Tiên, hôm nay sinh nhật chị, em lại đường đột mà tới đây chị không chê trách chứ?
- Hi hi… em không phải ngại. Em tới được đây là chị rất vui rồi. Nào, hai em qua đây chị giới thiệu với mọi người một chút!
- Được!
Lý Đông gật đầu định cất bước theo Thủy Tiên về phía khu vực bàn để bánh sinh nhật thì nhận ra Đình Hương dường như có chút chần chờ không muốn đi mà lại đang nhìn chăm chú về phía trước.
Lý Đông nghi hoặc dõi theo ánh mắt của Đình Hương thì phát hiện theo hướng đó đang ngồi là một người thanh niên. Người này tuổi trẻ nhưng nhìn qua lại mang tới cho người đối diện một cảm giác áp bách và sát phạt mạnh mẽ, có lẽ cũng là thuộc diện lăn lộn nhiều năm trong xã hội.
“Nhưng như vậy thì có liên quan gì đến Đình Hương mà nàng e ngại như vậy” Lý Đông trầm ngâm tự hỏi.
Lý Đông đương nhiên không có câu trả lời cho thắc mắc vừa rồi của mình. Thực tế kẻ này Lý Đông cũng là lần đầu tiên gặp mặt nhưng với Đình Hương thì khác, thậm chí nàng còn biết khá rõ.
Người này tên là Trần Khanh, con trai của Giám đốc Sở Kế hoạch Đầu tư Thành phố đồng thời cũng là anh họ bên ngoại của Thủy Tiên. Trung thực mà nói, tuy có chút dựa thế gia đình nhưng người này cũng là một dạng thanh niên tài tuấn, mới hai mươi bảy tuổi đã gây dựng được một công ty bất động sản có quy mô vốn khá lớn ăn nên làm ra, rất có thực lực. Sở dĩ Đình Hương quen biết hắn cũng là tại một lần theo chân mẹ nàng sang nhà Thủy Tiên chơi thì gặp người này cũng đang ở đây. Kể từ đó Trần Khanh liên tục thông qua Thủy Tiên để tìm cơ hội tiếp cận nàng. Với thân phận là anh họ của Thủy Tiên nên Đình Hương cũng không quá tiện ngay mặt từ chối do vậy không có cách nào để chấm dứt tình trạng dây dưa kéo dài của hắn. Điều này khiến Đình Hương không khỏi có cảm giác phiền muộn. Do vậy, mục đích hôm nay nàng đưa Lý Đông đi theo và nhận hắn là bạn trai mình cũng chính là để có cớ né tránh tiếp xúc người này.
Lý Đông cảm thấy cơ thể Đình Hương chợt có chút cứng nhắc mới khẽ lắc nhẹ tay nàng hỏi:
- Đình Hương? Có chuyện gì vậy?
Đình Hương vội vàng tỉnh lại đáp lời:
- À… không sao. Tại nhiều người lạ nên mình… à “em” có chút hơi ngại!
Lý Đông cảm thấy lời giải thích này không quá đáng tin và cũng không hiểu lý do tại sao Đình Hương lại biến mình thành bạn trai bất đắc dĩ nhưng hắn vẫn quyết giúp nàng đóng trọn vai này, theo đó Lý Đông nắm lấy tay nàng vỗ nhẹ:
- Yên tâm! Có anh ở đây, không ai bắt nạt em đâu!
Nghe lời này, Đình Hương có chút cảm động nhìn Lý Đông rồi gật gật đầu biểu hiện sự tin tưởng.
Thủy Tiên nãy giờ đứng một bên chờ đợi, thấy hai người thân thân mật mật thì có chút ghen tị nói:
- Nào, được rồi! Hai người định đứng đây anh anh em em trước mặt một người độc thân như chị đấy à? Chúng ta qua bên kia đi! Mọi người đang đợi đấy!
- Vâng!
Nói xong, Lý Đông cùng Đình Hương lập tức sánh vai cùng Thủy Tiên đi về phía nhóm bạn của nàng.
Một số người đang đứng ở đây thấy vậy thì chủ động tiến tới vây quanh. Một chàng trai có mái tóc xoăn, da hơi ngăm đen nhìn Đình Hương rồi ngó qua Thuỷ Tiên llên tiếng hỏi:
- Thủy Tiên, cô gái xinh đẹp này là ai?
Thủy Tiên nhìn hắn tươi cười trả lời:
- Vũ Cương, đây là em họ mình, Đình Hương, sinh viên tài năng của Trường Đại học Kinh tế quốc gia.
Nghe tới đây, một cô gái khác trong nhóm ra vẻ ngưỡng mộ thốt lên:
- Chà, Thủy Tiên, nhà cậu là đẹp có gen nha.Đừng nói là trong gia đình cậu, cô gái nào cũng xinh đẹp đáng ghen tị như vậy chứ?
- Ha ha… mình e là sự thực đúng là như vậy đó!
Vũ Cương sáng mắt nói lớn:
- Trời, thật à? Sao cậu không sớm nói cho mình biết vậy?
Nói đoạn, không kịp chờ Thủy Tiên trả lời, Vũ Cương quay qua nhìn Đình Hương gật đầu mỉm cười chào hỏi:
- Chào em, Đình Hương. Anh là Vũ Cương, bạn đại học bên “Yale” của chị Thủy Tiên
Vũ Cương vừa giới thiệu vừa không quên nhấn mạnh học tích của mình hòng gây ấn tượng với người đẹp.
Thấy thái độ thân thiện của Vũ Cương, Đình Hương cũng theo phép lịch sự mỉm cười lên tiếng:
- Vâng, chào anh Vũ Cương! Em rất vui được quen biết mọi người ạ!
- Ha ha… anh cũng thế!
Nói xong, Vũ Cương liếc qua Lý Đông rồi khoa trương nói:
- Ồ… chàng trai này là ai? Sao lại có thể đẹp trai không kém tôi là bao vậy?
Lý Đông nghe hỏi tới mình thì lập tức ưỡn ngực giới thiệu:
- Uhm… em là Lý Đông, bạn trai của Đình Hương. Vũ Cương, Chào anh!
Nghe tới đây, Vũ Cương gật đầu chào lại rồi quay qua nhìn Thủy Tiên làm vẻ mặt đau khổ than:
- Ô, Thủy Tiên cái này là lỗi của cậu đó nhé!
Thủy Tiên ngẩn người ra hỏi lại:
- Cái gì mà là lỗi của mình?
- Tại cậu không sớm cho mình biết trong nhà trông cây hoa xinh đẹp Đình Hương này, cậu nhìn mà xem bây giờ bị người ta hái mất rồi đó thấy không? Bạn tốt mà thế à? Cậu tính xem nên đền mình thế nào đi!
Thủy Tiên bật cười:
- Ha ha… ra là vậy? Nhưng không phải bên Yale cậu còn có Amanda sao?
Vũ Cương làm bộ nghi hoặc hỏi lại:
- Amanda nào?
- Còn Amanda nào nữa. Amanda Holden ấy.
- À, là cô ấy hả? Thôi đừng nhắc, mình về Việt Nam cũng quên mất tiêu rồi. Cha mẹ mình không thích dâu ngoại mắt xanh tóc vàng lắm đâu! Dắt về chắc các cụ cầm gậy lùa mình mất.
- Ha ha… lời này Amanda mà nghe được chắc là buồn lắm đấy.
- Thôi thôi… đừng nói gì với cô ấy. Sốt ruột quá đi mất!
- Uhm… vậy lần sau mình gọi chuyện gì thì phải có mặt ngay nghe chưa! Không được tìm cớ này cớ nọ đâu đấy.
Vũ Cương giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng:
- Hừ hừ… mình đồng ý! Được chưa?
Vào lúc này, mặc cho nhóm người của Thủy Tiên vui vẻ trao đổi, Trần Khanh lại chỉ ngồi gần đó lắng tai nghe ngóng câu chuyện. Phải biết là từ khi Đình Hương xuất hiện hắn vẫn luôn chú ý tới nàng và Lý Đông có điều chưa vội tiến lại bắt chuyện mà thôi.
Vừa rồi khi nghe chính miệng Lý Đông thừa nhận là bạn trai của Đình Hương, trong lòng Trần Khanh bỗng nổi lên một cỗ oán niệm và tức giận. Từ xưa tới nay thứ Trần Khanh hắn muốn thì không ai có thể cướp đi được, hắn sẽ dùng mọi cách để đoạt về mình thậm chí đó là người yêu. Tính cách quyết liệt này của hắn đã được thể hiện rất rõ trong cuộc sống và sự nghiệp, cũng chính bởi vì tính cách này mà Trần Khanh mới đi tới được một bước ngày hôm nay, thành công trên thị trường bất động sản vốn khốc liệt và tràn đầy mánh khóe.
Tức giận thì tức giận, có điều dù sao cũng là một người lọc lõi đã trải qua thương trường rèn luyện, Trần Khanh rất nhanh ức chế xuống cảm xúc của mình, ngồi tại chỗ trong tư thế của một con báo rình mồi, lẳng lặng âm thầm quan sát đối thủ.
Sau một hồi tỷ mỷ theo dõi, cảm thấy Lý Đông cũng không có gì quá đặc biệt, bộ dáng giống như một sinh viên phổ thông từ quê lên thành phố học, Trần Khanh mới nhếch mép vươn tay cầm lấy cốc rượu vang đứng lên chầm chậm đi lại phía bọn Lý Đông đang đứng.
Trần Khanh sải ra những bước lớn, lộ ra uy thế mãnh liệt áp tới trước mặt nhóm người Thủy Tiên. Mấy người bạn vốn nể sợ uy vọng của hắn vội vàng tránh đường cho Trần Khanh đi vào trong.
Tới nơi, Trần Khanh hướng Đình Hương cười nói:
- Ha ha… Đình Hương, sao tới muộn vậy em? Anh chờ em xuất hiện từ tối tới giờ!
Đình Hương hơi có chút khó chịu trước kiểu thái độ tỏ vẻ thân mật của Trần Khanh nhưng nể mặt Thủy Tiên vẫn nhẫn nại trả lời:
- Vâng, em có chút việc riêng nên tới hơi chậm.
- Uhm… ra là vậy. Đừng nói em tới chậm là để đón cậu bạn này đi cùng chứ. Hắn là ai vậy?
Trần Khanh hất hất cằm về phía Lý Đông rồi lên tiếng hỏi.
Nhìn cách hỏi bất lịch sự của Trần Khanh, Đình Hương khá là bất mãn đinh lên tiếng phản bác. Có điều lúc này không để nàng kịp trả lời, Lý Đông chủ động kéo vai nàng nép sát vào mình thẳng thắn giới thiệu:
- Đúng vậy chúng tôi là đi cùng nhau tới đây. Giới thiệu với anh tôi là Lý Đông, bạn trai của Đình Hương, hôm nay cùng cô ấy tới đây là để chúc mừng sinh nhật chị Thủy Tiên. Rất mong được nhận biết mọi người!
Trần Khanh nhìn bộ dáng như chim non của Đình Hương đang thẹn thùng dựa vào người Lý Đông, trong mắt hắn thoáng qua một tia phẫn nộ cùng sát ý. Tuy bực bội, Trần Khanh lại không phải là kẻ hành xử lỗ mãng, hắn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Lý Đông tiếp tục hỏi:
- Lý Đông, nhìn cậu giống như là đang còn đi học nhỉ?
Lý Đông gật đầu thừa nhận:
- Đúng vậy, hiện tôi đang học đại học!
- À… ra là tình sinh viên. Cũng đẹp đấy! Nhưng Lý Đông này, cậu cũng đồng ý với việc tình yêu cũng cần phải được nuôi dưỡng bằng tiền bạc đúng không? Valentine này, 8-3 này, sinh nhật này, Noel này… đó là còn chưa kể những dịp linh tinh vớ vẩn khác, tất cả đều cần tiền đúng không. Bố mẹ cậu chắc cũng phải vất vả kiếm tiền cho cậu học hành và vui chơi lắm nhỉ?
Nghe tới đây thì Lý Đông đã rõ người này tới không có thiện chí mà là cố tình gây sự. Hắn cũng đủ nhạy bén để nhìn ra vẻ quan tâm của kẻ này tới Đình Hương, nàng chính là nguyên nhân của chuyện rắc rối này.
Nói là vậy nhưng Lý Đông là ai kia chứ? Đến "tứ trụ" hắn còn có thể đàm phán ngang hàng thì kẻ này tính là cái gì. Do vậy, mặc dù nhận ra giọng điệu đầy tính châm trích của Trần Khanh, Lý Đông lại tỏ ra không có gì là bất mãn. Theo đó, hắn mỉm cười trả lời:
- Anh nói cũng đúng. Tình yêu cũng không thể duy trì bằng không khí được. Có điều trên này tôi cũng có công việc riêng, có thể tự thu xếp cuộc sống cho chính mình.
- Công việc riêng? Việc gì vậy? Nghe trịnh trọng quá nhỉ? Không phải bồi bàn hay dạy thêm gì chứ? Cái đó thì kiếm được bao nhiêu?
- Ha ha… kiếm được bao nhiêu thì đều là các đồng tiền trong sạch bằng mồ hôi và sức lao động của bản thân, miễn không phải lệ thuộc vào ai là được. Tôi cảm thấy rất hài lòng với điều này!
Nhận ra Lý Đông đối đáp trôi chảy, không phải vì bị đả kích mà tỏ ra thất thố và yếu nhược. Trần Khanh mấp máy suy nghĩ rồi lại chuyển sang biện pháp khác:
- Này Lý Đông, cậu biết gia cảnh nhà Đình Hương lợi hại thế nào không?
Nghe tới đây thì Đình Hương không chịu được nữa nói có chút lớn:
- Anh Trần Khanh! Anh hơi quá đáng rồi đấy. Sao anh lại có vẻ như tra khảo Lý Đông như vậy?
Trần Khanh không làm ra phản ứng gì trước câu hỏi của Đình Hương mà chỉ nhìn Lý Đông chờ đợi.
Lý Đông khẽ liếc nhìn về hướng Đình Hương một chút rồi đưa tay vỗ nhẹ vai nàng ra chiều hắn ứng phó được sau đó nhìn Trần Khanh lắc đầu:
- Không. Tôi quan tâm Đình Hương chứ không để ý tới bối cảnh nhà cô ấy!
- Ha ha… tốt! Tình yêu sinh viên trong sáng không vụ lợi. Rất tốt! Uhm… Cứ cho là như vậy nhưng Lý Đông, cậu có biết khác biệt giai tầng xã hội là như thế nào không?
- Ý anh là sao?
- Được, nếu cậu chưa hiểu rõ vấn đề thì để cụ thể hóa và sinh động hơn cho lời giải thích, trước mắt cậu hãy thử nếm ly rượu này sau đó cho tôi một lời bình luận về nó. Cứ nói bất cứ cái gì cậu có thể nghĩ ra… Ha ha!
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi