Chỉ còn lại hai người, Thành Tú liền tìm mọi cách bắt chuyện Đình Hương. Có điều mặc cho hắn chủ động thế nào, Đình Hương cũng không mặn mà hồi đáp, theo đó Thành Tú hỏi câu gì thì nàng trả lời câu đó mà thôi.
Trước thái độ này của Đình Hương, Thành Tú ban đầu còn nghĩ là nàng là con gái nên tỏ ra ngại ngùng nhưng về sau hắn cũng dần nhận ra là Đình Hương có vẻ không hứng thú lắm với cuộc gặp gỡ này hay nói đúng hơn là không hứng thú với hắn. Thành Tú dù rất có cảm tình với Đình Hương nhưng dù sao hắn cũng sinh trưởng trong gia đình giàu có, rất chú trọng tới việc giữ gìn thể diện của mình do vậy sau một hồi mặt nóng úp mông lạnh… à mà mô tả phù hợp hơn phải là mặt nóng gặp mặt lạnh, cuộc nói chuyện của hai người dần trở nên khiên cưỡng, nhát gừng, đôi lúc còn có chút tẻ nhạt.
Mọi việc tiếp diễn như vậy cho tới khi hai bà mẹ quay trở lại, cảm thấy trời cũng đã muộn nên hai bên chào hỏi chia tay rồi ai về nhà người đó.
********************************
Trên xe, Ngọc Khuê quay sang hỏi con trai:
- Thành Tú, thế nào?
Thành Tú lắc đầu:
- Con thì thấy cũng được, có điều phía bên kia có vẻ chưa thông.
- Là sao? Con nói mẹ nghe xem nào?
- Đình Hương có vẻ không thích con, cả buổi chỉ ậm ừ cho qua chuyện, không một chút hào hứng nào cả.
Liếc thấy vẻ mặt có đôi chút chán nản của con trai cưng, Ngọc Khuê lập tức vỗ lưng hắn động viên:
- Nó là con gái nên vậy đó, con phải mạnh dạn nhiệt tình tấn công vào mới được.
Thành Tú nhếch miệng cười:
- Thái độ như thế nào con có thể tự đánh giá được. Chẳng lẽ mẹ nghĩ con kém cỏi đến mức bối rối trước cả một cô gái, không dám thể hiện gì sao?
Nghe tới đây, có vẻ mình đánh giá hơi lạc quan tình hình, Ngọc Khuê chăm chú nhìn Thành Tú một chút rồi mới nói:
- Uhm… cảm tình thì có thể từ từ bù đắp mà. Với lại không được đám này thì có thể tìm đám khác, con trai mẹ mà sợ không tìm được mối nào tử tế à?
Thành Tú lặng thinh không phản hồi lời nói của mẹ mình, trong đầu hắn bây giờ hoàn toàn là hình ảnh của Đình Hương, hắn đang nghĩ nên làm thế nào để tiếp cận và theo đuổi cho bằng được nàng. Dù sao đây cũng là cô gái đầu tiên khiến hắn cảm thấy vừa gặp đã yêu thích như vậy, theo Thành Tú thấy nếu hắn chưa cố gắng hết sức mà từ bỏ thì quả thật là có chút đáng tiếc. Việc hôm nay dù về cơ bản chưa có tín hiệu thành công nhưng cũng không phải là hoàn toàn thất bại, ít nhất trong tay Thành Tú cũng đã có được số điện thoại của Đình Hương và biết được lịch học của nàng. Theo đó, Thành Tú nghĩ nếu Đình Hương đã không cho hắn cơ hội thì hắn hoàn toàn có thể tạo ra cơ hội của riêng mình. Cô gái Đình Hương này là người mà Thành Tú hắn nhắm chắc rồi, nàng đừng hòng có cơ hội chạy thoát được.
Nghĩ tới đây, hắn quay sang Ngọc Khuê cười nói:
- Mẹ, mẹ hiểu con mà! Con không dễ bỏ cuộc như vậy đâu. Rồi mẹ xem!
********************************
Văn phòng khoa Kinh tế Công nghiệp, Trường Đại học Quốc gia
Một người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi đối diện với vị trưởng khoa trầm ngâm suy nghĩ về những gì vừa nghe được. Sau một lúc hắn mới lên tiếng:
- Bác Đỗ Hải, theo quy định thì mọi sinh viên đều phải có lý lịch lưu ở trường, cớ gì Lý Đông lại không có?
Đỗ Hải không trả lời ngay mà nheo mắt nhìn cậu con trai của người bạn thân trước mặt này, sau giây lát ông ta lên tiếng hỏi:
- Trần Khanh, bác có thể biết lý do thật sự cháu phải tìm hiểu về cậu sinh viên này không? Nguyên nhân cháu đưa ra hôm trước bác thấy nó hơi có chút khiên cưỡng.
Trần Khanh nghe xong câu hỏi thì đảo mắt suy nghĩ sau đó khẽ mấp máy môi trả lời:
- Dạ, cũng không có gì lớn đâu bác. Nói thật ra là người này đang hẹn hò với con em họ nhà cháu, qua tiếp xúc cháu thấy nó có nhiều điểm đáng ngờ nên muốn thông qua bác tra cứu tư liệu lý lịch nhân thân của hắn một chút, phòng khi em cháu bị nó lừa phỉnh gì đó thì thiệt thân. Bác cũng thấy đó, ngay cả đến nhà trường cũng không biết được hoàn cảnh gia đình nhà hắn thì bảo sao gia đình cháu có thể tin tưởng được.
Đỗ Hải đánh giá lại lý do đưa ra của Trần Khanh một chút rồi gật gù:
- Uhm… Bác cũng đang rất thắc mắc trường hợp này. Không hiểu do bộ phận lưu trữ làm thất lạc hay vì lý do gì khác mà không hề có một thông tin nào về Lý Đông ngoài danh mục học phần đã học và điểm số thi. Được rồi, nếu cháu đã có lời nhờ thì để bác tìm hiểu lại chuyện này xem sao đã.
Nói tới đây, như nhớ tới cái gì, Đỗ Hải đưa tay nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu nhìn Trần Khanh nói:
- Trần Khanh, bây giờ bác có cuộc họp khoa. Cháu cứ về trước, có gì bác sẽ thông tin lại cho cháu sau!
Trần Khanh nghe thế thì đành đứng lên sau đó mỉm cười:
- Vậy có gì nhờ bác nhé! Cháu đi trước đây! À, bố cháu nói là lâu lâu không thấy bác qua chơi, cuối tuần này bố cháu định làm bữa tiệc rượu, nhờ cháu chuyển lời mời bác qua nhà đàm đạo. Bác bố trí được chứ ạ?
Đỗ Hải mỉm cười:
- Ha ha, đúng thật là bác cũng có chút nhớ bố cháu. Được rồi, nhờ cháu chuyển lời cuối tuần bác sẽ qua thăm ông ấy!
- Vâng! Cháu chào bác!
Dõi mắt nhìn theo bóng lưng Trần Khanh cho đến khi hắn khuất sau cánh cửa, Đỗ Hải định cầm theo sổ công tác lên phòng họp khoa thì điện thoại bàn reo vang. Ông ta tiện tay nhấc máy:
- Alo, tôi nghe!
Đầu dây bên kia vang lên tiếng âm thanh quen thuộc của vị hiệu trưởng:
- Anh Đỗ Hải, là tôi!
- Vâng! Anh có gì gọi tôi?
- Anh qua phòng của tôi có việc gấp!
Nghe ra giọng điệu nghiêm trọng của vị hiệu trưởng, trong lòng Đỗ Hải như có gì đó lộp bộp bất an theo đó ông ta lập tức đáp ứng:
- Vâng, tôi qua ngay! Phiền anh đợi một lát!
Nói xong, Đỗ Hải vội cúp máy, quên cả buổi họp khoa, nhanh chân bước lên văn phòng hiệu trưởng ở trên tầng lầu.
Tới nơi, Đỗ Hải đưa tay gõ cửa:
- Cộp… cộp!
Bên trong lập tức có tiếng nói vọng ra:
- Vào đi!
Đỗ Hải đưa tay khẽ xoay chốt đẩy cửa đi vào.
Bên trong, vị hiệu trưởng đang ngồi tại bàn làm việc, nét mặt có vẻ đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó. Thấy là Đỗ Hải ông ta chỉ vào chiếc ghế đối diện:
- Anh ngồi đi!
- Vâng!
Đợi khi Đỗ Hải yên vị, người hiệu trưởng nhìn thẳng vào ông ta rồi lên tiếng hỏi:
- Tôi vừa liên lạc với bộ phận lưu trữ văn thư, thấy có người báo cáo là anh đang tìm hiểu về lý lịch của một cậu sinh viên trong khoa tên là Lý Đông đúng không?
Đỗ Hải vô cùng ngạc nhiên khi vị hiệu trưởng lại quan tâm và biết việc nhỏ nhặt này, theo đó ông ta đành phải bịa ra một lý do hợp lý:
- Vâng! Tôi đang cho rà soát lại thông tin sinh viên để có biện pháp hỗ trợ kịp thời các hoàn cảnh khó khăn. Có thể cậu sinh viên này cũng nằm trong số đó. Nhưng chuyện này có gì mà đánh động đến cả anh thế này?
Vị hiệu trưởng nhếch miệng cười rồi lên giọng:
- Uhm… Đỗ Hải, tôi không biết lý do gì khiến anh lại làm ra việc này, có điều tôi phải nhắc nhở anh, thân phận của cậu sinh viên này rất không đơn giản, tôi vừa nhận được yêu cầu từ chính phủ yêu cầu cậu đình chỉ ngay lập tức các biện pháp điều tra bao gồm cả hình thức tiếp xúc trực tiếp để thu thập thông tin về người sinh viên này. Đây là mật lệnh đóng dấu cấp S, cấp “Đặc biệt quan trọng”, anh liệu mà xử lý tránh tạo ra rắc rối cho cá nhân và nhà trường. Văn bản đây, anh tự xem đi!
Nói xong, vị hiểu trưởng lật mở cặp hồ sơ trên bàn, cầm lên một tờ giấy A4 đẩy tới trước mặt Đỗ Hải.
Đỗ Hải nghi hoặc nhìn xuống, trước mặt ông ta là một tờ công văn có số chữ không vượt qua một mặt giấy, điểm nhấn nổi trội thấy rõ chính là mũi tên có chữ Hỏa Tốc, dấu chữ nhật có chữ Tuyệt mật, con dấu đỏ chót của Cục cảnh yếu quốc gia và chữ ký của người phụ trách có quân hàm Thiếu tướng.
Run run cầm lên tờ công văn, mới chỉ đọc lướt qua nội dung, trán Đỗ Hải đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Có chút thất thần đặt tờ công văn xuống, ông ta nhìn vị hiệu trưởng mấp máy nói:
- Việc này… sao lại có thể nghiêm trọng như vậy?
- Uhm… đừng hỏi tôi! Tôi cũng giống như anh thôi! Mà tôi nghĩ chúng ta chỉ cần biết như vậy là đủ rồi! Anh liệu mà làm!
- Vâng, tôi hiểu rồi thưa anh!
*************************************
Cùng lúc này, khi đang trên đường trở về công ty Trần Khanh cũng nhận được điện thoại của vị trưởng phòng kinh doanh Văn Quyền. Có điều do hôm nay tên lái xe có việc xin nghỉ nên Trần Khanh phải đích thân cầm lái, đường lúc này lại đang kẹt phải nhích từng chút một nên hắn không tiện bắt máy. Có điều dường như là có chuyện gấp, điện thoại lại reo lên liên tục hết lần này đến lần khác theo đó Trần Khanh đành bật loa ngoài lên để nói chuyện.
- Tao đây, có việc gì thế?
Điện thoại liền vang lên tiếng trả lời:
- Báo cáo anh, bên Sở Xây dựng vừa ra quyết định đình chỉ dự án tổ hợp nhà liền kề và shophouse của chúng ta để tiến hành kiểm tra mức độ tuân thủ giấy phép xây dựng, hơn nữa…
Không để vị trưởng phòng Văn Quyền này nói hết, Trần Khanh đã tức giận quát lên:
- Cái gì? Sao bỗng dưng lại đình chỉ kiểm tra? Chẳng phải đã nhét tiền vào mồm mấy thằng trên Sở rồi sao? Chả nhẽ chúng còn chê ít?
- Dạ, em cũng không biết thế nào. Có lẽ phát sinh tình huống ngoài dự kiến nào đó anh ạ.
- Hừm… ĐM cái bọn này. Được rồi, mày cứ để đó, tao sẽ gọi điện cho bọn nó hỏi lại tình hình xem thế nào.
Trần Khanh định tắt máy thì tiếng Văn Quyền lại vang lên:
- Anh, vẫn còn một chuyện!
- Còn chuyện gì nữa! Nói mau đi, lề mà lề mề!
- Dạ, mấy lô đất chúng ta đang tham gia đấu thầu ở quận Thanh An, chúng ta cũng bị Sở Tài nguyên gọi lên để trả lại hồ sơ.
- Cái đệch? Mày nói cái gì? Trả lại hồ sơ? Làm sao lại có cái tình tiết này?
- Dạ, em cũng thấy kỳ lạ. Thông thường ngay cả trường hợp chúng ta không đủ điều kiện trúng thầu thì bọn họ cũng sẽ thu luôn mà không trả lại hồ sơ thầu đã nộp, đằng này lại gọi lên để gửi trả. Đây cũng là lần đầu tiên em thấy đấy! Thật là khó hiểu!
Nghe tới đây thì Trần Khanh dù có ngu ngốc tới đâu cũng hiểu là có người đang nhắm vào hắn, thậm chí còn muốn ngầm nhắc nhở cho hắn biết là đằng khác. Phải hiểu, không thể có chuyện bỗng nhiên khó khăn trùng điệp mà tới như vậy, hơn nữa tình tiết trong đó còn có chút không hợp thói thường.
Cân nhắc giây lát Trần Khanh lên tiếng:
- Tao biết rồi, chuyện này để tao tìm hiểu thêm.
- Vậy còn chuyện thi công thì sao anh? Có làm tiếp không?
- Hừ… cứ làm đi! Sợ con mẹ gì, mày quên ông già tao là ai rồi à?
- À… vâng… đúng ạ! Để em thông báo lại cho anh em!
- Cứ yên tâm mà làm, không phải sợ. Có gì tao lo!
- Vâng, em biết rồi ạ!
Cúp máy, lựa một vị trí thích hợp, Trần Khanh táp xe vào đường. Suy nghĩ một chút, hắn nhấc máy bấm dãy số của người phụ trách bộ phận cấp phép và kiểm tra xây dựng của Sở. Những tưởng đầu dây bên kia sẽ nhanh chóng có hồi đáp như mọi khi thì không ngờ trả lời lại hắn chỉ là câu trả lời tự động của tổng đài “Số thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được…”. Trần Khanh bực mình lại lục lọi tìm kiếm một số máy khác, người này cũng là một trưởng phòng của Sở, lần này thì có tiếng bắt máy nhưng kèm theo đó là câu nói phủ đầu:
- Cậu Trần Khanh hả, xin lỗi tôi đang bận họp, khi khác tôi gọi lại cho cậu nhé! Tút… tút
Không để Trần Khanh kịp hé lấy một lời, điện thoại đã vang lên những âm thanh đứt quãng. Trần Khanh trợn mắt nhìn lom lom vào màn hình điện thoại đang thể hiện cuộc gọi đã ngắt kết nối. Sau đó, như không thể kiểm soát được tâm trạng của mình hắn vung tay ném mạnh về phía kính lái.
- Cạch… Tách… tách… tách…
Lực ném quá mạnh làm tấm kính rạn nứt thành những vết chằng chịt. Chiếc điện thoại bật ra lăn xuống sàn xe, cụ thể là nơi nào thì Trần Khanh cũng không để ý. Hắn ngã vật ra ghế, trong đầu thì đang không ngừng điên cuồng thóa mạ và tìm kiếm kẻ đứng đằng sau gây ra tất cả những chuyện này.