Buổi tối, khi Đình Hương đang ngồi ôn bài cho kỳ kiểm tra giữa học phần thì chợt có tiếng gõ cửa vang lên kèm theo đó là tiếng của Tố Lan:
- Đình Hương, mẹ vào được chứ?
Đình Hương ngẩng đầu lên nói vọng ra:
- Vâng, mẹ vào đi ạ!
Tố Lan vặn chốt mở cửa đi vào. Vẫn như mọi khi, trên tay nàng là cốc sữa ấm pha sẵn dành cho con gái.
Đặt ly sữa lên bàn, Tố Lan kéo một chiếc ghế lại gần chỗ ngồi của Đình Hương nhỏ giọng hỏi:
- Mẹ thấy mấy hôm nay phòng con sáng đèn tới khuya, làm gì mà ngủ muộn vậy con?
- Dạ, con sắp thi giữa kỳ nên phải tranh thủ thời gian ôn tập cho kịp.
- Uhm… vậy con cũng chú ý giữ sức khỏe, đừng để mệt quá thì không tốt đâu!
- Con biết rồi mẹ!
- Ừ!
Trao đổi tới đây, Tố Lan bỗng không nói gì nữa mà trầm ngâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đình Hương thấy lạ đành lên tiếng hỏi:
- Mẹ, có chuyện gì mẹ muốn nói với con à?
Tố Lan đưa tay vuốt vuốt những sợi tóc đang lòa xòa trước trán cho con gái rồi nói:
- Đình Hương, mẹ muốn trao đổi với con một chuyện.
- Vâng, mẹ nói đi ạ!
Có vẻ như gặp chuyện khó nói, Tố Lan phải đắn đo mất một lúc rồi mới lên tiếng:
- Đình Hương, đáng nhẽ mẹ không nên nói và con cũng không cần phải tham gia vào việc này nhưng tình hình hiện tại của gia đình ta đang thật sự rơi vào bế tắc, mẹ không thể không nói để con biết.
Đình Hương gật đầu:
- Vâng, con cũng lớn rồi cũng cần được biết những chuyện này.
Tố Lan ngẩng đầu quan sát sắc mặt của con gái, thấy nàng không hề tỏ ra hoang mang như mình suy nghĩ, theo đó mới tiếp tục nói:
- Đình Hương, thời gian vừa qua, cha con bị đối tác chiến lược lừa một đơn hàng lớn tới gần 600 tỷ do vậy công ty đang ở bên bờ vực phá sản và cha con sẽ là người phải chịu trách nhiệm chính cho việc này. Con biết đó, doanh nghiệp của cha con là doanh nghiệp quốc doanh, nếu không khắc phục được tổn thất thì cha con sẽ vướng vào vòng lao lý. Nhà ta mặc dù có điều kiện nhưng nếu dồn hết toàn bộ gia sản kể cả việc bán căn nhà này thì cùng lắm cũng chỉ khắc phục được một phần ba số đã mất mà thôi. Số còn thiếu còn rất nhiều.
Đình Hương nghe tới đây lập tức đưa ra ý kiến:
- Vâng, mấy hôm nay nhìn sắc mặt cha mẹ con đã biết là có chuyện rồi. Nếu sự việc đã như vậy sao cha mẹ không nhờ tới bác Đình Lâm, nhà bác ấy làm lớn như vậy chắc có thể tạm thời đưa ra được số tiền thiếu chứ?
Tố Lan lắc đầu cười khổ:
- Đình Hương, con suy nghĩ quá đơn giản rồi. Con chưa bước vào làm ăn nên không biết đó thôi. Cha Thủy Tiên tuy đúng là có chuỗi khách sạn nhà hàng, làm ăn lớn thật nhưng thực tế tỷ lệ đi vay ngân hàng cũng rất cao, nếu không con nói bác ấy trong thời gian ngắn như vậy lại có thể đủ vốn để mở rộng việc làm ăn ra khắp cả nước như vậy được. Cha mẹ cũng đã hỏi qua nhưng bác ấy nói nguồn thu từ việc kinh doanh chuỗi cơ sở hiện tại sau khi chi trả gốc lãi cho ngân hàng và thanh toán chi phí vận hành của toàn hệ thống thì số dư thực tế cũng không phải là quá lớn, cùng lắm chỉ hỗ trợ cho cha con vay tối đa khoảng 50 tỷ mà thôi. Nếu huy động con số lớn hơn thì chính bản thân công ty bác ấy cũng lâm vào tình trạng đứt gãy tài chính, không còn vốn để làm ăn.
Đình Hương lệch đầu lẩm nhẩm một chút rồi nhìn Tố Lan lo lắng nói:
- Như vậy là chúng ta còn thiếu tới gần 350 tỷ nữa ư?
Tố Lan gật đầu:
- Uhm, về nguyên tắc tính toán thì là như vậy nhưng cha con nói thực tế chỉ cần bù thêm khoảng 100 tỷ nữa là mọi chuyện có thể tạm êm xuôi. Cha con sẽ dùng số tiền này để thanh toán một phần công nợ cho nhà cung cấp, phần còn lại sẽ đàm phán để gia hạn thêm thời gian thanh toán. Chỉ cần không xảy ra kiện tụng khiến nguồn cung hàng bị gián đoạn, hoạt động kinh doanh được tiếp tục thì cha con sẽ nghĩ cách khác để kiếm lại số tiền đã mất, cân bằng lại tổn thất cho công ty.
Đình Hương gật gù:
- Vâng, nhưng vấn đề hiện tại là nhà mình kiếm đâu ra 100 tỷ nữa ạ.
Nghe Đình Hương hỏi câu hỏi này, Tố Lan có cảm giác muốn khóc, nàng lén quay mặt đi tránh cho Đình Hương thấy mắt mình đang đỏ lên. Đình Hương thấy lạ liền lên tiếng:
- Mẹ! Mẹ làm sao thế?
Tố Lan cố trấn tĩnh lại cảm xúc sau đó quay sang Đình Hương khó khăn mở lời:
- Đình Hương, số tiền còn lại có lẽ cha mẹ phải nhờ đến con.
- Đến con? - Đình Hương kinh ngạc thốt lên.
Tố Lan đưa tay nắm lấy bàn tay con gái giọng nói có chút nghẹn ngào:
- Uhm… thật sự cha mẹ không muốn đẩy gánh nặng này về phía con nhưng việc đã tới nước này thật không còn cách nào khác cả.
Nhìn gương mặt đã phờ phạc vì suy nghĩ của mẹ, trong lòng Đình Hương dâng lên niềm xót thương. Theo đó nàng lên tiếng:
- Mẹ, có gì mẹ cứ nói đi! Nếu con làm được gì con sẽ gắng hết sức.
Tố Lan thở dài rồi mở lời rào đón:
- Uhm… con gái ngoan, việc này con đồng ý hay không là quyết định ở con. Cha mẹ không muốn vì chuyện này mà con phải hi sinh hạnh phúc của bản thân mình.
Cảm thấy lời nói này có chút gì đó gây cho mình có cảm giác bất an nhưng Đình Hương vẫn bình tĩnh hỏi lại:
- Mẹ, cụ thể là thế nào? Mẹ nói rõ hơn đi!
Tố Lan sắp xếp một chút ý từ rồi chầm chậm nói:
- Uhm… Chuyện của ba con, gia đình của Thành Tú đã biết. Theo đó cô Ngọc Khuê có nói lại là gia đình họ có thể tạm ứng ra số tiền 100 tỷ cho cha con vay mà không cần tài sản thế chấp. Có điều, điều kiện họ đưa ra là muốn nhà chúng ta trở thành thông gia với nhà họ, nói cách khác là con và Thành Tú sẽ phải kết hôn cùng nhau.
Liếc mắt thấy Đình Hương vẫn đang trầm ngâm lắng nghe mà không làm ra phản ứng nào khác, Tố Lan lên tiếng giải thích:
- Thành Tú từ ngày gặp con cũng bảy tỏ là rất yêu mến con do vậy khi biết chuyện của gia đình mình, cậu ấy mới yêu cầu cha mẹ giúp đỡ. Con biết đấy, 100 tỷ không hề là một số tiền nhỏ mà nhà chúng ta và nhà họ cũng mới chỉ là một mối quan hệ quen biết sơ giao, do vậy cha mẹ của Thành Tú muốn hai nhà kết thành thông gia để ngay cả trường hợp xấu nhất là cha con không trả được nợ cho nhà họ thì 100 tỷ này cũng coi như là món quà cưới nhà trai giành tặng cho nhà gái.
Nói tới đây, Tố Lan dừng lại để con gái có thời gian hiểu và suy nghĩ về những gì gia đình Thành Tú đề nghị.
Căn phòng trở nên im ắng không một tiếng động, không khí có chút ngột ngạt nặng nề với hai con người ngồi im gần như bất động. Cho tới chừng gần mười phút sau, Đình Hương mới là người đầu tiên lên tiếng:
- Cha mẹ không còn cách nào khác để huy động tiền sao?
Tố Lan khẽ lắc đầu chán nản.
Nhận được phản hồi của mẹ mình, Đình Hương cắn răng nói:
- Được, nếu đã như vậy thì mẹ nói với họ là con đồng ý!
Tố Lan trợn mắt ngạc nhiên:
- Đình Hương, sao con lại quyết định nhanh như vậy? Con không cân nhắc kỹ lại một chút sao? Đây là hạnh phúc cả đời của con đấy!
Đình Hương nở nụ cười chua chát:
- Mẹ, mẹ nghĩ là con có thể sống hạnh phúc được khi nhìn cha mẹ và em không còn nhà cửa để ở thậm chí cha còn phải vào tù sao? Không bằng con đồng ý chuyện này, mọi thứ còn có thể có hướng để giải quyết, không cần đi vào bước đường cùng.
- Nhưng…
Tố Lan hai mắt đỏ hoe mà nhìn Đình Hương, nàng đang có cảm giác như mình đang bán con gái mình vậy. Mặc dù trước hôm nay nàng cũng rất muốn tác hợp cho Đình Hương và Thành Tú nhưng đó là khi mối quan hệ của hai bên là sòng phẳng, ngang hàng, với tình cảnh bây giờ thì tính chất mọi việc đã không còn như cũ được nữa.
Nhận ra vẻ đau xót của mẹ mình, Đình Hương đứng lên vòng tay ôm lấy vai nàng vỗ về:
- Mẹ, không có việc gì đâu. Đây là lựa chọn của con mà, hơn nữa chẳng phải mẹ từng nói nhà anh Thành Tú cũng rất tốt sao. Có gì mà mẹ đau lòng như vậy. Được rồi, con rất hài lòng với mối hôn sự này, con không thấy buồn sao mẹ phải buồn chứ!
Tố Lan nghe xong lời này thì không kìm chế được ôm mặt khóc nấc lên, theo đó trong phòng bây giờ đang diễn ra một cảnh có tính trái ngược,cô con gái nhỏ tuổi lại phải an ủi động viên tinh thần cho mẹ mình chỉ vì một chuyện mà tính ra nàng mới là người cần được vỗ về nhất.
Sau một hồi khóc lóc phát tiết cảm xúc, trấn tĩnh lại, Tố Lan mới ngẩng mặt lên nhìn Đình Hương nói:
- Việc này con cũng không cần phải vội vàng như vậy. Cứ suy nghĩ vài hôm rồi trả lời họ cũng không muộn.
Đình Hương lắc đầu:
- Không cần đâu mẹ, việc của cha, con hiểu là chậm chễ ngày nào rắc rối ngày ấy. Do vậy mẹ cứ thông báo lại cho cô Ngọc Khuê đi.
Nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Đình Hương, đến chính Tố Lan cũng không ngờ tới con gái mình trong những hoàn cảnh như thế này lại trở nên mạnh mẽ tới như vậy. Chần chờ một hồi, nàng tiếp tục lên tiếng:
- Thực ra việc này là cũng có thời gian trì hoãn. Cô Ngọc Khuê nói do hiện tại con còn đang học đại học do vậy trước mắt hai đứa có thể chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức đính hôn. Sau đó ai vẫn có thể ở nhà đó, con có thể tiếp tục việc học hành của mình cho tới ngày ra trường thì mới tiến hành làm đám cưới. Mẹ nghĩ gia đình bên đó tính vậy cũng là khá chu toàn và thấu hiểu cho hoàn cảnh gia đình mình rồi.
Đình Hương gật đầu:
- Vâng, vậy thì cứ để bên đó sắp xếp thế nào thì con theo thế đó thôi ạ.
Đình Hương vừa nói xong thì đồng hồ điểm 11h đêm, Tố Lan thấy cũng đã muộn mới vòng tay ôm lấy Đình Hương nói:
- Đình Hương, cha mẹ xin lỗi con! Cảm ơn con đã suy nghĩ vì mọi người!
Đình Hương mỉm cười:
- Không sao đâu mẹ! Mẹ nghỉ ngơi sớm đi! Con ôn bài một lúc rồi cũng đi ngủ, mai còn có tiết!
- Uhm… vậy con uống hết ly sữa rồi hãy học tiếp nhé. Mẹ ra ngoài đây!
Nói xong, Tố Lan chầm chậm đứng lên, nhìn con gái một chút rồi mới quay gót mở cửa đi ra.
Trong phòng, chỉ còn lại một mình, trái ngược với vẻ mạnh mẽ và quyết đoán trước đó, Đình Hương ngồi đờ ra một chỗ, ánh mắt lạc lõng vô hồn mà nhìn chằm chằm ra khoảng không gian ngoài cửa sổ.
Sau một lúc, như không thể nín nhịn hơn được nữa, những giọt nước mắt bắt đầu lã chã tuôn rơi, nỗi nghẹn ngào cho những oan uổng của ước mơ thanh xuân sớm bị chấm dứt vang lên thành tiếng.
Và… vào lúc này, bên ngoài cánh cửa phòng của Đình Hương cũng còn một người phụ nữ khác đang ngồi bệt xuống đất ôm mặt rấm rứt khóc.