Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt

Chương 157: Vì Em Anh Nguyện Hóa Hồ Đồ - Cơn Thịnh Nộ Rung Chuyển Hà Đô (4)



Đã biết được kẻ chủ mưu đằng sau, Lý Đông nhìn Đinh Dũng nói:

- Anh đưa Thành Tú và gã quản lý này ra ngoài, cho người giám sát toàn bộ đội nhân viên đừng để ai nào đi khi chưa có lệnh của tôi.

Đinh Dũng gật đầu:

- Rõ, thưa chủ tịch!

Nói xong, Đinh Dũng ra hiệu cho hai người cận vệ khác tiến tới xốc nách Thành Tú lôi đi, về phần mình thì tiến lại áp tải tay quản lý kéo hắn xuống lầu.

Trong phòng chỉ còn lại Lý Đông và Đình Hương khi này vẫn đang còn bất tỉnh. Biết thuốc mê để lâu sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của nàng, Lý Đông liền nhớ tới một bộ thủ pháp bấm huyệt nhằm khai thông kinh mạch, thanh tỉnh thần trí được ghi lại trong viên pha lê.

Theo đó Lý Đông lập tức y theo hướng dẫn dùng ngón tay cái bấm huyệt kim chung liên tục gần ba mươi nhịp tiếp đó lại dùng ngón tay ấn mạnh hơn vào huyệt bách hội đồng thời dùng ngón trỏ của tay còn lại khấu cấu ấn đường năm mươi nhịp, phối hợp cách khuy năm đến bảy nhịp.

Lý Đông vừa chăm chú làm vừa quan sát sắc mặt của Đình Hương. Quả nhiên không hổ là tri thức của tộc người Atlantis, bộ thủ pháp này lập tức phát huy tác dụng thần kỳ của nó, chỉ sau vài phút thời gian mí mắt Đình Hương đã có phản ứng trở lại, sau khi chớp nhẹ hàng mi cong Đình Hương từ từ mở mắt ra quan sát xung quanh.

Lý Đông ở một bên vui mừng nắm lấy tay Đình Hương:

- Đình Hương, may quá cậu tỉnh rồi!

Đình Hương liếc mắt nhìn về phía Lý Đông, nhận ra là gương mặt quen thuộc nàng mới nghi hoặc nhỏ giọng hỏi:

- Lý Đông, sao cậu… lại ở đây? Mà mình đang ở đâu… vậy?

Vừa hỏi, cảm thấy tay mình đã có thể động đậy, Đình Hương vừa cố chống gượng người dậy nhưng lại có chút vô lực, Lý Đông vội vàng khuyên can:

- Đình Hương, cậu đang còn mệt, cứ nằm một lát đi!

- Uhm… nhưng mình thấy người hơi ê ẩm khó chịu, cậu đỡ mình dựa vào thành giường một chút đi!

Lý Đông không còn cách nào khác đành lại gần nâng người Đình Hương lên. Có điều Lý Đông rất nhanh hối hận về hành động của mình bởi khi Đình Hương vừa nhúc nhích gượng dậy thì tấm chăn mỏng theo đó cũng tụt xuống để lộ ra bộ ngực sữa của nàng.

Mặc dù đầu óc vẫn còn chút mơ mơ hồ hồ nhưng Đình Hương ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, nàng hơi cúi đầu nhìn xuống rồi giật mình vòng tay trước ngực xấu hổ la lên:

- A… sao lại thế này? Quần áo của mình đâu?

Lý Đông bối rối không biết giải thích thế nào đành đưa tay kéo lại chăn quấn lấy Đình Hương.

Đình Hương thấy Lý Đông không trả lời thì cau mày suy nghĩ. Sau giây lát những ký ức trước đó liền đã trở lại, Đình Hương không cần hỏi lại Lý Đông cũng đã manh nha có được câu trả lời của mình. Theo đó nàng bắt đầu dần trở nên hoảng hốt, ánh mắt dáo dác nhìn áo váy và nội y của mình bị vứt vương vãi trong phòng, đặc biệt khi nàng nhìn thấy vết máu còn vương lại trên giường thì ánh mắt dại ra rồi dần mất đi thần thái.

Lý Đông biết Đình Hương đã nhớ lại được chuyện khi trước do vậy hắn ngồi xuống bên cạnh nàng đưa tay kéo vai Đình Hương tựa vào người mình an ủi:

- Đình Hương, không sao đâu, mọi chuyện qua rồi!

Đình Hương không phản ứng lại lời nói của Lý Đông mà cứ như người vô hồn nhìn chằm chằm vào vệt máu trên chiếc ga trải giường trắng muốt. Sau một lúc có vẻ không chịu được đả kích này, bức tường tâm lý trong lòng sụp đổ, Đình Hương co hai chân lên, tay ôm lấy tóc úp mặt xuống đầu gối. Theo đó, hai vai nàng khẽ run rẩy, có lẽ là nàng đang khóc.

Đình Hương hiểu lầm rằng mình đã mất đi đời con gái do vậy mới đau lòng thành bộ dạng này, Về phần Lý Đông, hắn đương nhiên cũng không biết tình trạng cụ thể để mà trấn an nàng, thực lòng mà nói chính hắn khi tới đây thì hiện trạng của Đình Hương là đã vô cùng đáng ngại rồi, không rõ Thành Tú đã xâm hại được nàng hay chưa. Quả thực Lý Đông cũng đang rất hối hận khi không sử dụng tới tốc độ của mình, hắn vốn không muốn dùng tới năng lực này ở chỗ đông người và chủ quan khoảng cách gần, không ngờ vẫn là tới chậm.

Không chịu được cảnh thấy Đình Hương đau khổ, Lý Đông vụng về dỗ dành:

- Đình Hương, được rồi! Đừng khóc nữa! Có mình ở đây không sao nữa đâu!

Lý Đông nói xong thì vai Đình Hương lại càng rung động mạnh, tiếng khóc không còn rấm rứt nữa mà có phần to hơn.




Nhìn bộ dáng tổn thương của Đình Hương, Lý Đông thấy tim mình đau nhói, cơn phẫn nộ lại dâng lên trong lòng khiến hắn cảm thấy khó thở. Lý Đông biết tuy bề ngoài Đình Hương luôn tỏ ra là một cô gái mạnh mẽ nhưng thực chất bên trong thì lại không được như vậy, hôm nay gặp phải cú sốc như thế này nàng không suy sụp và tổn thương mới là lạ.

Nếu nói Lý Đông muốn làm gì nhất bây giờ thì chính là thay nàng bắt mấy kẻ gây ra chuyện này phải trả giá, giúp nàng đòi lại một cái công đạo. Lý Đông biết việc hắn sắp làm tới đây có thể mang tới cho bản thân không ít rắc rối, Lý Đông không phải không có những biện pháp khác thích hợp hơn nhưng hắn không muốn chờ đợi, hắn muốn cho những kẻ cặn bã kia một bài học theo cách trực diện và đáng nhớ nhất có thể. Vì Đình Hương, Lý Đông cảm thấy mình có thể chấp nhận làm kẻ hồ đồ một lần.

Đang khi Lý Đông tính toán chuẩn bị hành động như thế nào thì bất ngờ từ phía ngoài vang lên giọng nói của Đinh Dũng:

- Chủ tịch, có người xưng là người nhà bạn của chủ tịch, họ muốn đến đón người về.

Lý Đông ngẩng đầu lên thì nhận ra bên cạnh Đinh Dũng đã có thêm sự xuất hiện của hai người, một là Thủy Tiên, người kia là Vũ Cương. Lý Đông khẽ gật đầu:

- Uhm… hai người vào đi!

Nói xong, Lý Đông cũng liền đứng lên nhường chỗ cho Thủy Tiên. Dù sao chuyện này theo hắn nghĩ Thủy Tiên là thích hợp an ủi Đình Hương hơn hắn.

Thủy Tiên không nói gì với Lý Đông mà chỉ gật nhẹ đầu rồi ngồi vào vị trí mà Lý Đông vừa đứng lên.

Dùng ánh mắt thương xót mà nhìn cô em gái, Thủy Tiên biết Đình Hương là đang xúc động cần khoảng lặng để tĩnh tâm nên khẽ kéo đầu Đình Hương ngả sang vai mình nhẹ giọng:

- Đình Hương, chị đây! Uhm… khóc mà thấy thoải mái hơn thì cứ khóc cho nhẹ người! Chị sẽ ở bên em!

Đứng một bên, thấy đã có người tới chăm sóc cho Đình Hương, Lý Đông kéo Vũ Cương ra ngoài hành lang rồi trầm giọng:

- Anh Vũ Cương, để Đình Hương ổn định lại một chút thì hai người đưa cô ấy tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe xem thuốc mê có để lại di chứng gì không. Em bây giờ còn có chuyện cần phải giải quyết, sẽ gặp lại mọi người sau! Uhm… Anh nói lại với chị Thủy Tiên như vậy.

Vũ Cương nghe vậy thì cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu:

- Được, anh biết rồi!

- Uhm, vậy em đi trước!

Nói xong, Lý Đông lập tức rời đi. Ở phía sau dõi mắt nhìn theo bóng lưng rộng lớn của Lý Đông, Vũ Cương khẽ lắc đầu thở dài.

Lý Đông xuống dưới lầu thì khách khứa đã ra về hết, hiện trường chỉ còn lại nhân viên của quán đang co cụm vào một góc chịu sự quản thúc gắt gao của nhóm người cận vệ. Lý Đông nheo mắt quan sát một lúc rồi nhìn Đinh Dũng hạ lệnh:

- Để lại vài người tiếp tục giám sát đội nhân viên, anh đưa tay quản lý theo, tôi muốn tới gặp thằng khốn Trần Khanh này.

Nói xong, mặc cho Đinh Dũng sắp xếp, Lý Đông chủ động đi trước ra ngoài.

Phản ứng của đội cận vệ khá nhanh, chỉ giây lát đã tập hợp đầy đủ lực lượng trước cửa phòng trà, Lý Đông ném chìa khóa về phía Đinh Dũng:

- Anh lái đi!

Đinh Dũng giơ tay đón lấy rồi gật mạnh đầu:

- Vâng, chủ tịch!

Sau giây lát, năm chiếc xe lũ lượt nối đuôi nhau gầm rú rời khỏi phòng trà Swing Lounge. Tình cảnh cũng ồn ào như khi đến có điều đi đầu bây giờ không còn là chiếc Cadillac mà là một chiếc Hummer, tay quản lý phòng trà chính là ngồi trên chiếc xe này để dẫn đường.

Hơn mười lăm phút sau,

Đoàn xe dừng lại trước một cánh cổng có cảnh vệ canh gác. Bộ đàm truyền tin trong chiếc Cadillac lập tức vang lên tiếng báo cáo của xe đi đầu:

- Anh Đinh Dũng, cảnh vệ yêu cầu xuất trình thẻ ra vào, tính sao đây ạ?

Đinh Dũng nhăn mày suy nghĩ biện pháp thì Lý Đông nói vọng lên:

- Anh lái xe lên song song với chiếc Hummer đi, tôi có giấy phép.

- Vâng!

Mặc dù có chút ngạc nhiên không hiểu Lý Đông là làm thế nào nhưng Đinh Dũng vẫn làm theo lời của hắn.

Chiếc Cadillac tà tà tiến lên phía trên rồi đỗ lại. Lý Đông bấm nút hạ cửa kính xe rồi rút từ trong ví ra một chiếc thẻ màu đỏ in chữ mạ vàng đưa cho người cảnh vệ đang đứng bên ngoài rồi nói:

- Đồng chí, chúng tôi có nhiệm vụ quan trọng cần phải vào bên trong. Đây là vấn đề khẩn yếu!

Người cảnh vệ cẩn thận đón lấy tấm thẻ từ tay Lý Đông, sau khi vừa nhìn qua anh ta run lên suýt làm rơi cả khẩu AK trên tay. Thứ anh ta đang cầm chính là thẻ ngành với phù hiệu của quân đội, đặc biệt hơn nữa là cấp bậc của người đang ngồi trong xe kia lại là một vị tướng. Mặc dù không cùng trong một lực lượng với mình nhưng gặp phải một vị ở cấp bậc này người cảnh vệ không sợ hãi sao được. Theo đó anh ta vội vàng nghiêm người tay phải vắt chéo lên trước trán thực hiện nghi thức chào thượng cấp:

- Thượng sỹ Trần Bình xin chào Thiếu tướng!

Lý Đông từ trong xe khẽ nâng một tay lên trán đáp lại:

- Chào thượng sỹ. Uhm… việc đang rất gấp, chúng tôi qua được rồi chứ?

Người cảnh vệ hơi phân vân bởi theo nguyên tắc ra vào nơi này phải có thẻ mới được phép. Có điều người này lại là Thiếu tướng quân đội mang trong người việc quân cơ khẩn yếu do vậy anh ta không dám chặn lại. Đắn đo thêm giây lát, vị thượng sỹ gật đầu:

- Dạ, xin Thiếu tướng đợi một lát, tôi cho người mở barie ngay!

Nói xong, người thượng sỹ giơ tay vẫy vẫy qua lại ra hiệu cho thuộc cấp đang ngồi tại bót gác. Barie lập tức được chầm chậm kéo lên.

Lý Đông hài lòng gật đầu cảm ơn vị thượng sĩ rồi quay lên nói với Đinh Dũng:

- Vào thôi!

- À… dạ, vâng!

Đinh Dũng đáp lại với giọng vô cùng ngạc nhiên, hắn không hiểu làm sao người sỹ quan kia lại gọi Lý Đông là thiếu tướng và thực hiện nghi thức của lực lượng vũ trang như vậy. Không lẽ vị chủ tịch này của hắn vẫn còn có một thân phận thần bí nào khác nữa hay sao?

Tò mò thì tò mò nhưng Đinh Dũng không dám lên tiếng dò hỏi. Thân là một vệ sĩ, Đinh Dũng biết có những thứ hắn không nên biết nhiều, nếu Lý Đông thấy cần thiết thì sẽ nói cho hắn còn không thì chỉ nên tập trung vào phận sự chính của mình thì hơn. Theo đó, Đinh Dũng liền nói qua bộ đàm:

- Anh em, vào thôi!

Đoàn xe lại tiếp tục di chuyển vào bên trong. Theo sự hướng dẫn của tay quản lý, cả đoàn xe dừng lại cách cửa nhà của Trần Khanh khoảng gần hai mươi mét thì toàn bộ tắt đèn và động cơ. Đinh Dũng ra lệnh:

- Đội trưởng Đỗ Toàn, anh dẫn tay quản lý phòng trà xuống bấm chuông cửa đi.

- Được, tôi biết rồi thưa anh! – Có tiếng Đỗ Toàn lập tức đáp lại!

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi