Trời đã về đêm, Lan Phương đứng một mình tựa cửa ra ban công lẳng lặng nhìn bầu trời u ám, thứ sắc màu như chính tâm trạng của nàng lúc này vậy.
Mấy hôm nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều để lựa chọn giữa giấc mơ sự nghiệp và hạnh phúc, tôn nghiêm của chính mình. Thực tế phũ phàng đã cho nàng thấy, nàng không thể đồng thời đạt được cả hai mà sẽ phải lựa chọn.
Vũ Thế Thành không có gọi tới để thúc giục nàng nhưng chính điều này lại khiến Lan Phương cảm thấy áp lực không đoán ra người này có thể kiên nhẫn tới mức nào.Lan Phương vẫn cần phải nhanh chóng có một câu trả lời cụ thể trước khi mọi thứ trở nên quá muộn.
Sự giằng co và đấu tranh tâm lý khiến Lan Phương cảm thấy có chút đau đầu, nàng không muốn phải chịu đựng thêm việc này thêm nữa. Nàng cắn răng làm ra quyết định của riêng mình.
Lan Phương trở lại vào phòng, dáng đi có chút xiêu vẹo.
Ngồi xuống bộ ghế xô pha trong phòng khách, Lan Phương cầm lên điện thoại định gọi cho Vũ Thế Thành có điều khi ngón tay chuẩn bị chạm vào nút gọi nàng lại thấy không thể dễ dàng ấn xuống được.
Vội vã ấn nút thoát giao diện màn hình, Lan Phương luống cuống bấm loạn trong danh bạ như một cách để ổn định lại tâm tình.
Những cái tên lần lượt trôi qua cho tới khi trên màn hình một hàng chữ in đậm nổi lên thì Lan Phương mới bất chợt dừng lại.
Chần chờ giây lát, Lan Phương quyết định bấm nút vào để truy nhập giao diện tương tác sau đó tìm tới nút gọi.
Áp điện thoại lên tai, Lan Phương có thể nghe thấy một bản nhạc chờ theo giai điệu sâu lắng và êm ái trong bài “Casablanca” của Bertie Higgins.
Lan Phương hồi hộp chờ đợi người bắt máy nhưng chuông đã đổ những nhịp dài nhưng lại không có người bắt máy.
Sau vài lần gọi lại nhưng vẫn không liên lạc được, Lan Phương buông thõng tay cầm điện thoại xuống trong lòng thì là một mảnh tâm như đã chết.
Nếu trước đây, Lan Phương còn có chút hi vọng mong manh thì giờ này nàng hiểu rằng giữa mình và hắn vốn là có duyên không phận trong cuộc đời này.
Thực ra thì điều Lan Phương mong muốn lúc này cũng không phải cái gì to tát, chỉ đơn giản là để có thể nghe lại giọng nói của hắn, tâm sự cùng nhau một đôi câu sau đó không hối không tiếc mà ra đi để trở thành bình hoa cho người. .
Mong đợi nhỏ nhoi như vậy thôi nhưng cuối cùng thì nàng cũng không thể thực hiện được.
Ngồi ngẩn ngơ thêm một lúc, Lan Phương bất chợt khẽ nhếch miệng cười. Nụ cười của sự buồn bã thê lương và giễu cợt.
Đúng vậy, nàng tự giễu cợt chính bản thân mình thật mâu thuẫn và ngây thơ.
Hắn không yêu nàng, điều này nàng biết. Nếu đã vậy nàng muốn gặp hắn để làm gì đây? Bản thân nàng đã xác định chuẩn bị đi theo người khác rồi tới tìm hắn không phải chỉ tự chuốc lấy dằn vặt thêm thôi sao? Có lẽ… nếu ông trời đã muốn ngăn cách hai người như vậy thì cứ quên đi là hơn.
Khẽ đưa tay chậm chạp cầm lên điện thoại, Lan Phương tìm tới số của Vũ Thế Thành định gọi cho hắn thì bất chợt điện thoại của nàng đổ chuông.
Nhìn vào màn hình điện thoại, Lan Phương thật đúng là không biết nghĩ thế nào. Chần chờ giây lát nàng bấm nút nhận rồi cố gắng dùng một giọng tự nhiên nhất có thể lên tiếng:
- Đông à? Là mình đây! Ninh Lan Phương! Bạn còn nhớ mình chứ?
Đầu dây bên kia cũng tĩnh lặng mất chốc lát sau đó lại mới vang lên tiếng trả lời trầm trầm:
- Uhm… Lan Phương! Mình có lưu số của bạn mà, hơn nữa bạn là ca sĩ nổi tiếng sao mình lại không nhớ được kia chứ.
Lan Phương nghe xong cười chua chát nói:
- Nổi tiếng gì đâu, tai tiếng thì có. Dạo này chắc các bạn thấy mình xuất hiện nhiều trên mặt báo lắm!
Lý Đông nghe ra giọng điệu bi thương của Lan Phương thì lập tức an ủi:
- Lan Phương, mình biết năng lực của bạn và cũng biết tính cách của bạn, mình tin rằng những tin tức báo chí đăng đều là không phải là sự thật. Chắc chắn phía sau có ẩn tình nào đó.
Lan Phương cười buồn rồi trả lời:
- Đông, cảm ơn bạn đã động viên mình. Chuyện này mình cũng không biết nói thế nào nên đành để vậy thôi.
Lý Đông biết nói tiếp thêm chuyện này sẽ chỉ khiến Lan Phương đau lòng nên chuyển chủ đề:
- Uhm, Lan Phương, mọi chuyện khó khăn rồi cũng sẽ qua thôi. Mà sao hôm nay bạn bỗng nhiên nhớ tới và gọi điện cho mình vậy? Ngạc nhiên nha!
Lan Phương tìm một lý do bao biện:
- À, đợt này mình được ở nhà nhiều buồn quá. Tính là muốn tìm người bạn tâm sự mà chợt phát hiện ra xung quanh mình thật không có nhiều người để giãi bày. Lật mãi trong danh bạn mới thấy được số của bạn nên gọi thử mà mãi không thấy bắt máy.
Lý Đông nghe xong thì giải thích:
- Lúc nãy mình ra ngoài có chút chuyện nên không cầm theo máy. Xin lỗi nhé!
- Uhm… không sao đâu! Mà mình tìm bạn dông dài không khiến bạn khó chịu chứ?
- Lan Phương, Bạn nghĩ đi đâu vậy? Thực ra thì… nhận được điện thoại của bạn mình rất vui mà.
- Hi hi… thì mình cứ rào trước như vậy, ai biết bạn đâu.À mà này, mình… mình nghe nói bạn và Trương Ngọc là một đôi rồi hả?
Lý Đông chần chờ giây lát rồi lên tiếng xác nhận:
- Ừ, bọn mình đang hẹn hò.
Mặc dù đã biết trước nhưng vẫn thấy có gì đó nghèn nghẹ ở cổ, cố nén lại cảm giác nghèn nghẹn trong lòng nàng tỏ ra vui vẻ đáp lại:
- Vậy… vậy chúc mừng hai người nha! Hai người thật đáng ngưỡng mộ có thể tự do theo đuổi tình cảm của mình, không giống như mình…
Nói tới đây thì Lan Phương dừng lại vì không biết diễn tả tiếp ra sao.
Lý Đông khá nhạy cảm, hắn nghe ra có gì đó khang khác trong lời nói của Lan Phương nên lập tức đề nghị:
- Lan Phương, chẳng phải bạn gọi để tâm sự sao? Mình biết bạn gần đây gặp nhiều chuyện, có gì thì cứ kể với mình biết đâu lại cảm thấy nhẹ lòng hơn!
Lan Phương đương nhiên không thể nói ra chuyện dự định làm tính nhân cho Vũ Thế Thành theo đó liền chuyển hướng câu chuyện:
- Thôi, kệ những thứ nhức đầu đó đi! Bạn kể cho mình về cuộc sống sinh viên của các bạn ở Hà Đô đi. Thực ra mình rất thích học đại học mà không có cơ hội!
Lan Phương cố tỏ ra bình thường nhất có thể nhưng sao lại có thể qua mắt được Lý Đông. Hắn hiểu những áp lực đang dồn lên đôi vai nhỏ bé của nàng lúc này, cho dù Lan Phương có kiên cường hơn nữa cũng cảm thấy yếu đuối và lạc lõng giữa cuộc đời.
Nghĩ tới cảnh Lan Phương phải một mình vật lộn và chống trọi với những người như Vũ Thế Thành bất giác Lý Đông cảm thấy có chút chua xót, trái tim hắn chợt nhói đau. Lý Động chợt nhận ra rằng hình ảnh Lan Phương hình như chưa bao giờ rời khỏi trái tim hắn , chỉ là hắn cố vùi sâu chôn chặt nó đi mà thôi.
Sống cả hai đời, thực tế mà nói, không phải Trương Ngọc, không phải Đình Hương, không phải Vũ Nhung hay bất kỳ ai đó khác, Lan Phương chính nàng theo một lý do kỳ lạ nào đó mới chính là cô gái Lý Đông yêu nhất.
Vì nàng, Lý Đông đã từng hạnh phúc, đã từng đau khổ, đã từng hận thù và đã từng tha thứ. Lan Phương cô gái này như là một lời chú nguyền của định mệnh gắn chặt với Lý Đông. Dù gần, dù xa nàng cũng chưa bao giờ rời bỏ cuộc đời hắn. Ngay cả trong đời trước, khi đã công thành danh toại, Lý Đông khi chuyển tới khu nhà ở mới lại tình cờ phát hiện ra Lan Phương đã là một bà mẹ đơn thân sống cùng dãy phố với mình.
Và đây chính là nguyên nhân khiến Lý Đông tới hơn ba mươi tuổi vẫn không thể quên đi được nàng để đón nhận tình cảm của những cô gái khác, điều này kéo dài mãi cho tới tận khi máy bay rơi, trước những nuối tiếc sinh mệnh và áp lực sinh tử cận kề, hắn mới chịu mở lòng mình với Nhã Phương, cô gái đã dành hết những năm tháng thanh xuân nàng có để ở bên cạnh hắn.
Có điều, trung thực mà nói, tình cảm mà Lý Đông giành cho Nhã Phương hay các cô gái khác nó không hoàn toàn là tình yêu đúng nghĩa và chỉ có Lan Phương mới từng mang tới cho hắn cảm giác rung động thực sự.
Tình yêu vốn nào có thể lý giải được theo những lý lẽ thông thường do đó không cần biết trước đó đã xảy ra chuyện gì chỉ cần nhìn thấy nàng gặp phải nghịch cảnh, Lý Đông vẫn cảm thấy lo lắng và muốn che chở cho nàng.
Theo đó, chính thứ cảm xúc kỳ lạ này là động lực khiến Lý Đông bỏ lại sau lưng là bề bộn công việc của tập đoàn để lập tức bay vào Sài Thành âm thầm dàn xếp sự việc.
Lan Phương thấy Lý Đông đang nói chuyện bỗng nhiên dừng lại thì lên tiếng:
- Đông, bạn đâu rồi? Vẫn nghe mình nói chứ hả?
Lý Đông bị lời này của Lan Phương làm tỉnh theo đó liền trả lời:
- À… mình vẫn đang nghe bạn nói mà! Bạn hỏi về cuộc sống sinh viên đúng không? Uhm, vậy thì để mình kể cho bạn về những chuyện ở lớp mình đi!
Lan Phương nghe đến đây thì vui vẻ đáp lại:
- Uhm, được đó! Bạn kể đi!
- Ừ, lớp mình cũng như nhiều lớp khác, học sinh là từ tứ xứ các nơi. Mỗi người mỗi vẻ, mỗi tính cách, môĩ thói quen và cách sinh hoạt. Cũng có những người rất thú vị, giống như Trần Độ, giống như Lý Liên…
Lý Đông bắt đầu dùng chất giọng trầm trầm của hắn để kể cho Lan Phương những câu chuyện của mình. Lan Phương lúc này như quên đi thực tại, say sưa lắng nghe Lý Đông nói, thi thoảng gặp chuyện gì đó hài hước thì che miệng cười còn xen vào vài câu bình luận.
Đã lâu lắm rồi, nàng lại mới có thể cười vui vẻ và thoải mái tới như vậy. Thời gian theo đó cũng nhanh chóng trôi qua, hai người vậy mà đã trò chuyện tới hơn một tiếng.
Ban đầu Lan Phương vốn cho rằng câu chuyện giữa hai người sẽ rất gượng gạo nhưng không ngờ tới hai người lại có thể hợp nhau đến vậy. Lan Phương có cảm giác dường như Lý Đông rất hiểu con người cũng như những thói quen sở thích của nàng để gợi mở dẫn dắt cuộc trò chuyện theo một hướng mạch lạc vậy.
Nói là thế nhưng cái gì cũng phải có điểm dừng, dù có chút tiếc nuối nhưng khi điện thoại vang lên tín hiệu yếu pin, Lan Phương đành phải đưa ra lời tạm biệt:
- Uhm… Đông, cảm ơn bạn rất nhiều nha, nhờ có bạn mà mình cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Thôi, làm phiền bạn cả buổi tối rồi, phải trả lại bạn cho Trương Ngọc không cô ấy lại trách mình thì không tốt.
Lý Đông cười trả lời:
- Ừ, vậy bạn cũng nghỉ ngơi đi. Nhớ lời mình, cuộc đời luôn có những biến chuyển bất ngờ, biết đâu những chuyện trước mắt của bạn không phải là quá tệ như đang thấy. Hãy vui vẻ và kiên cường lên nha!
Lời này của Lý Đông khiến Lan Phương như được tiếp thêm sức mạnh theo đó nàng nhẹ giọng lên tiếng:
- Mình hiểu rồi! Mình sẽ tiếp tục kiên cường! Mình hứa đấy!
Lý Đông không quá hiểu sao Lan Phương trang trọng như vậy nhưng hài lòng nói:
- Bạn nói vậy mình cũng thấy rất vui! Thôi, vậy nhé! Nhớ giữ liên lạc!
- Ừ, chào bạn!
Lan Phương cúp máy, thần thái bây giờ của nàng đã khác hẳn trước đó. Nàng cũng không còn nhớ tới việc phải gọi lại cho Vũ Thế Thành mà cắm sạc pin sau đó lấy đồ rồi đi vào phòng tắm.
Đêm nay nàng cần phải ngủ sớm để lấy lại động lực đối mặt với những khó khăn phía trước!
Cùng lúc này, tại một phòng khách sạn năm sao, Lý Đông kết thúc cuộc gọi thì ngẩng đầu lên nhìn về phía góc phòng nơi có một người đeo kính đang thao tác gì đó trên máy tính rồi lên tiếng:
- Thế nào? Mọi chuyện xong cả rồi chứ?
Người đeo kính khẽ ngẩng đầu lên rồi trả lời:
- Dạ, chủ tịch! Tất cả video nhân chứng và file tài liệu kèm theo đều được gửi tới các đài truyền hình và tòa soạn theo yêu cầu của chủ tịch.
Lý Đông hài lòng sau đó cầm lên điện thoại. Hắn muốn gọi cho một người, việc này vẫn cần phải tác động một chút từ phía trên thì các đơn vị truyền thông mới có thể phát huy ra vai trò hiệu quả của nó trong kế hoạch của hắn được.
…….
To be continued!
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi