Sau khoảng hơn một giờ thảo luận các vấn đề liên quan, cuộc họp kết thúc. Buổi trưa, Lý Đông đã sắp xếp một bữa tiệc tại Sun Peninsula Resort chào mừng và giới thiệu chính thức Bùi Lợi tới ban lãnh đạo cao tầng của tập đoàn. Theo đó buổi tiệc ngoài Mạnh Thành do bận tham dự lễ khánh thành chuỗi siêu thị ở vùng duyên hải miền Trung không tới được thì các thành viên khác gồm Trần Hàng, Cao Việt, Đinh Hạo đều có mặt.
Lê Nam đã nhận được chỉ thị của Cao Việt về buổi tiệc này nên công tác tiếp đón diễn ra khá khẩn trương. Từ sáng sớm hắn đã có mặt để sắp xếp và chuẩn bị cho thật chu đáo. Nhân viên đều nhận ra vị quản lý nhà hàng đứng ngồi không yên, còn thi thoảng nhìn đồng hồ ra chiều mong ngóng thì đoán rằng hôm nay có đoàn khách quan trọng. Bọn họ cũng không dám tò mò hỏi gì nhiều, chỉ chăm chú tập trung vào công tác của mình.
Tình hình này kéo dài cho tới khoảng 11h hơn thì bất ngờ phía ngoài đi vào một đoàn người, năm nam một nữ. Bọn họ ăn mặc khá giản dị, nam giới đều là thường phục, áo sơ mi ngắn tay, quần âu, nữ thì mặc một chiếc váy màu xanh ngọc bích đến ngang đầu gối, tổng thể không có gì quá đặc biệt. Tuy nhiên khi bỗng thấy Lê Nam vội vàng đứng bật dậy đi ra chào đón thì toàn bộ nhân viên ai cũng biết là những vị khách Vip của ngày hôm nay tới rồi.
Đứng ở vị trí lễ tân, Trâm Anh cũng tò mò len lén đưa mắt nhìn ra, sau giây lát nàng có chút giật mình. Nàng nhận ra hai người trong đoàn, một chính là Giám đốc Cao Việt, một chính là người thanh niên tự xưng là Chủ tịch Hội đồng Quản trị nàng gặp hôm trước. Trâm Anh nheo mắt đánh giá lại tổ hợp trước mắt, nhìn mọi người đi lại có vẻ lộn xộn nhưng nếu tinh ý có thể thấy vẫn xuất hiện tình cảnh chúng tinh phủng nguyệt, năm người đều là hữu ý vây quanh một người. Người này lại chính là cậu thanh niên đó, hắn mới là trung tâm của cả nhóm.
Rút ra kết luận từ việc quan sát, Trâm Anh đã có mấy phần tin tưởng chuyện hôm trước. Nàng khẽ lẩm bẩm “Trời ạ, không lẽ việc này là thật. Chủ tịch lại còn trẻ như vậy, quả là quá đả kích người a”. Nói xong nàng lại dùng ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ mà nhìn Lý Đông, sau giây lát nàng đưa tay lên vân vê cặp môi đỏ mọng than thở “Hix… lại còn đẹp trai chết người như vậy… còn muốn cho ai sống nữa không vậy! Quá hoàn mỹ rồi… Haizzz”
Lý Đông không biết lúc này có người đang nhìn trộm đánh giá mình, dưới sự hướng dẫn của Lê Nam, hắn vui vẻ đưa cả đoàn đi vào phòng tiệc đã chuẩn bị trước, không gây ra náo động gì lớn.
Mọi người vào chỗ, đồ ăn nhanh chóng được đưa tới. Tiếng chào hỏi, chúc tụng sau đó liền vang lên rộn rã. Khi buổi tiệc diễn ra được khoảng một giờ đồng hồ, Lý Đông vì uống hơi nhiều nên phải học theo mấy vị kia đi ra ngoài tìm WC để tháo bớt. Khi hắn từ trong nhà vệ sinh đi ra, ngang qua khu lễ tân thì bất ngờ gặp Lan Phương. Từ khi quyết tâm bỏ xuống chuyện cũ, ra tay giúp đỡ Lan Phương. Lý Đông bây giờ khi đối mặt với nàng, thái độ và tâm lý cũng đã tương đối bình ổn.
Lan Phương là trưởng ca chiều, không hiểu vì lý do gì mà mấy tuần trước nàng bỗng dưng được lãnh đạo cất nhắc lên đảm nhận vị trí này. Mọi người trong nhà hàng ai cũng xôn xao bàn tán vì nàng là người mới, chưa có cống hiến gì lớn sao lại được lên chức như vậy, có điều những ồn ào này rất nhanh bị quản lý trấn áp đi xuống. Công việc không có gì phức tạp, thu nhập cũng tốt hơn mà Lan Phương lại đang cần tiền nên nàng dũng cảm tiếp nhận. Tuy vậy, những việc sau đó khiến chính Lan Phương cũng cảm thấy hơi có chút bất thường. Theo nàng thấy mình chỉ là một chức vụ nho nhỏ nhưng các cấp quản lý lại luôn tỏ ra ưu ái.Ví dụ như khi Lan Phương gặp khó khăn gì trên cương vị mới đều có người đứng ra hỗ trợ giải quyết và chỉ dạy cho nàng thêm kinh nghiệm, thậm chí ca làm việc cũng được điều chỉnh cho phù hợp với các công việc riêng của nàng. Sự việc thái quá này khiến nàng bị những nhân viên khác nhỏ to nghị luận, có người cho rằng nàng là bị lãnh đạo nào nhìn trúng mới thuận lợi như vậy.
Lê Nam biết tất cả những chuyện này nhưng chỉ có thể thầm nói trong lòng “Các ngươi ghen tị cái gì, đúng là nàng bị lãnh đạo nhìn chúng đấy thì sao? Các ngươi không biết người nhìn trúng nàng lại là Chủ tịch Hội đồng quản trị à, cái ô to như vậy các ngươi còn dám nói gì sao? Có giỏi thì cũng tìm lấy một người chống lưng lợi hại như vậy rồi ra đây phân bì là được”. Sau đó để giải quyết tình hình này, Lê Nam đã phải ra tay điều chuyển một số các cá nhân phản nghịch và nhiều chuyện sang các khu vực khác, hắn cần tạo môi trường tốt nhất cho Lan Phương như Lý Đông mong muốn. Nói đùa, việc này là đích thân Chủ tịch bút phê hắn còn dám trái lời sao? Nếu thật vậy thì Lê Nam hắn cũng không yên ổn ngồi ở cái ghế này được bao lâu nữa rồi.
Lan Phương vừa đến nhận giao ca, thay đồng phục xong đi ra thì gặp được Lý Đông, nàng vui vẻ chào hỏi:
- Lý Đông, năm học vừa mới bắt đầu, sao bạn lại trở về Đông Thành rồi?
Lý Đông cười trả lời:
- Uhm, mình có chút chuyện riêng phải giải quyết nên trở về vài hôm. Bạn là tới thay ca à? Lúc trước mình không thấy bạn.
- Uhm, mình làm ca chiều.
- Vậy à? Công việc gần đây thế nào?
Lý Đông thử dò hỏi Lan Phương, hắn cũng muốn biết bức thư hôm trước có tạo nên hiệu quả gì không.
Nghe Lý Đông hỏi về công việc, mặc dù biết gần đây mình cũng quá may mắn và thuận lợi một cách khó hiểu, Lan Phương vẫn tự hào nói:
- Hi hi, khoe với bạn một chút. Mình mới được cất nhắc lên làm trưởng ca đó.
- Chà, tốt quá nha. Chúc mừng bạn!
Lý Đông gật gật đầu hài lòng, hắn biết có lẽ bức thư kia đã đến tay người cần nhận rồi.
- Uhm, thôi mình phải đi làm đây! À, nếu chưa lên lại Hà Đô, tối nay có thời gian rảnh thì đi uống nước nói chuyện phiếm nhé. Mình rất tò mò không biết cuộc sống sinh viên là thú vị như thế nào đâu.
- Được! Bạn đi làm đi! Mình cũng phải vào trong đây, có mấy người bạn đang chờ.
Hai người chào hỏi rồi ai đi làm việc nấy. Trâm Anh nãy giờ ở bên theo dõi sự việc, ở đây có lẽ chỉ có nàng là biết rõ gốc tích sự thăng tiến bất ngờ của Lan Phương. Có điều nàng là người hiểu chuyện, cũng không dám tiết lộ chuyện này cho ai. Nàng hiểu nếu còn muốn làm công việc này thì tốt nhất không nên ngốc nghếch tới mức đó.
Tuy vậy, bản tính phụ nữ là chúa tò mò, chờ cho tới khi Lan Phương rảnh việc đi lại rót nước tại quầy để uống. Trâm Anh mới dò hỏi:
- Này, Lan Phương. Anh chàng đẹp trai khi nãy là ai vậy? Không phải là bạn trai của em chứ?
Lan Phương bất ngờ nhìn Trâm Anh rồi cười nói:
- Sao, để ý người ta rồi à? Có cần em giới thiệu cho không?
- Hi hi… chỉ là thấy hai người nói chuyện vui vẻ nên tò mò thôi.
- Đó là bạn học cấp hai của em. Bọn em vốn là cùng quê sau đó em theo gia đình chuyển lên thành phố. Mấy tuần trước mới gặp lại nhau ở đây đấy!
- À, ra là vậy. Lan Phương uống hết cốc nước rồi nói:
- Thôi, khi khác nói chuyện nhé. Em phải ra trực đây!
- Ừ.
Trâm Anh đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lan Phương. Sau một lúc nàng thầm nghĩ “Hóa ra chỉ bạn học vừa gặp lại. Vậy mà mình cứ tưởng… Có điều Lý Đông này thật cũng là không tệ nha, chỉ là quan hệ đó mà âm thầm giúp đỡ như vậy. Nếu như mình tìm cơ hội thân cận hắn một chút thì sao? Có khi nào…”
Trong khi Trâm Anh còn đang mơ tưởng với những hi vọng xa vời của mình thì buổi tiệc bên trong cũng đã đến hồi kết thúc. Dù sao ai cũng còn có nhiều việc phải làm, mọi người vẫn là đang trong ngày làm việc. Cả đoàn sau đó nhanh chóng tách ra, theo xe của mình về nơi công tác. Bùi Lợi cũng đã được Trần Hàng chuẩn bị phòng làm việc, xe và vệ sĩ riêng do đó đoàn người tuy ít nhưng đội ngũ tháp tùng lại khá hùng hậu. Nhìn hàng xe hơi sang trọng nối tiếp đi về phía xa, Lê Nam trong lòng đang là tràn ngập ngưỡng mộ, phải biết hôm nay trực tiếp diện kiến Lý Đông cũng gây cho hắn không ít bàng hoàng, không tưởng tượng nổi một người còn trẻ như vậy lại lập ra đế chế khổng lồ như Kỷ nguyên mới này.
Sáng ngày hôm sau, buổi lễ khánh thành nhà máy diễn ra hết sức long trọng với sự tham gia của rất nhiều đối tác và ban ngành ở cả Trung ương và địa phương. Trần Hàng muốn công tác tổ chức và tiếp đón phải chuyên nghiệp và trọng thị để cho quan khách thấy tầm vóc mới của Tập đoàn. Lý Đông không có lên trực tiếp phát biểu cái gì, cũng không chọn cho mình vị trí quá nổi bật mà ngồi xen lẫn trong hàng khách mời tham dự, ai cũng nghĩ hắn chỉ là một nhân viên của đơn vị nào đó mà thôi.
Sau buổi tiệc khánh công, Lý Đông theo xe trở về Đông gia Biệt thự. Hắn đến và đi yên lặng như một cái bóng, rất ít người chú ý. Tuy vậy điều này không phải là hoàn toàn tuyệt đối, Lý Đông không ngờ rằng hắn lại đang nằm trong một âm mưu lớn, mọi hành tung của hắn lại đang nằm trong tầm giám sát của một nhóm người vô cùng nguy hiểm.
Lúc này, tại một khu vực quân sự được canh gác cẩn mật, trong một căn phòng rộng chừng hai mươi mét vuông, xung quanh được gia cố bằng thép và vật liệu cách âm. Một người đàn ông mặc quân phục, khuôn mặt góc cạnh, mày rậm, mắt sâu đang nhận một cuộc điện thoại. Tiếng ông ta khi này đang sang sảng:
- Tình hình thế nào?
Đầu dây bên kia lập tức trả lời:
- Báo cáo anh, đối tượng vừa mới di chuyển ra ngoài Đông Thành. Phía trước và sau xe còn đi theo hai xe con âm thầm bảo vệ.
- Được, tiếp tục bám sát theo dõi và chờ chỉ thị của tôi!
- Vâng, thưa anh!
Người đàn ông cúp máy, sau đó ngả lưng dựa vào thành chiếc ghế bành đang ngồi. Suy nghĩ một chút hắn nhấc điện thoại lên bấm số gọi. Đầu dây bên kia tút một hồi dài, sau đó có giọng nói trầm ổn vang lên:
- Tôi nghe!
- Anh Phùng Bân, là tôi đây!
- Tôi biết! Có việc gì anh nói đi?
- Vâng, tội gọi để trao đổi về việc anh giao. Tôi vẫn thấy cách làm hiện tại hơi quá phức tạp và chậm chạp. Không bằng chúng ta cứ trực tiếp sử dụng phương pháp bạo động, bắt giữ đối phương ép bọn họ giao ra thứ mình muốn là được.
Nghe người đàn ông đề xuất phương án này, Phùng Bân lập tức phản đối:
- Không được! Anh có vẻ chưa hiểu và đánh giá đúng về ảnh hưởng của tập đoàn này ở trong nước rồi. Cách làm của anh tạo ra động tĩnh quá lớn, phía trên chắc chắn sẽ can thiệp. Các anh nóng vội làm như vậy thì sẽ hỏng chuyện ngay.
- Vậy ý anh là…?
- Mọi việc phải tiến hành một cách cẩn thận, không tạo ra nghi ngờ và sơ hở quá lớn cho đối phương. Chúng ta cần tiến hành các biện pháp khôn ngoan và mềm dẻo trước, vũ lực chỉ là biện pháp sau cùng. Anh cứ thực hiện theo phương án tôi đã đưa ra. Tôi đang cho các bộ phận liên quan trên này mau chóng hoàn tất các hồ sơ để làm việc với phía Kỷ nguyên mới. Tôi nhắc lại một lần nữa, việc này là không được vội!
Người đàn ông chần chờ một chút, có chút không hài lòng với phong cách quá cẩn trọng của vị lãnh đạo, chẳng phải chỉ là một công ty sản xuất ra vài cục pin hay sao, có gì mà ghê gớm chứ. Có điều, nghĩ là như vậy nhưng ông ta vẫn nói:
- Vâng, tôi hiểu rồi thưa anh!
- Tốt, nếu không còn gì, tôi cúp máy trước!
- Vâng, chào anh!
Kết thúc cuộc nói chuyện, người đàn ông đưa tay tìm tòi sau đó rút ra một điếu thuốc, châm lửa rít một hơi thật sâu. Khói thuốc nhanh chóng phủ kín cả căn phòng làm việc bí mật này của hắn. Người đàn ông này không phải là ai khác mà là một nhân vật rất quyền lực, là người nắm trong tay lực lượng quân sự chịu trách nhiệm trấn giữ và bảo vệ an toàn lãnh thổ cho toàn bộ vùng Đông Bắc tổ quốc. Hắn chính là người đứng đầu một trong những quân khu có vị trí quan trọng nhất cả nước, tư lệnh lãnh đạo của các lực lượng vũ trang quân khu 3 - Thiếu tướng Mã Lôi.
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi