Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt

Chương 92: Xung Đột (1)



Nghe xong phần biểu diễn của Lan Phương, Lý Đông cũng không còn nhiều hứng thú với tiết mục sau đó, hắn dự định ngồi thêm một lúc rồi sẽ đứng lên ra về. Vũ Nhung thì ngược lại, mặc dù hơi có chút thất vọng vì mục đích của Lý Đông đưa nàng tới đây hôm nay nhưng điều này cũng không ảnh quá lớn tới tâm trạng của nàng lúc này, Vũ Nhung vẫn khá vui vẻ tiếp tục thưởng thức các bản tình ca đang diễn ra trên sân khấu. Với nàng, có Lý Đông bên cạnh thì cùng hắn làm chuyện gì nàng cũng cảm thấy hứng thú cùng nhiệt tình.

Lúc này trong phòng thay đồ phòng trà Nhịp điệu

Lan Phương, đang định thay lại trang phục thường nhật để trở về nhà thì bất chợt có tiếng gõ cửa phòng vang lên:

- Lan Phương, em có trong đấy không?

Nghe ra là giọng vị quản lý tên Đào Lam, Lan Phương tiến ra mở cửa:

- Có chuyện gì vậy anh Đào Lam?

Đào Lam không trả lời câu hỏi của Lan Phương mà nhìn một lượt từ trên xuống dưới, thấy Lan Phương vẫn chưa thay đồ hắn hài lòng rồi nói:

- Em theo anh ra ngoài một chút. Có một vị khách muốn nói chuyện riêng với em.

Lan Phương hiểu ra lý do Đào Lam bất ngờ tìm nàng. Đây không phải là lần đầu tiên Lan Phương gặp chuyện như vậy, nàng hiểu theo nghiệp này việc gặp gỡ nói chuyện với khách là điều hết sức bình thường. Thứ nhất phòng trà cần thông qua những người như nàng để duy trì quan hệ tốt đẹp với khách, thứ hai việc giao thiệp mở rộng quan hệ với những vị khách VIP khá có lợi cho phát triển sự nghiệp của chính ca sĩ về sau, biết đâu thông qua những người này lại có cơ hội được tham gia biểu diễn trong một dịp hoặc sự kiện lớn nào đó như vậy ít nhất cũng có chút danh tiếng trong vùng. Đối với những người không bối cảnh, không tài chính như Lan Phương, đôi khi những sự trợ giúp như vậy có tác dụng rất lớn, nhiều người từ đó mà có được bậc thang đầu tiên để bước lên tầng lầu danh vọng. Nói là vậy nhưng qua kinh nghiệm mấy tháng làm việc ở đây, Lan Phương hiểu cái gì cũng có cái giá của nó. Ví dụ trực quan nhất chính là trường hợp của cô ca sĩ có tên Lệ Vi. Ngày trước, cô nàng cũng chỉ là ca sĩ nghiệp dư hát trong quán này hai năm trời, cho tới khi được một vị đại gia để ý và nàng đồng ý làm nhân tình của ông ta thì sự nghiệp lên như diều gặp gió, thường xuyên được mời biểu diễn trong các chương trình âm nhạc lớn thậm chí còn được lên đài truyền hình của tỉnh.

Lan Phương cũng từng vài lần nhận được lời đề nghị từ một số cá nhânnhưng nàng đều khéo léo từ chối. Lan Phương mặc dù rất đam mê với nghề có điều nàng không sẵn sàng chấp nhận đánh đổi thăng tiến bằng mọi giá. Hiện tại, công việc ca trưởng tại Sun Peninsula Resort mang lại thu nhập cho nàng rất khá nên kinh tế gia đình đã được cải thiện nhiều không còn tạo ra áp lực quá lớn cho Lan Phương. Nàng vẫn xác định, công việc đi hát buổi tối cũng là để nàng rèn luyện và va chạm dần với những người trong giới mà thôi.

Tuy nghĩ là như vậy nhưng dù sao đây cũng là khách của quán, nàng vẫn cần giao tiếp để giữ quan hệ cho phòng trà do vậy Lan Phương gật đầu trả lời Đào Lam:

- Vâng! Em hiểu! Nhưng là ai vậy anh?

Đào Lam nhìn Lan Phương mỉm cười ý nhị:

- Thì em cứ đi ra là biết thôi!

Nói xong, Đào Lam đi trước. Lan Phương đắn đo một chút sau đó cũng cất bước theo sau.


Khi Đào Lam cùng Lan Phương đang trao đổi thì lúc này trong phòng trà, tại một bộ ghế sô pha được kê riêng, có ba người đàn ông cũng đang ngồi nói chuyện. Một người có gương mặt nhọn, lông mày chữ bát đang xum xoe với một tên béo hói đầu bên cạnh:

- Anh Phạm Trung, anh vừa ý con bé mới vừa hát xong chứ?

Tên béo cười lên khùng khục đầy dâm đãng nói:

- Mặt mũi và dáng dấp rất được. Trần Lãi, chú hiểu khẩu vị của anh đấy!

- Ha ha… em cũng tình cờ phát hiện ra nó ở quán này. Nếu anh vừa ý thì tối nay em sẽ để nó theo anh. Đảm bảo anh sẽ có một đêm tiêu hồn.

- Uhm… đúng là không tệ. Chú làm kín kẽ một chút!

- Vâng, anh yên tâm!

Nói xong, giả bộ như nhớ ra chuyện gì, chần chờ một chút Trần Lãi lại nhỏ giọng nói:

- À, anh Phạm Trung, chuyện hôm trước em nói với anh, không biết anh đã hỏi lại bác trai chưa?

Mí mắt Phạm Trung hơi giật một chút, hắn ra vẻ nhăn mày nghĩ ngợi. Sau một lúc, làm ra bộ dáng như không nhớ ra, Phạm Trung quay sang hỏi lại Trần Lãi:

- Uhm… Chú nói chuyện gì nhỉ? Anh dạo này nhiều việc quá nên không nhớ lắm mấy chuyện nhỏ nhặt.

Nghe xong, Trần Lãi như ăn phải cứt, hắn thật muốn đấm cho tên béo này một phát. Hắn thầm rủa “Tên khốn kiếp này thì có việc gì chứ, không phải cả ngày chỉ biết ỷ thế cha hắn làm bậy làm càn ăn chơi phè phỡn hay sao, có việc gì cần hắn giải quyết đâu. Mình vì đạt được mục đích cũng đã tốn không ít tiền của và công sức hầu hạ hắn rồi vậy mà còn giở cái điệu bộ này”. Nghĩ là vậy nhưng Trần Lãi không dám to tiếng mà vẫn nhẫn nại trả lời:

- Anh Phạm Trung, anh quả là làm to lo lớn. Đúng là vụ của em cũng chỉ là tình huống nhỏ, các anh nhấc tay nhấc chân là có thể giải quyết.Việc em nói với anh hôm nọ chính là mấy gói hợp đồng thi công duy tu đường tỉnh lộ, mong anh tác động qua với bác trai để bên em nhận được gói thầu này.

Lúc này, Phạm Trung ra vẻ như hiểu ra liền gật gù:

- À, tưởng chú nói chuyện gì. Chuyện này tôi có hỏi qua ông già rồi nhưng ông ấy nói gói này theo quy định không phải chỉ định thầu mà là đấu thầu rộng rãi. Có mấy đơn vị xây dựng khá có thực lực cũng đang rục rịch tiếp cận. Vụ này có vẻ hơi khó đấy!

Trần Lãi nghe xong thì trong lòng lại càng thầm khinh bỉ “Hừ, bố con nhà mày tham lam muốn vòi vĩnh thêm thì nói mẹ nó ra còn lắm trò. Đấu với chả thầu cái rắm, chúng mày định đi lừa con nít à? Tưởng tao là thằng ngu mới vào nghề chắc. Hừm… Ở cái xứ sở này làm gì có khái niệm đấu thầu công bằng, toàn quân xanh quân đỏ với nội gián cả lũ, thằng đủ điều kiện thì bị gây khó dễ loại từ vòng gửi hồ sơ còn đâu mà đấu với chả thầu”.

Trần Lãi là người lọc lõi, va chạm xã hội và làm ăn khá nhiều nên khi hiểu vấn đề, hắn vẫn là rất biết cách làm. Trần Lãi mỉm cười nhìn Phạm Trung rồi nói:

- Anh Phạm Trung, em cũng hiểu khó khăn trong chuyện này, có vậy em mới phải nhờ tới các bác. Bác yên tâm, em sẽ không để các bác phải thiệt thòi đâu. Có gì bác cứ gợi ý cho em!

Nghe tới đây, Phạm Trung nhếch miệng cười khẩy, chậm chạp nhấp một ngụm nước sau đó xòe ba ngón tay ra nói:

- Phía bên kia đang đưa ra mức này, cậu xem mà làm!

Nhìn chằm chằm vào bàn tay của Phạm Trung, Trần Lãi cau mày thầm rủa “ĐM… đúng là lũ cướp cạn. Mở miệng là đòi 30% giá trị hợp đồng, định cho mình húp cháo à. Chúng mày ăn dày như thế chắc tao chỉ còn xương mà gặm. Thật là bọn khốn nạn mà”. Trong lòng khá là tức giận nhưng Trần Lãi không dám phát tác. Sau một lúc, Trần Lãi khó khăn mở miệng:

- Anh Phạm Trung, anh xem có thể ưu ái bọn em một chút không. Đây là công trình tỉnh lộ, chịu thanh tra giám sát rất nhiều. Anh cũng biết bọn em cũng không thể làm quá ẩu được, giá thành do đó không thể thấp được bao nhiêu.

Phạm Trung nghe xong thì nghiêm mặt lạnh giọng:

- Hừ… chú không cần kêu than làm gì. Có điều việc này anh cũng không giúp gì hơn được, chú hỏi thì anh cũng cho chú biết như vậy thôi, xử lý như thế nào, làm hay không thì tùy chú. À mà anh cũng nhắc nhở chú, mấy đơn vị kia đang rất tích cực, nếu chú không quyết nhanh lỡ mất hợp đồng cũng đừng trách anh không hỗ trợ.

Trần Lãi nghe xong biết có vẻ hắn không quyết thì không ổn rồi. Trầm mặc tính toán, hắn cắn răng nói:

- Anh Phạm Trung, nếu vậy bên em đề xuất thêm 5%, anh thấy thế nào?

Phạm Trung nghe xong con số này thì đã tương đối hài lòng nhưng hắn vẫn ra làm ra vẻ khó khăn:

- Uhm… anh cũng biết chú khá là thiện chí và quyết tâm. Anh sẽ báo lại việc này với ông già, có gì sẽ thông báo chú sớm.

- Vâng, anh giúp em! Ân tình này em không dám quên!

- Ha ha, chỗ anh em nói ơn nghĩa cái gì. Chú cũng đừng trách anh đưa giá cao cho chú. Chú cũng biết, việc này không phải mình ông già anh là có thể quyết được.

- Vâng, em hiểu mà. Anh không cần phải lăn tăn về vấn đề đó. Nào, anh em mình chạm cốc.

Nói đoạn, Trần Lãi nâng lên ly rượu ngoại cùng Phạm Trung chạm cốc. Bình thường, phòng trà sẽ không kinh doanh loại rượu này nhưng ai bảo mấy người này là khách VIP, bọn họ cũng không phải đến đây chỉ để uống trà và các đồ uống nhẹ khác do đó quản lý đành phải bố trí người mang mấy chai Chivas 25 dành cho tiếp đối tác ở trong quầy đi ra.

Trần Lãi và Phạm Trung vừa nốc cạn ly rượu thì lúc này vị quản lý Đào Lam đã dẫn Lan Phương đi tới. Đứng ở mép bàn, Đào Lam chủ động giới thiệu:

- Anh Trần Lãi, đây là người anh muốn gặp. Cô ấy tên là Lan Phương.

Nói xong, ông ta quay sang Lan Phương giới thiệu:

- Lan Phương, đây là anh Phạm Trung làm bên Ban quản lý các dự án trọng điểm của tỉnh, còn đây là anh Trần Lãi, Giám đốc Công ty xây dựng Bê ta, là một doanh nghiệp lớn của tỉnh ta.

Lan Phương khi này có chút khó chịu khi bắt gặp cặp mắt híp dâm đãng trên khuôn mặt đầy thịt của Phạm Trung đang dò xét khắp người mình, tuy vậy theo lễ phép nàng vẫn mỉm cười chào hỏi:

- Em chào các anh! Cám ơn các anh hôm nay đã tới đây ủng hộ phòng trà ạ!

Trần Lãi niềm nở cười:

- Ha ha, Lan Phương. Tên đẹp như vẻ ngoài của em vậy. Em ngồi xuống đi!

Lan Phương quay sang nhìn quản lý Đào Lam, thấy hắn gật đầu nàng đành tìm một chỗ đầu ghế sô pha ngồi xuống, cố ý giữ một khoảng cách nhất định với mấy người đàn ông.

Thấy con mồi đã vào vị trí, Trần Lãi mới quay sang Đào Lam gật đầu:

- Quản lý Lam, cảm ơn anh! Chúng tôi muốn nói chuyện riêng với Lan Phương một chút!

Đào Lam hiểu ý liền khách sáo vài lời rồi lui ra phía sau. Ở trên bàn, chỉ còn lại Lan Phương và ba người đàn ông. Nhận ra vẻ căng thẳng trên khuôn mặt nàng, Trần Lãi cầm chai rượu lên cười nói:

- Lan Phương, không phải căng thẳng như vậy. Nào, mừng chúng ta lần đầu quen biết, làm một ly chứ hả?

Nghe tới phải uống rượu, Lan Phương lập tức từ chối:

- Dạ, em cảm ơn các anh! Em không uống được rượu, có thể để em thay bằng trà được không ạ?

Trần Lãi nghe Lan Phương nói vậy, hắn cũng không muốn ngay từ đầu dọa sợ cô gái này nên gật đầu đồng ý:

- Được, vậy em gọi đồ đi!

- Vâng, cảm ơn Anh!

Như được đại xá, Lan Phương nhanh chóng gọi một lý trà chanh. Nước uống mau chóng được mang ra theo yêu cầu, Lan Phương cầm cốc sau đó đưa lên trước mặt:

- Dạ, em mời các anh!

Trần Lãi và Phạm Trung cùng nâng cốc. Người đàn ông còn lại không có dùng rượu mà chỉ uống một cốc nước chanh như Lan Phương, có vẻ là lái xe riêng hoặc cận vệ của một trong hai người đàn ông khác trên bàn. Do vậy, Lan Phương mời hắn cũng chỉ ngồi yên mà không có động tác gì cụ thể. Sau khi lại nốc cạn ly rượu, Phạm Trung quay sang hỏi Lan Phương:

- Em làm ở đây lâu chưa?

- Dạ, cũng mới được mấy tháng thôi ạ.

- Uhm… thấy công việc thế nào?

- Dạ, cũng ổn anh ạ. Em thích ca hát nên đây cũng là nơi để tập dượt làm quenvới nghề!

Nghe tới đây, Phạm Trung cũng không dài dòng mà trực tiếp vào thẳng vấn đề:

- Lan Phương. Chắc em cũng hiểu lý do anh muốn gặp em. Anh biết bọn em làm nghề này cũng khá vất vả, cơ hội phát triển lên rất khó khăn. Hôm nay vừa gặp em và nghe em hát, anh đã thấy rất quý em. Nếu được, anh muốn làm người đỡ đầu cho em, em thấy thế nào?

Lan Phương từ đầu đã lường trước được tình huống này nên chần chờ giây lát nàng trả lời:

- Dạ, cảm ơn anh quan tâm! Thực ra em cũng chỉ vừa chập chững vào nghề, hiện cũng còn đang theo học một khóa đào tạo thanh nhạc, có lẽ cần thêm một thời gian nữa khi các điều kiện cơ bản đã ổn em mới tính tới bước đi tiếp theo ạ. Khi đó, có lẽ còn phải nhờ các anh nhiều hơn ạ!

Nhận ra ý từ chối trong lời nói của Lan Phương. Phạm Trung khẽ sầm mặt lại. Thực ra hắn cũng không phải quá coi trọng nàng lắm, chỉ đơn giản là thấy nàng đẹp muốn vui chơi qua đường mà thôi. Nếu Lan Phương ưng thuận đổi tình thì hắn cũng cho nàng một hai suất diễn nhỏ gì đó gọi là tạo cơ hội còn nếu không thì hắn cũng không quá nhất thiết phải có được nàng, phải biết những cô gái như Lan Phương qua tay hắn không biết đã là bao nhiêu người, thêm nàng cũng chỉ làm nhiều hơn danh sách mà thôi.

Tuy vậy, Phạm Trung vẫn khẽ liếc mắt nhìn Trần Lãi tỏ ý không hài lòng. Trần Lãi hiểu ý lập tức nói với Lan Phương:

- Lan Phương, em suy nghĩ kỹ hơn một chút đi. Cơ hội này của em không phải khi nào cũng gặp được. Anh Phạm Trung đây là người có quan hệ rất rộng trong tỉnh, với sự ủng hộ của anh ấy chắc chắn sự nghiệp của em sẽ thuận buồm xuôi gió không gặp trở ngại gì. Trong tỉnh này anh Phạm Trung yêu quý ai thì chỉ cần nói một tiếng là có thể mang tới rất nhiều cơ hội nhưng anh ấy không thích ai cũng chỉ cần ho một tiếng thì người đó cũng đừng mong ngóc đầu lên được. Em hiểu ý anh chứ?

Nghe xong những lời vừa dụ dỗ vừa uy hiếp vừa rồi, Lan Phương khá là bối rối và khó xử. Quả thật nàng không đủ sức chống lại những người này, nếu nàng từ chối thì hậu quả thế nào không cần nói cũng biết. Sau một lúc suy nghĩ kế hoãn binh, Lan Phương khó khăn mở lời:

- Em hiểu điều anh vừa nói. Có điều các anh có thể cho em thời gian suy nghĩ thêm được không ạ?

- Suy nghĩ? Việc này khó quyết định thế à?

Phạm Trung có chút mất kiên nhẫn lên giọng hỏi. Trần Lãi thấy vậy khẽ nháy mắt với hắn, sau đó y nâng ly rượu nhỏ, vừa dùng ngón đeo nhẫn âm thầm gõ gõ nhẹ trên thành miệng chén vừa nhìn Lan Phương cười nói:

- Lan Phương, lựa chọn thế nào là quyền của em! Em cần thời gian suy nghĩ, anh nghĩ anh Phạm Trung cũng không vội. Được rồi, tính như hôm nay là em phụ một phần ý tốt của anh ấy. Em hãy uống với anh ấy hết ly rượu này coi như tạ lỗi, có thành ý này coi như bọn anh sẽ vẫn dành sự ủng hộ này cho em.

Nói đoạn, Trần Lãi đẩy ly rượu trên tay mình lên trước mặt Lan Phương. Lan Phương cân nhắc giây lát rồi cũng đưa tay nhận lấy ly rượu. Theo nàng thấy, tuy tửu lượng của mình không lớn nhưng uống một chén cũng không sao, tạm thời lấy việc này trì hoãn tình huống hiện tại xuống để nghĩ cách giải quyết rồi hẵng nói. Tính toán giây lát, Lan Phương cầm lấy ly rượu lên rồi quay sang Phạm Trung cười nhẹ:

- Anh Phạm Trung, việc hôm nay là Lan Phương có lỗi. Lan Phương còn trẻ người non dạ, làm việc và suy nghĩ chưa thấu đáo mọi nhẽ, mong anh hiểu và tha thứ cho em! Hi vọng không vì chuyện này mà bị các anh ghét bỏ, sau này vẫn mong được các anh quan tâm giúp đỡ và ủng hộ. Em xin mời anh chén rượu này coi như lời tạ lỗi, mong anh nhận cho.

Nhìn biểu hiện của Lan Phương, Phạm Trung khẽ nhếch miệng ừ một tiếng rồi nâng cốc lên chạm nhẹ với nàng. Là người được tạ lỗi nhưng Phạm Trung lại vội vàng nốc hết rượu vào cổ trước, hắn không hề có ý chờ đợi Lan Phương. Về phần mình Lan Phương thấy Phạm Trung đã cạn chén, nàng cũng khẽ đưa cốc lên môi chuẩn bị uống thì bất ngờ một giọng nói trầm hùng vang lên:

- Lan Phương, đừng uống!

Lan Phương bị giọng nói làm cho giật mình, nhưng mọi việc chưa phải là hết bởi không đợi cho nàng kịp phản ứng, một cánh tay hữu lực bất ngờ vươn ra giằng lấy ly rượu trên tay Lan Phương sau đó bằng một cái xiết chặt mạnh mẽ, ly rượu vang lên những tiếng nghiền nát của thủy tinh, những giọt rượu từ nắm tay người mới đến lập tức tí tách rơi tràn xuống nền đất.

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí