The most loving parents and relatives commit murder with smiles on their faces. They force us to destroy the person we really are: a subtle kind of murder.
- Jim Morrison
- Aja! Cầm lấy cái này!
Aja giật mình quay lại, đã thấy cha hắn quăng tới cho hắn một cây cọc nhọn.
- Cái gì vậy cha?
- Cọc xiên người của tổ tiên chúng ta đấy! Dùng nó làm vũ khí đi. Đúng là định mệnh mà!
Aja sởn gai ốc nhìn xuống cây cọc gỗ trong tay mình. Là một hậu duệ của dòng họ Dracul, hắn đương nhiên được nghe cha kể nhiều về giai thoại của Vladmir Dracul, Bá tước xiên người, hay còn được thế giới biết đến với cái tên Quỷ hút máu Dracula.
Không ngờ rằng cây cọc gỗ vốn được trưng bày trong khu Rumania này lại trở thành vũ khí trong tay hắn.
Còn cha hắn, Allum đang cầm một cây xẻng lấy từng được trưng bày bên bộ xương “bác Sam”, bộ xương của một người nông dân được khai quật tại Mỹ.
- Đi theo cha! Để ý mọi tiếng động.
Allum dẫn đầu gia đình đi phía trước. Aja hai tay cầm chắc cây cọc đi sau cùng, vừa đi vừa nghe ngóng tình hình.
Đi được một đoạn, Allum đưa tay ra dấu cho cả đoàn dừng lại. Phía trước cách đó khá xa, ông loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét.
- Đổi đường khác! Nơi đó không ổn.
Vậy là bọn họ lại quay sang lối khác. Allum vừa đi vừa nhìn vào tấm bản đồ tham quan của bảo tàng mà ông vừa nhặt được và tìm kiếm những lối thoát hiểm còn lại.
- Chết tiệt!
Allum vò nhàu tấm bản đồ rồi nhìn về phía trước. Lối thoát hiểm cuối cùng cách bọn họ không còn quá xa, nhưng án ngữ trước đó là một bóng người què quặt đang điên cuồng cắn xé những xác chết.
- Aja, cha sẽ lên trước. Con đi sau để yểm hộ cho ta. Chúng ta có vũ khí, chắc chắn sẽ giết được cái thứ khuyết tật kia.
Aja lặng lẽ gật đầu. Mồ hôi tay đã chảy nhễ nhại xung quanh cây cọc gỗ.
- Cha đếm đến 3 nhé. Một… Hai… Ba!!!
Allum hét lớn một tiếng, rồi sau đó dũng mãnh lao lên. Aja cũng cắn răng lao lên theo ông.
Con quái vật kia đang ngấu nghiến nội tạng của một xác người, giật mình ngẩng đầu dậy, còn chưa kịp phản ứng đã bị cây xẻng phang cật lực vào đầu.
Aja cũng hét lớn một tiếng, lao tới cắm thẳng cây cọc vào giữa lồng ngực con quái ấy.
Con quái vật rú lên một tiếng, hai tay hai chân giơ thẳng lên trời như bấu víu lấy cái gì, rồi cứng đơ lại không động đậy nữa.
Aja thở phào một tiếng, đưa tay lau mồ hôi trên mặt. Bất chợt, hắn nhìn thấy sau lưng Allum, một xác chết bỗng nhiên gượng dậy.
- Cha! Cẩn thận!!!
Allum bằng một phản xạ vô cùng nhanh nhẹn so với tuổi tác, vội vàng quay lại, vừa kịp đưa hai bàn tay vạm vỡ túm thẳng lấy cổ cái xác sống kia. Cái miệng lớn của nó há to nhoài tới như muốn cắn lấy ông. Con quái vật có thân xác gầy gò nhưng chẳng hiểu sao lại có sức mạnh chẳng hề thua kém Allum vạm vỡ, nó liên tục đẩy lui ông rồi vật ông ngã xuống đất.
- Giết nó! Aja! Giết nó!!!!
Allum vừa dùng hết sức chống cự con quái vật bên trên, vừa hô lên.
Không cần phải nói, Aja cũng điên cuồng cố rút cây cọc đang cắm trên người cái xác chết kia ra mà không được. Hắn vội vã buông cây cọc, lao tới nhặt cây xẻng rơi dưới đất, vung tay phang thẳng vào đầu con quái vật.
Cú đập của Aja đánh lệch đầu con quái vật sang một bên. Nhưng một thư sinh trói gà không chặt như hắn đương nhiên không thể có sức mạnh như cha mình. Cú nện này không đủ sức giết chết cái xác sống. Cái đầu bị đánh vẹo sang một bên kia lại quay lại, rú lên một tiếng hét, và tiếp tục chồm xuống muốn cắn vào Allum.
Đoàng!!!!
Một phát đạn vang lên, bắn tung đầu con quái vật.
Một binh sĩ mặc đồng phục của Liên Hợp Quốc đứng đó vai đeo súng trường, tay cầm lục, nhìn về phía bốn người dân thường trước mặt mình.
- Cám ơn anh! - Allum nhẹ nhõm lên tiếng - Chúng tôi suýt chút nữa đã đi đời rồi!
Ông muốn bước tới để cảm ơn người lính quả cảm, nhưng anh chàng này vội vã giơ súng lên ra hiệu cho ông lùi xuống.
Anh ta bật bộ đàm lên nói chuyện với chỉ huy. Anh ta nhỏ giọng nói chuyện bằng tiếng Anh.
- Vâng. Khu vực C vẫn còn người sống sót…. Vâng… Có hai “con” cấp thấp ở đây… Không rõ họ đã bị cắn chưa… Sao?… Nhưng bọn họ là người vô tội…
Allum và Aja hiển nhiên cũng nghe được loáng thoáng cuộc trò chuyện này. Allum quay sang nhìn Aja với ánh mắt đầy ẩn ý. Aja sợ hãi khẽ lắc đầu, nhưng Allum đã hành động.
Thân xác vạm vỡ của ông như một con gấu chồm về phía trước, lao thẳng tới người lính kia.
Tên lính đang trao đổi của bộ đàm, cũng giật mình hoảng hốt mà nổ súng.
Tiếng súng vang lên kèm lời kêu gào của Aja. Hắn chỉ thấy thân hình to lớn của cha lao tới, ôm chặt lấy tên lính kia rồi vật hắn xuống đất. Những lỗ đạn đỏ lòm xuất hiện trên tấm lưng của ông.
Aja không còn hiểu điều gì đang xảy ra nữa. Chỉ còn một bản năng sinh tồn mãnh liệt dâng lên trong hắn. Hắn lao tới, chẳng còn e dè mà giẫm mạnh bàn chân vào cái xác sống đang nằm dưới sàn, dùng hết sức lực tóm lấy cây cọc gỗ, rút nó ra. Bàn tay hắn bị dằm gỗ đâm tóe máu, nhưng hắn không còn quan tâm nữa.
Hắn lao tới tên lính vừa lồm cồm bò dậy dưới thân xác của cha mình, giương cây cọc lên và cắm thật lực xuống dưới.
Hắn nhìn thấy đôi mắt hoảng hốt của tên lính đang nhìn hắn sợ hãi van nài. Hắn thấy cây cọc gỗ đâm xuyên qua cổ họng tên lính, đâm thẳng xuống lồng ngực. Máu đỏ bắn tóe lên mặt hắn nóng bỏng. Hắn thấy cơn thù hận thiêu đốt tâm hồn cùng nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Hắn buông cây cọc để mặc xác tên lính chết ngồi ở đó, lao tới lật ngửa cha mình lên.
- Cha! Cha!!!
Aja đau đớn nhìn những vết đạn găm chi chít trên thân người ông, nhìn gương mặt cương trực của ông dần trở nên tím tái.
Ông đưa bàn tay dính máu đặt lên má con trai mình.
- Bảo vệ cho mẹ… và em con…
Allum thều thào nói câu nói ấy trước khi trút hơi thở cuối cùng.
- Anh àaaaaaa!!!!!
Emily gào khóc lao tới rồi lay xác chồng mình, rồi gục xuống ngực ông mà khóc nức nở.
Elly ở đằng xa cũng ngồi sụp xuống mà khóc nức từng cơn.
Aja chết lặng đứng đó. Cơn giận dữ và sợ hãi trong hắn ùng ục dâng trào, đốt cháy đi sự tê liệt và hoang mang mà hắn đang phải chịu.
Hắn bước tới kéo Elly lên rồi cõng cô bé trên vai. Hắn đi tới dùng hết lực kéo xốc mẹ mình dậy.
- Đi nào! Chúng ta phải ra khỏi đây!
- Không! Con hãy để mẹ lại với cha con! Mẹ chẳng còn muốn sống nữa! Để mẹ lại! Làm ơn!
- Đừng để con phải nói lại lần nữa! - Aja gằn giọng. Mắt hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của mẹ mình - Con sẽ đưa mẹ và em ra khỏi nơi này! Chúng ta sẽ sống sót!
Sự kiên quyết đột xuất trong giọng điều của con trai mình khiến Emily dần bình tĩnh trở lại. Bà không nói gì nữa, mà chỉ lặng lẽ gật đầu.
Aja lưng cõng em gái, vai đỡ lấy mẹ mình, từng bước từng bước tiến tới cửa thoát hiểm.
Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm.
- Không thể tin tưởng bất cứ ai! Không thể tin tưởng bất kì kẻ nào! Tuyệt đối không thể!