Không biết bởi vì say hay vì cái ôm ba giây kia của cô, đêm nay Điền Quý Hành không thể ngủ ngon được.
Nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra gương mặt của Hứa Diễn Đường.
Đôi mắt đỏ, ngấn lệ của Hứa Diễn Đường.
Anh hít sâu một hơi, ngực phập phồng, nhớ lại mùi hương lúc nãy trên người cô, là mùi hương mật đào ngọt ngào.
Sợi tóc mềm mại phất qua chóp mũi anh.
Hơi thở yếu ớt mỏng manh phả vào sườn mặt anh.
Đôi tay nhỏ nhắn vỗ về lưng anh.
Với cả, lúc anh cúi đầu là có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn tinh tế của cô.
Đột nhiên đêm nay dài hơn bình thường.
Tình yêu bồng bột rực cháy của thiếu niên chợt đến không thể nào che giấu, trong bóng đêm vô tận, anh phóng thích cuộc sống mười mấy năm nay ở trong phòng.
Đột nhiên phòng tắm sáng đèn vào lúc 3 giờ sáng.
Qua một hồi sau, lại tắt.
–
Ở trong mơ, Hứa Diễn Đường ôm lấy dê con đuôi xanh, xoa lỗ tai nhỏ của nó. Cái đuôi của dê con hơi giật giật, cô lại bị đè rồi bị hôn.
Sau khi tỉnh lại, Hứa Diễn Đường có chút hối hận, đưa tay chạm vào môi của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Đừng hôn mình nữa mà.”
Nói với không khí, hay là nói với dê con đuôi xanh trong mơ, hay nói với chính mình.
–
Sau khi hai người làm hòa thì Hứa Diễn Đường vui vẻ về thể chất lẫn tinh thần.
Cô cảm thấy bầu trời xanh hơn trước, mấy ngày hai người giận nhau thì cả bầu trời như đầy mây, hoặc là cô không hề ngẩng đầu nhìn trời xanh.
Cô không biết.
Thậm chí là sự bực bội vì thức dậy sớm hoàn toàn biến mất khi nhìn thấy Điền Quý Hành đang đứng trong đội cờ đỏ.
Anh là liều thuốc hạnh phúc nhỏ của cô.
Lúc Hứa Diễn Đường đi ngang qua anh, cô cười, má lúm đồng tiền in sâu bên má.
Điền Quý Hành cũng cười, mái tóc trên trán được ánh mặt trời chiếu sáng thành màu vàng, lóng lánh trong mắt Hứa Diễn Đường.
Hứa Diễn Đường nghĩ, Điền Quý Hành cười lên trông thật là ngoan.
Điền Quý Hành 18 chính là như thế.
Đêm qua có thể điên cuồng đè cô ra để làm tình, nhưng bây giờ lại có thể tươi cười ngoan hiền.
Anh là như vậy, vừa kiềm chế vừa bùng nổ mãnh liệt.
Ai biết trong đầu anh nghĩ gì?
Ai cũng không biết.
–
“Tâm tình không tệ nhỉ?” Hà Ngưng Nhuế hỏi cô.
“Rất tốt.” Hứa Diễn Đường gật đầu.
“Làm hòa với Điền Quý Hành rồi hả?”
“Ừm.” Hứa Diễn Đường hào phóng thừa nhận, khóe miệng không khỏi cong lên.
Điều làm cô vui không phải là vì hai người đã làm hòa, mà là hai người đã giải tỏa khúc mắc trước đây.
Cứ khi nào Hứa Diễn Đường nghĩ đến chuyện Điền Quý Hành nhớ mãi lần đầu tiên cô bỏ bom cậu thì cõi lòng lại đau đớn khôn nguôi, áy náy đến tột cùng
Hà Ngưng Nhuế rút trong ngăn kéo ra một hộp “Pocky”, vị chocolate rượu vang đỏ, ngậm một cây ở trong miệng, cô ấy hỏi: “Bao giờ hai người mới yêu nhau đây?”
“Tiểu Ngưng.” Hứa Diễn Đường quay đầu nhìn cô ấy.
“Hả?”
“Ăn cái gì cũng không thể bịt miệng cậu lại được.” Hứa Diễn Đường bẻ gãy phần bánh quy của thanh pocky cô ấy đang ăn, bỏ vào miệng mình.
Hà Ngưng Nhuế cười khanh khách, lại lấy ra một cây nữa, hứng thú nói với Hứa Diễn Đường: “Sau này hai người chơi trò này này, hai người ngậm hai đầu, sau đó ăn dần…”
“Ăn cái đầu quỷ của cậu!” Hứa Diễn Đường nhỏ giọng cắt ngang, nghiêm mặt nói: “Tụi mình thật sự chỉ là bạn thôi, cậu đừng nói bậy, mình xấu hổ đó.”
Hà Ngưng Nhuế chẹp miệng, đáp ứng phó: “Biết rồi.”
Lúc này Hứa Diễn Đường mới quay đầu lại, nhìn về sách giáo khoa ngữ văn ở trước mặt.
Miệng nhỏ đọc bài: “Tàm Tùng cập Ngư Phù. Khai quốc hà mang nhiên…”