Cả người Hứa Diễn Đường nóng hầm hập, dính nhớp nằm trong chăn thở dốc, trên người của cả hai đều dính mồ hôi. Điền Quý Hành ôm cô từ phía sau, cánh tay dài vòng qua eo cô, sờ đến hai bầu ngực mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn.
Hứa Diễn Đường hừ một tiếng, rầu rĩ hỏi: “Ngủ được không.”
Điền Quý Hành buông lỏng tay ra, ôm eo cô, gác cằm ở cổ cô, nói: “Được.”
Đêm đó Điền Quý Hành không biết tại sao mình lại mơ thấy cảnh tượng bị vứt bỏ lúc năm 12 tuổi.
Bỗng nhiên anh bừng tỉnh, mở hai mắt, trước mắt anh là gương mặt cô đang ngủ ngon.
Trái tim run rẩy chậm rãi bình ổn trở lại.
Anh chăm chú nhìn gương mặt cô, không biết qua bao lâu, trong màn đêm yên tĩnh, hôn lên môi cô một cái.
Hứa Diễn Đường nói trong mơ màng: “Đừng hôn mình nữa được không, dê con.”
Điền Quý Hành nhẹ nhàng nói: “Không thể.”
–
Hứa Diễn Đường bị Điền Quý Hành đánh thức.
Anh xoa mặt cô trong chốc lát, rồi lại hôn môi cô, động tác mềm mại nhưng chất chứa dục vọng không thể che giấu được.
Hứa Diễn Đường vừa mở mắt ra là anh gấp gáp thò qua.
Môi lưỡi quấn lấy nhau dây dưa.
Anh với cô gần sát nhau, bầu ngực dính trên ngực anh, đầu v* bị cọ đến mức cương cứng. Cảm giác được gương mặt mình đều đang nóng bừng, cô đẩy đẩy ngực anh ra.
Cụng trán vào nhau.
Hai mắt Hứa Diễn Đường ngấn nước, long lanh, cô e lệ nhìn anh, cảm nhận được dưới thân hai người là dương v*t đang cương cứng, cô do dự hỏi: “Cậu đang ‘chào cờ’ hả?”
Cô cúi đầu muốn xem.
Điền Quý Hành che lại đôi mắt của cô, sau đó, nâng cằm cô lên, không cho cô cúi xuống.
“Đừng nhìn, khó coi.”
Hứa Diễn Đường lè lưỡi liếm môi mình, thấp giọng nói: “Mình biết rồi.”
Điền Quý Hành buông tay ra, sự dịu dàng trong mắt sắp tràn ra ngoài rồi.
Trong ngực Hứa Diễn Đường có gì đó đang nảy mầm, cô chụt một cái vào cằm anh, sau đó kéo tay anh, nói: “Tụi mình rời giường thôi.”
Điền Quý Hành không nhúc nhích, cánh tay dài kia vẫn đang vòng ở bên hông cô.
Ánh mắt nhìn cô sáng ngời, rồi sau đó, dùng giọng điệu cầu xin, làm nũng để nói: “Muốn làm tình.”
Hứa Diễn Đường không biết có phải mình bị vẻ ngoài của anh mê hoặc hay không, tóm lại là cô gật đầu.
Điền Quý Hành lật lại đè trên người cô, dùng môi hôn lên cần cổ trắng nõn tinh tế của cô. Đôi môi ấm áp mang theo hơi thở ẩm ướt phả trên làn da cô, đầu tóc mềm mại làm hàm dưới của Hứa Diễn Đường ngứa ngáy đến tận trong lòng.
Nhắm hai mắt lại, chú tâm vào hành động của anh.
Anh mút lấy hai bầu ngực mềm nhũn, đầu v* cũng bị anh ngậm trong miệng, không thầy dạy cũng hiểu mà đẩy Hứa Diễn Đường vào trong biển dục vọng sâu thẳm mênh mông.
Hứa Diễn Đường chìm xuống biển, phập phồng.
Điền Quý Hành duỗi tay lấy áo mưa trên tủ đầu giường, đứng dậy cúi đầu nghiêm túc đeo vào.
Hứa Diễn Đường híp mắt nhìn đồ vật của anh.
Không tính là xấu, hồng hào sạch sẽ, chỉ là ở ngoài có nhô lên gân xanh nên có hơi đáng sợ.
Lúc Điền Quý Hành tiến vào, Hứa Diễn Đường khó chịu nhăn mày nhắm mắt lại, khóe mắt cũng thấm nước. Điền Quý Hành sát lại, hỏi cô đang đau phải không.
Hứa Diễn Đường xoa tóc anh, nhẹ nhàng hôn lên trán anh một cái, “Cậu động đi.”
Điền Quý Hành nói: “Cậu không thoải mái nên mình không động.”
Dùng tay xoa gương mặt cô.
Cuối cùng Hứa Diễn Đường cũng đỏ mặt nói: “Mình thoải mái, rất thoải mái khi làm tình với cậu. Cậu động đi mà.”
Nói xong xấu hổ không nhìn anh.
Điền Quý Hành cười một tiếng, nụ hôn dừng trên má cô, anh nghiêng mặt đi lần tìm môi cô.
Đầu lưỡi tiến vào, móc lấy cô mới bằng lòng bỏ qua.
Anh không hề băn khoăn mà tiến vào đi ra.
Thịt chạm thịt, tiếng nước ái muội cùng tiếng thở dốc đan xen nhau.
Chăn bị đạp rớt xuống đất, cẳng chân Hứa Diễn Đường không ngừng nhúc nhích trên giường đệm mềm mại.
Điền Quý Hành ở trên cô, mỗi lần anh thẳng lưng đều sẽ nhấp môi thở dốc.
Hứa Diễn Đường nhìn anh chăm chú, không chịu bỏ qua một giây nào.
Cuối cùng Điền Quý Hành cũng kẹp chặt mông cô, cúi eo đến mức thấp nhất, run rẩy hai lần rồi bắn tinh trong cơ thể ấm áp.
Hai người lại đổ mồ hôi đầm đìa.
Hứa Diễn Đường nói với Điền Quý Hành: “Cậu ra lâu quá đi.”
Điền Quý Hành dùng chăn quấn cô kỹ lại: “Mình có thể chuẩn bị thêm vài lần cho tốt nữa.”
Lúc rời khỏi khách sạn, Hứa Diễn Đường nhìn đống bao cao su đã dùng được bỏ trong thùng rác.
Không khỏi nhớ lại hai ngày qua cô và Điền Quý Hành ở lại đây.
Cô nghĩ trong lòng, làm nhiều quá, liệu Điền Quý Hành có chịu nổi không.
Nhưng lúc sau cô phát hiện là mình nghĩ nhiều rồi.
Điền Quý Hành chịu nổi, vì thân thể anh thật sự rất khỏe!
—
Ngày tốt nghiệp.
Điền Quý Hành được Lưu Lang tặng cho một món quà —
Là một bức ảnh chụp.
Là ngày leo núi Thiên Ngưu.
Trong ảnh là Hứa Diễn Đường đang nhìn anh uống nước đứng cách đó không xa.
Ánh mắt của cô lúc ấy nhìn anh không khác gì ngày thường.