Đế Cuồng

Chương 153: Tắm rửa chờ ta



Chứng kiến Độc Cô Minh nhìn Chu Yếm mỉm cười đầy nguy hiểm, phía yêu tộc có tham gia lễ tế thần lần này đều đồng thời đứng bật dậy, quân số của bọn họ không ngờ có tới hơn ba trăm người, hơn nữa thân phận không hề tầm thường chút nào.

Độc Cô Mạn và ngũ hoàng tử khi nhìn thấy đám yêu tộc này liền sửng sốt nói:

- Tử Dực, thánh tử của Hoàng Kim Biên Bức tộc!

- Thạch Đầu, thánh tử của Cự Hùng tộc!

- Sổ Tư, một thiên tài mới nổi của Thần Điểu nhất mạch, hy vọng vượt qua cả Côn Vũ năm xưa, chính là mạch có sự xuất hiện của Côn Bằng tộc, Phượng Hoàng tộc, Quán tộc, Ngung tộc, Tất Phương tộc, Đồng Cừ tộc...

Trong yêu tộc, một tộc quần có sự hiện diện của vô số những tộc nhỏ hơn cùng có huyết mạch thần thú kỷ thần thoại sẽ được gọi là "nhất mạch".

Thần Hầu, Thần Điểu, Tổ Ngư, Thiên Trùng, Chân Long... Đây đều là những thần thú hùng mạnh nhất thời đại thần thoại, tổ tiên của các chủng loại yêu thú hiện nay. Ngay cả Côn Bằng, Đại Bàng Kim Sí điểu cũng chỉ là hậu nhân của chúng, bắt đầu sinh ra ở kỷ hồng hoang khi kỷ thần thoại chính thức diệt vong.

Nguyên nhân diễn ra tai kiếp khiến thần linh kỷ thần thoại vẫn lạc không hề được ghi lại trong sử sách, người ta chỉ có thể thông qua những bức hoạ điêu khắc ở di tích cổ để mường tượng ra thời đại huy hoàng chúng thần tề tựu, số lượng sinh linh tồn tại tuy ít đến thảm thương nhưng đều sở hữu sức mạnh lay chuyển càn khôn kia.

Ngũ hoàng tử ngưng trọng nói:

- Gần như một nửa tinh anh của yêu tộc đều tề tựu ở buổi lễ tế thần này. Xem ra giữa bộ lạc Tây Phong và họ có mối quan hệ không hề tầm thường...

Độc Cô Mạn nói tiếp:

- Việc Chu Yếm chủ động khiêu khích chúng ta, e rằng cũng là mệnh lệnh có chủ đích nhắm vào Độc Cô gia.

- Vậy bây giờ làm thế nào? Yêu tộc cử đến ba trăm thiên kiêu, mà Độc Cô gia chỉ có ba, không lẽ để bọn chúng lấn áp hoàng thất hay sao?

Ngũ hoàng tử không cam tâm, nhưng thực lực bản thân nếu so với đám thánh tử yêu tộc trước mắt lại không chịu nổi một kích. Mạnh mẽ nhất trong ba trăm người kia có lẽ là Sổ Tư, Thạch Đầu và Tử Dực. Ba người này từng giao chiến với Pháp Táng, Ngũ Hành tử và Quan Thất, đều ngang tài ngang sức, không chút lép vế.

Nhưng cả Độc Cô Mạn và ngũ hoàng tử không biết ba trăm thánh tử này đồng thời đứng dậy chỉ để bao bọc lấy thân hình một thiếu niên đang ngồi xếp bằng ở vòng số chín. Kẻ này mặc áo bào vàng thêu hoạ tiết rồng đen, đầu đội mũ trùm kín, chỉ để lộ ra duy nhất khoé miệng đang nở nụ cười hết sức tự tin. Tu vi y cũng ngang Đại Ngưu và Mã Tư Thuần, nhưng không ngờ sức chịu đựng của thân thể lại vượt xa họ.

Y chính là Đế Long, thiên tài của Kim Long tộc thuộc Chân Long nhất mạch, kẻ nổi lên trước sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên một năm. Khi ấy tuy y không tham gia, cũng không đến Thiên Khanh nhưng lại gây chấn động bởi việc tiến nhập vào Long Sào Tổ Địa của Chân Long nhất mạch. Sau khi được tẩy lễ, dưới ánh mắt chú mục của vô số tộc nhân liền lộ ra bản thể là một con Lục Trảo Kim Long toàn thân lấp lánh ánh vàng.

Nên biết rằng độ thuần huyết của long tộc được thể hiện bằng số ngón tay có trong trảo. Đến cả tộc trưởng Chân Long nhất mạch hiện nay cũng chỉ mới có tứ trảo, còn chân linh ở thời thượng cổ tối đa cũng chỉ xuất hiện ngũ trảo. Chỉ có duy nhất Chân Long ở kỷ thần thoại từng xuất hiện lục trảo, chính là tồn tại hùng mạnh sánh ngang với Thần Hầu khai thiên tích địa kia.

Đế Long, Thông Bích… Hai kẻ này đều là yêu tộc xuất chúng nhất từ trước đến nay từng xuất hiện kể từ thời kỳ thái cổ. Huyết mạch của họ phản tổ nghịch đạo, hoàn toàn không thua kém chính tổ tiên khai sinh ra mình. Vậy nên mới được Bắc Vực Yêu Đế hết sức quan tâm bồi dưỡng.

Chuyến đi lần này đến bộ lạc Tây Phong kết hôn tạo minh ước là nhiệm vụ được phân phó cho Đế Long, do Đan Ngư đứng phía sau. Mà Thông Bích thì lại dưới sự tháp tùng của chúng trưởng lão yêu tộc đi đến Tây Thiên, bàn chuyện bắt tay với Thi tộc.

Thời gian cấm kỵ được đồn đoán là sắp xảy ra, vậy nên các thế lực của nhân giới cũng rục rịch chuẩn bị cho kế hoạch trỗi dậy của mình. Không chỉ Độc Cô gia và yêu tộc Bắc Vực, có lẽ ở các đại lục khác quá trình này cũng đang diễn ra rất sôi nổi.

Đế Long hoàn toàn chẳng thèm liếc mắt đến chỗ Độc Cô Minh lấy một cái. Trong suy nghĩ của y, chỉ có Thông Bích và Độc Cô thái tử thần bí kia mới đủ sức tranh hùng với mình. Kiếp chủ thì không tính, dù sao bối phận của Kiếp chủ quá lớn, ngay cả Đan Ngư Yêu Đế khi đối mặt với Kiếp chủ còn phải ôm quyền gọi gã một tiếng đại nhân. Thậm chí ngay vật cưỡi dưới chân gã - hung linh Đào Ngột cũng được xem là lão tổ tông của toàn thể yêu tộc Bắc Vực, không một ai dám khinh nhờn.

- Mục đích đến bộ lạc Tây Phong của ta lần này chỉ có hai ý nghĩa, một là mượn hồn huyết của Thể Thần để kích phát huyết mạch Chân Long. Hai là thành công cưới Mã thánh nữ làm vợ, qua đó thuận lợi nắm bộ lạc Tây Phong ở trong tay. Còn mấy tên rơm rác đui mù dám xen chân vào kế hoạch, các ngươi cứ tiện tay xử lý là được...

Đế Long nhàn nhạt nói, vẫn ngồi xếp bằng tập trung cảm ngộ ngọn lửa nóng bức toả từ tế đàn.

Phía xa, nơi vòng thứ sáu mươi hai, Độc Cô Minh vẫn đang lạnh lùng nhìn Chu Yếm ở vòng thứ năm mươi ba và gần ba trăm yêu tộc đang chia đều chia ở các vòng. Phe Độc Cô Minh chỉ có mình hắn là tham gia cảm ngộ ngọn lửa từ tế đàn, cả Độc Cô Mạn và ngũ hoàng tử đều đã lui bước.

Tiềm năng của Độc Cô Mạn rất lớn, đầu óc thông tuệ có khả năng phân tích nguồn gốc mọi sự việc. Tuy nhiên lịch luyện của nàng cực ít, tâm địa lại lương thiện, không phải người phù hợp để tham dự vào những cuộc phân tranh như vậy.

Ngũ hoàng tử thì khỏi nói. Tính tình sốc nổi nhưng nhát gan, suy nghĩ ít thấu đáo, thấy yêu tộc đông như thế liền lui bước ngay lập tức.

- Giết một mạng người ở lại quét dọn tế đàn hai năm, đây là muốn dấy lên sự hiềm khích giữa yêu tộc và Độc Cô gia sao? Có chút ý tứ, xem ra cục diện hiện nay là xuất phát từ giới cao tầng các thế lực. Các người muốn mượn lễ tế này để so sanh tiềm lực giữa hai phe yêu tộc và Độc Cô gia?

Độc Cô Minh nhướng mày, sau đó dưới hàng trăm cái nhìn đầy sát khí của đám thánh tử yêu tộc, hắn chậm rãi ngồi xuống tiếp tục nhắm mắt ngưng thần.

Tuy nói là nhắm mắt nhưng hắn hoàn toàn không cảm ngộ ngọn lửa mà đang chờ đợi động thái tiếp theo từ phía Chu Yếm. Hắn không tin bọn chúng dễ dàng kết thúc khiêu khích này như thế.

Quả nhiên chưa tới một khắc sau, Chu Yếm đã cười nói:

- Người Độc Cô gia kia, nếu chúng ta trực tiếp đánh nhau loạn xạ ở đây thì không hay cho lắm. Chi bằng thử đánh cược một chút, thế nào?

Độc Cô Minh vẫn nhắm mắt, nhưng miệng thì hỏi:

- Đánh cược ra sao?

- Chúng ta so thiên tư, so cảm ngộ. Nếu ngươi đủ khả năng cảm ngộ hồn huyết của Thể Thần trong ngọn lửa kia thì sẽ dễ dàng đề thăng sức mạnh cơ thể, sau đó tiếp tục bước tới các vòng sau. Chúng ta đánh cược cực hạn của nhau, được chứ?

Độc Cô Minh hỏi lại:

- Ta và ngươi sao?

Chu Yếm nhíu mày:

- Ý ngươi là gì?

- Ý của ta nếu là ngươi thì ta sẽ không đánh cuộc. Ngươi không xứng!

Độc Cô Minh mỉm cười, chậm rãi mở mắt ra nhìn ba trăm thánh tử yêu tộc đang rải rác khắp các vòng, kế đến mới nói:

- Một mình ta đấu với toàn bộ các ngươi... Chỉ cần ta không chịu nổi lửa ở vòng nào thì các ngươi cứ tùy ý lấy mạng ta. Ngược lại cũng vậy, được chứ?

Lời hắn vừa thốt ra đã khiến toàn trường lặng ngắt như tờ.

Đại Ngưu ở vòng thứ vòng mười tám, giọng nói của Độc Cô Minh không lớn lắm nhưng đi kèm linh lực nên khiến ai ở sáu mươi tư vòng xung quanh tế đàn cũng nghe thấy.

- Đả Cẩu huynh, không ngờ trong lớp trẻ chúng ta có một kẻ cuồng vọng như vậy. Sao ta chưa từng nghe tới tên hắn nhỉ?

Đại Ngưu bật cười lắc đầu, hoàn toàn không để ý đến biểu tình đông cứng trên khuôn mặt Đả Cẩu.

Phải mất một lúc lâu sau, Đả Cẩu mới thốt lên liên tục ba chữ:

- Con mẹ nó, con mẹ nó, con mẹ nó...

Hai nắm đấm gã siết chặt, toàn thân run lên bần bật. Biểu tình đông cứng giờ đây chuyển thành vui mừng tột độ, ngay lập tức Đả Cẩu đứng dậy la lớn.

- Huynh đệ, ngươi còn sống!

Giọng Đả Cẩu vang vọng tới vị trí Độc Cô Minh, tuy cả hai không nhìn thấy nhau vì bị thân ảnh của đám yêu tộc che khuất nhưng đáy lòng Độc Cô Minh nảy sinh lên sự ấm áp khó diễn tả thành lời.

Năm tháng vô thường, vô tình gặp cố nhân, đó là điều khiến người ta vui vẻ nhất.

Mã thánh nữ đang đứng trước mặt Độc Cô Minh chợt nói:

- Đã cuồng vọng thì phải có thực lực. Ba trăm thiên tài yêu tộc kia không đơn giản, Tử Dực, Thạch Đầu, Sổ Tư không kém ta và Đại Ngưu là bao. Ngươi chưa luyện thể bao giờ, nếu gượng ép thì cơ thể sẽ bị ngọn lửa tế đàn thiêu cháy. Ta nói đến đây thôi, tự giải quyết cho tốt, ráng giữ lại mạng đến tối ta còn sủng hạnh ngươi...

Độc Cô Minh nghe thấy hai chữ "sủng hạnh" thì vẻ mặt biểu tình kỳ quái, không biết nên đáp thế nào, nhưng nội tâm thì không muốn bản thân thua thiệt trước nữ nhân này, liền mỉm cười gật đầu, trong lời nói kèm theo chút châm chọc:

- Đa tạ, vậy ta đợi đến tối vỗ mông cô, cưỡi ngựa đẩy xe bò. Nhớ tắm rửa sẵn nằm chờ ta...

- Được, tiểu nam nhân càng mồm mép ta càng thích... Nếu ngươi có bản lĩnh đó thì tối nay ta sẽ chiều ngươi hết lòng...

Mã Tư Thuần không hề giận mà còn đưa tay vuốt mấy cọng tóc đang phất phơ trước mặt kẹp lên tai. Ánh mắt của nàng không hề dịu dàng mà mang theo sự nóng bỏng đầy khiêu khích khiến đám nam nhân xung quanh không ngừng nuốt nước bọt ừng ực.

Ở vòng thứ chín, một trưởng lão yêu tộc ngồi cạnh Đế Long nói:

- Thiếu chủ, ta cảm thấy quan hệ giữa Mã thánh nữ và tên Độc Cô gia kia có chút bất thường. Theo ta điều tra thì lúc sáng Mã thánh nữ tuyên bố muốn sủng hạnh hắn...

Đế Long lắc đầu:

- Mã thánh nữ chỉ là muốn lấy thể diện trước mặt chúng tộc nhân, thân thể vẫn là băng thanh ngọc khiết. Hai mươi tư nam nhân nàng ta từng sủng hạnh, không ai sau khi thoát khỏi bộ lạc Tây Phong mà không biến thành cái xác khô. Thiên hạ này ngoài Đế Long ta ra không ai đủ tư cách khiến Mã thánh nữ phải thuần phục. Cứ mặc kệ để nàng thoả mãn hư danh, chiếm một chút thể diện trước...