Đế Cuồng

Chương 157: Huyết mạch cao quý và lòng kiên định



Khoảnh khắc tiếng thét dài của Sổ Tư phát ra rung động toàn trường thì Đế Long đang trùm áo bào vàng thêu hoa văn hình rồng đen cũng chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng nói:

- Mục đích của ngươi không phải là để hơn thua với tên Độc Cô gia kia, ngươi nhắm đến ta...

Sổ Tư cười ha hả, sức nóng quá kinh khủng khiến cho da dẻ gã bong tróc ra từng mảng, nhưng lớp da mới tái sinh sau đó lại càng sáng rực, óng lên ánh đỏ hồng hào.

- Đế Long, bình thường ngươi luôn được chúng trưởng lão yêu tộc và cả Yêu đế bao bọc rất cẩn thận, hoàn toàn chưa bao giờ trải qua sinh tử hiểm nguy. Ta không phục, ta sinh cùng lúc với ngươi, thành tựu của ta có được hoàn toàn là dựa trên máu và nước mắt. Ta từng giết người mình yêu chỉ vì tranh đoạt Phượng Hoàng huyết, giết ca ca ruột đoạt lấy yêu châu. Vì cường đại, ta có thể hy sinh tất cả. Từ một chim sẻ nhỏ bé hoá thành cường điểu được mọi người trọng vọng, con đường của ta, kẻ ngậm thìa vàng từ lúc mới sinh như ngươi không cách nào tưởng tượng nổi.

Lời Sổ Tư vừa cất lên đã khiến mọi người trầm mặc. Chuyện y kể chỉ có thiếu chứ không hề dư thừa. Sổ Tư đích thực không có huyết mạch cường đại, chỉ là một yêu tộc tán tu nổi lên sau vô số trận quyết đấu sinh tử với các thiên tài khác trong Thần Điểu nhất mạch. Con đường của y thoạt nhìn thì rất giống với Côn Vũ hiện tại nhưng hoàn toàn trái ngược với nhau.

Côn Vũ từ vị trí cao quý được chúng tộc nhân trọng vọng mà phế bỏ huyết mạch, một mình một đường, khiêu chiến khắp thiên hạ truy cầu vô địch. Sát khí của y không nặng, thậm chí còn không có. Kẻ thù bại trận dưới độc thủ của y đều an toàn giữ được mạng. Khi có ai đó sau khi thua cuộc gắng gượng hỏi lý do vì sao lại được tha mạng thì Côn Vũ chỉ khẽ nói:

- Ta đã rũ bỏ toàn bộ quan hệ với tộc đàn, hiện tại là đơn độc không bằng hữu, không thân nhân, chẳng có chút vướng bận, cũng không sợ các ngươi tìm đến ai gây khó dễ. Giữ lại mạng cho các ngươi, hy vọng lần sau gặp lại các ngươi sẽ không khiến ta phải thất vọng... Ta cần tìm đối thủ, không phải cừu nhân...

Sát khí của y không có, nhưng ngạo khí thì cực kỳ dư thừa.

Vô địch là gì? Là càng đánh càng mạnh, địch nhân càng đông sẽ càng cường hoành bá đạo. Một đến một bại, trăm đến trăm bại, ngàn đến ngàn bại, vạn đến vạn bại, dù là đối mặt với vô số cường giả thì vẫn chỉ có một kết cục: hắn thắng, tất cả bại.

Con đường tu đạo thăm thẳm vô tận chạy thẳng về phía chân trời. Nếu không sở hữu cái tâm cường giả, dù chui rúc xó xỉn, may mắn nhặt được kỳ ngộ vẫn chẳng thể nào đủ sức tranh hùng với chúng hào kiệt được.

Ở đây Sổ Tư khác với Côn Vũ.

Sát khí của gã rất nặng, oán khí càng khủng khiếp hơn. Gã sinh ra địa vị đã không bằng người, chỉ là một con chim sẻ thấp kém vừa khai mở được linh trí. Con đường tu luyện của gã cực kỳ trắc trở, tín niệm duy nhất trong đời gã chỉ có một là phải cường đại, bằng mọi giá phải cường đại. Ngay cả những người yêu thương nhất của gã nếu dám ngáng chân trên con đường này, gã cũng đều sẽ thẳng tay giết không chút lưu tình.

Ở mấy vòng đầu, nam tử áo xám khẽ cười:

- Càng lúc càng thú vị, xem ra sau đêm hôm nay sẽ có nhiều hơn một vị hào kiệt tuổi trẻ nổi lên.

Đan Ngư Yêu Đế trầm mặc.

Ông ta vẫn biết sự khó khăn mà Sổ Tư đã trải qua, nhưng với chấp niệm về thứ gọi là "huyết mạch cao quý" vẫn quá lớn. Cả Côn Vũ một khi mất đi huyết mạch Côn Bằng thì ông ta cũng không ngần ngại rũ bỏ, mặc kệ thành tích hiện tại của Côn Vũ có tốt đến thế nào.

Đại Tế Tửu nói:

- Nhân tài cỡ này mà lại không được Yêu đế để mắt đến, hay là giao lại cho bộ lạc ta đi!

Đan Ngư Yêu Đế lắc đầu thở dài:

- Các ngươi không hiểu huyết mạch quan trọng cỡ nào, không có huyết mạch tinh thuần của thần linh kỷ thần thoại thì thành tựu vĩnh viễn ở dưới Chủ cảnh. Thứ yêu tộc ta cần là một hào kiệt chống trời đạp đất, không phải một yêu đế bình thường...

Nam tử áo xám cười nhẹ:

- Muốn trở thành hào kiệt thì phải có dũng khí thay đổi càn khôn, tranh phong với người trong thiên hạ. Bởi vì chẳng ai từ khi sinh ra đã được kẻ khác xem là anh hùng...

Đại Tế Tửu gật gù, vuốt râu nói:

- Về điểm này ta đồng ý với Độc Cô huynh, tôn nghiêm phải do tự bản thân mình giành giật lấy, không thể nào trông chờ vào những lão già gần đất xa trời như chúng ta ban phát cho được. Con đường của Sổ Tư hay Côn Vũ còn rất xa, nếu không chết yểu, ai dám khẳng định thành tựu của chúng sẽ thấp hơn tổ tiên?

Đan Ngư Yêu Đế im lặng không đáp. Nhưng trong lòng vẫn cố chấp cho rằng chỉ có yêu tộc mới hiểu thấu vấn đề này.

Sau khi chúng trưởng lão yêu tộc truyền âm thì liền nhận được mệnh lệnh của Đan Ngư:

- Mặc kệ bọn chúng, ta cũng muốn xem thử giữa một kẻ có huyết mạch cao quý và một kẻ bình phàm nhưng sở hữu lòng kiên định ai sẽ là người thắng cuộc...

Ở vòng thứ chín, nếu trước đây ánh mắt vạn chúng đều chú mục trên người Độc Cô Minh thì bây giờ lại dời sang trận chiến giữa Sổ Tư và Đế Long.

Chỉ thấy Sổ Tư ngẩng đầu cười vang:

- Đế Long, thân là kẻ được mệnh danh thiên tài đệ nhất yêu tộc, ngươi có dám cùng ta chiến một trận!

Đế Long mỉm cười, chậm rãi đứng dậy hất mũ trùm đầu ra, để lộ ra khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, tròng mắt của y không ngờ lại là Trùng Đồng. Bên trong tròng đen còn có một tròng vàng nhỏ hơn ở chính giữa.

- Nói nhiều làm gì, chiến thôi. Ngươi có vinh dự là địch thủ đầu tiên của ta trên con đường xuất đạo...

Đế Long từ trước đến này ngoài tiềm tu ở Long Sào Tổ Địa ra thì chưa từng trải qua huyết chiến. Điểm này y có lẽ không sánh bằng Thông Bích đã sớm cải trang xuất thế, tại Thiên Khanh gây nên sóng gió rợp trời.

---------------

Tại Việt quốc, Nam Hoang, Minh Không thành...

Căn nhà nhỏ của Độc Cô Minh đã sụp đổ hoàn toàn. Ba trăm sát thủ từ bốn phương tám hướng ập tới điên cuồng chém giết với Độc Cô Minh và Nhân Phi Nhân.

Nếu để ý kỹ thì ở bốn góc tường xung quanh có ba người đang đứng khoanh tay:

Kẻ đầu tiên là một thư sinh diện mạo tuấn tú, tay cầm quạt trắng phe phẩy, lưng đeo một cây bút lông màu đen, trông thần thái tiêu sái ung dung cực kỳ. Đây chính là Ngọc Diện thư sinh, ngón tay trỏ của Chưởng.

Kẻ thứ hai là một cô gái mặc hắc y bịt kín từ đầu tới chân, chỉ để lộ ra đôi mắt sắc sảo vô tình. Lấy ám khí nổi danh Việt quốc, từng trong một đêm giết bốn mươi hai người Tô gia Thái Hoà thành, nàng ta không khác ngoài Phi Hoa, ngón tay út của Chưởng.

Kẻ thứ ba là một trung niên nhân dáng người cao to, hai bên thái dương nổi cao, đôi bàn tay thô ráp hoàn toàn biến dạng vì luyện tập quá khắc khổ. Đây chính là Cửu Dương Bát Quái chưởng Lâm Kiệt, ngón tay giữa của Chưởng.

- Theo lệnh của chủ công, đêm nay bằng mọi giá phải giết chết Kiếm Thánh Nhân Phi Nhân và sư đệ của y...

Phi Hoa nghe Lâm Kiệt nói vậy thì mỉm cười:

- Một kẻ sắp chết mà thôi, đáng lẽ cứ để y từ từ bệnh chết là tốt nhất. Không hiểu sao chủ công cứ một mực muốn tốn sức đối phó với y.

Ngọc Diện thư sinh phe phẩy quạt, đưa mắt nhìn sang Độc Cô Minh đang múa kiếm giết người trong gió tuyết:

- Tầm ảnh hưởng của Nhân Phi Nhân rất lớn, dạo gần đây y ngao du khắp Việt quốc hòng tìm kiếm diệt người Hắc Thủ chúng ta, lại dốc sức tuyển chọn truyền nhân để kéo dài kiếm đạo của mình. Nhìn kẻ kia mà xem, chỉ mới tám tháng mà kiếm pháp của hắn đã đạt đến cảnh giới lô hoả thuần thanh rồi, tiến thêm một bước nữa sẽ là tòng tâm sở dục. Tâm, kiếm hợp nhất, e là khó ai trong giới võ lâm kiềm chế nổi.

- Vẫn là nhân đêm nay nhổ cỏ tận gốc...

Lâm Kiệt híp mắt, nội kình vận lên lòng bàn tay, chực chờ thể lực hai kiếm khách dưới kia tiêu hao sẽ ngay lập tức tham chiến.

Độc Cô Minh vung kiếm, lưỡi kiếm lướt nhanh trong gió chém đứt đôi một bông tuyết vừa từ trên trời rơi xuống. Khoảnh khắc bông tuyết này bị cắt làm đôi thì liền lộ ra một chấm máu đỏ hồng.

Một tên sát thủ ôm lấy cổ mình, máu tươi từ cổ y phun tứ toé, thấm đẫm cả một mảng tuyết trắng dưới đất.

Chém giết gần một canh giờ khiến thể lực của Độc Cô Minh đã suy giảm rất nhiều, tay bắt đầu mỏi dần.

Nhìn sang Nhân Phi Nhân cũng không khá hơn, tuy giết gần hết sát thủ nhưng kiếm chiêu đã chậm đi, máu đỏ từ khoé miệng cũng không ngừng ứa ra. Gã không trúng đòn nhưng bệnh tình vì vận công quá mức nên càng lúc trở nặng, đã sắp sửa chống cự không nổi.