Đế Cuồng

Chương 175: Sát cơ ẩn tàng



Độc Cô Minh nhìn Tô Viễn thật lâu, sau đó hỏi:

- Ông là người của Độc Cô Đại Đế, hay là người của ta?

Tô Viễn đáp:

- Đó là phụ thuộc vào công tử có xứng cho lão phu phò tá hay không!

Độc Cô Minh hỏi tiếp:

- Như thế nào là xứng?

Tô Viễn mỉm cười:

- Trung thần phò minh chủ. Hiểu thần tử, tôn trọng tài năng của thần tử, lòng ôm thiên hạ, vị minh chủ như vậy gọi là xứng. Trong đại thế này, người tu vi cao cường dẫu có đánh khắp thiên hạ không đối thủ cũng khó lòng an định lục giới, mở ra một thịnh thế phồn hoa kéo dài. Chỉ có quyền mưu, xem thế gian như ván cờ, chúng sinh như quân cờ, bố cục xoay chuyển càn khôn thì mới làm nổi.

Độc Cô Minh nhíu mày, mấy vấn đề quyền mưu này hắn thực sự không hiểu lắm. Thà bảo hắn đi giết người chém đầu, đấu pháp tỷ thí, hoặc là lừa gạt, gài bẫy đào hố chôn người khác hắn còn thấy dễ dàng hơn.

- Tạm thời ta không hiểu lắm những gì ông nói. Trước mắt ông cứ nói rõ làm cách nào để thực hiện ba việc mà Đại Đế giao cho ta đi…

Nghe hắn nói vậy, Tô Viễn liền gật đầu:

- Thuật quyền mưu không từng trải nhiều thì không thể tiếp thu nhanh. Công tử còn trẻ, tuổi thọ lão phu cũng còn mấy trăm năm, vậy cũng đã đủ thời gian truyền cho ngài thuật quyền mưu rồi. Không sao, lão phu sẽ từ từ giải thích cho ngài.

- Điều thứ nhất, trong vòng mười sáu năm trở thành đệ nhất trong Nhân Giới Chí Tôn bảng. Điều này ta hy vọng công tử tự mình làm được. Mặc dù ta có thể bày mưu giúp công tử diệt sạch những kẻ cạnh tranh trực tiếp với ngài, nhưng cũng sẽ khiến ngài ỷ lại, mất đi cái tâm cường giả. Tỷ đấu với chúng thiên kiêu trong cùng thế hệ là điều nên làm, không có con đường tắt.

Độc Cô Minh thở dài. Điểm này hắn đồng ý với Tô Viễn. Một trong tam tuyệt, tuyệt đối không bỏ cuộc, hắn chắc chắn không làm trái với tôn chỉ sống của mình. Thành tựu của hắn cho đến bây giờ gần như đa phần đều là chính hắn tạo ra. Những truyền thừa của Chân Võ Thiên Tôn, Thiên Ảnh Nhân hay Diệu Âm Phạm Thiên cũng đều bị hắn cải biên lại cho phù hợp với đạo của bản thân, đã sớm không còn là chính nó nữa.

Ngoài tinh thần chiến đấu, cuồng ý vùng vẫy tu luyện giới ra thì đây cũng là một trong những điểm khiến hắn trở nên khác biệt với chúng tu sĩ cùng thế hệ.

Bọn họ trùng tu, thay đổi cách tu luyện nhưng chưa từ bỏ đi những “bí tàng” do cổ nhân để lại. Cái bóng của cổ nhân quá lớn khiến cho bọn họ bị ám ảnh, cho rằng công pháp mà cổ nhân tu tập mới là tốt nhất.

Thẩm Yến mặc dù mệnh danh là kẻ tầm đạo thế hệ này song rốt cuộc vẫn dùng Tự Nhiên công do Phong Vị lão thiên sư và kẻ tầm đạo thời thượng cổ sáng tạo ra, không dám biến đổi hay sáng tạo ra thứ mới.

Quan Thất cũng vậy, ngộ ra đạo vận thiên địch của tổ tiên, chọn theo con đường “học vu cổ đạo, hậu bất khả định”. Nói là tương lai không thể đoán định, song thực chất từ thần thông cho đến công pháp vẫn là đi theo lối mòn.

Kiếp chủ thì sao? Đại Thôn Phệ Thuật sử dụng từ kiếp trước cho đến nay chưa từng cải biến, hắc thương và hắc diện vẫn luôn sử dụng. Y chỉ trùng tu lại con đường đạo vận của kiếp này mà hoàn toàn ngó lơ những vấn đề khác. Có lẽ những thứ này quá quý giá, là tâm huyết một đời của kiếp trước, y không đành lòng bỏ qua nó. Nhưng chính sự không đành lòng đã khiến y bước vào con đường cố hữu như Thẩm Yến và Quan Thất.

Đa phần những thiên kiêu hiện nay đều như ba người ở trên, sáng tạo rất nửa vời, không hề triệt để.

Nếu có một người khiến cho Độc Cô Minh cảm thấy gã tương đồng với mình nhất có lẽ vẫn là cái tên quen thuộc Côn Vũ.

Gã có thất bại không? Có, không những thất bại mà còn bị chặt rớt một tay.

Từng thiếu cái tâm cường giả không? Có, gã từng cùng chín thiên kiêu khác vây khốn Độc Cô Minh.

Nhưng gã biết sai và sửa sai rất tốt.

Con đường gã chọn từ lâu đã nằm ngoài vòng tranh đấu chính trị nhân giới. Ngoài vô địch ra, gã chẳng còn mục tiêu nào khác.

“Đời này nếu không thể vô địch thì còn tu luyện làm gì?”

Thần thông công pháp của yêu tộc chủ yếu liên quan đến huyết mạch cường đại. Phế bỏ huyết mạch Côn Bằng thì thân thể cũng yếu đi vô hạn, thần thông trước kia cũng không thể thi triển trọn vẹn nữa. Vậy mà rốt cuộc mười bốn năm qua danh tiếng của y trên nhân giới vẫn rất lớn, hiện tại vẫn không ngừng đi khắp ngũ châu khiêu chiến kẻ mạnh hơn để vượt qua giới hạn bản thân.

Muốn chiến thắng một người như vậy cần có đạo tâm và sáng tạo không thua kém gì họ. Xét cho cùng Nhân Giới Chí Tôn bảng là sự tranh đấu cực kỳ công bằng giữa các thiên kiêu. Kẻ sắp xếp bảng này chính là thế lực thần bí ở chân trời Đông Hải. Chỉ cần có bất kỳ giao tranh nào phát sinh ở nhân giới, ngay lập tức hôm sau bia đá đang đặt Vấn Đỉnh sơn - nơi duy nhất giáp ranh với bốn thánh hoàng triều Trung Thổ sẽ lập tức thay đổi thứ tự một cách cực kỳ công bằng. Mà trận quyết chiến chung cực mười sáu năm sau cũng sẽ diễn ra ở đỉnh núi này, khi đó bất kể ngọa hổ tàng long thế nào cũng phải xuất hiện để tranh đoạt cơ hội tiến về nơi chân trời Đông Hải.

- Hai tháng phải đột phá Hỗn Nguyên cảnh, mười sáu năm đuổi kịp bọn Kiếp chủ, Côn Vũ, đánh bại toàn bộ thiên kiêu nhân giới… Khó, nhưng không sao!

Độc Cô Minh suy nghĩ hồi lâu rồi liền nở nụ cười tươi.

Thử thách này, hắn tự mình tiếp nhận.

Tô Viễn rất tán thưởng biểu hiện gặp khó không nản này của hắn:

- Điều thứ hai và điều thứ ba có liên quan đến nhau nên lão phu sẽ gộp chung chúng lại một chỗ. Tiêu diệt Thiên Địch thánh hoàng triều tất nhiên công tử chẳng bao giờ làm nổi, trừ phi ngài là “nhân giả vô địch” như Bá Luân. Nhưng tiêu diệt không hẳn cứ phải tự tay mình làm. Ngọc Hư cung Đông Hải năm xưa cũng là một cự đầu của nhân giới, song rốt cuộc chẳng phải vẫn bị bốn thánh hoàng triều Trung Thổ liên thủ tiêu diệt ư? Ở đây cũng vậy, chúng ta không trực tiếp ra tay mà có thể mượn đao giết người, từ từ bố cục để dẫn đến sự phân tranh nhân giới, hướng mọi mũi nhọn về Thiên Địch thánh hoàng triều…

Độc Cô Minh nghe xong đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy ngữ khí của lão già tóc muối tiêu trước mặt thật lớn. Trước giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ tới việc tính toán chúng thiên kiêu cùng thế hệ chứ chưa bao giờ dám nghĩ sẽ đi tính toán cả những cự đầu của nhân giới như vậy. Đây là thủ bút lớn lao và điên cuồng cỡ nào kia chứ?

- Sao nào, công tử sợ rồi phải không? Lúc lần đầu tiên lão phu gặp được sư phụ của mình, nghe hoài bão chí hướng của ông cũng rất khiếp sợ đến mức suốt ba tháng trời ngủ không được.

Tô Viễn vuốt râu cảm khái nói. Nhưng câu trả lời của Độc Cô Minh khiến lão ta suýt nữa bật ngửa.

Chỉ thấy hai mắt Độc Cô Minh sáng rực lên:

- Không! Ta cảm thấy rất hưng phấn, chuyện điên cuồng thế này rất hợp ý ta. Nghĩ tới có thể nấp sau bức màn thao túng cả nhân giới thật khiến người ta cảm thấy thống khoái. Tô lão đầu, ông mau nói phương pháp đi!

- Công tử, ngài thực sự không có chút hốt hoảng nào sao?

- Làm gì có, ta hưng phấn muốn chết đây. Vốn đang còn rầu rĩ một chút về điều thứ nhất, bây giờ nghe ông nói vậy ta bỗng cảm giác nhiệt huyết toàn thân sôi trào, muốn bắt tay vào làm ngay.

Nhìn tròng mắt Độc Cô Minh xuất hiện tia cuồng ý khó miêu tả thành lời, Tô Viễn thầm nghĩ không biết tin tức tình báo có sai hay không. Đáng lý ra hắn sẽ phải có một trong hai biểu tình là trầm mặc hoặc sợ hãi thì mới đúng. Đằng này thật sự nằm ngoài dự đoán.

- Sắp tới nhân giới sẽ dẫn ra một đại sự kiện, đây là mồi lửa có khả năng thúc đẩy loạn thế phát sinh trước thời hạn. Có rất nhiều thế lực đã tất tay vào sự kiện này. Nhìn thì mọi thứ đang trầm lắng yên ổn như mặt hồ mùa thu, song ẩn chứa trong đó là sát cơ có thể khiến cho càn khôn rung chuyển, thiên địa đại biến.

Độc Cô Minh nhíu mày hỏi:

- Đó là sự kiện gì?

Tô Viễn mỉm cười, sau khi xác định kết giới xung quanh đỉnh núi vẫn không có gì lạ thường thì mới nhìn thẳng vào mắt Độc Cô Minh, chậm rãi nói ra mấy chữ:

- Bọn họ muốn vây giết Kiếp chủ…