Đế Cuồng

Chương 182: Những kẻ đáng thương



Vị rượu ban đầu hơi đắng chát nhưng sau khi nuốt qua cổ lại trở nên ngọt lịm rồi trôi tuột xuống bên dưới bụng, sau đó một luồng khí nóng rát từ giữa bụng lại dâng trào ngược lại xộc thẳng lên đỉnh đầu Tử Dực khiến gã mở trừng hai mắt, trong hai con ngươi xuất hiện đầy gân máu đỏ rực chạy ngược chạy xuôi.

Đám Độc Cô Minh vô cùng sợ hãi trước biểu tình này của Tử Dực.

Đại Ngưu hỏi:

- Ngươi có ổn không đó?

Thạch Đầu nói:

- Không uống được thì thôi, ta chỉ nói chơi, nếu ngươi cảm thấy rượu quá mạnh thì có thể trở về lều của mình nghỉ ngơi ngay lập tức.

Nhưng Tử Dực giống như hoàn toàn biến thành con người khác, đột nhiên gã ngẩng đầu thét lên dữ tợn rồi nâng vò rượu lên uống cạn. Rượu thừa chảy đầy trên cơ thể gã, thẩm thấu vào những lỗ chân lông khiến làn da của gã trở nên đỏ rực.

Bá Vương Tế Huyết tửu này mặc dù đã bị pha loãng đi vô số lần nhưng vẫn quá mạnh so với sức chịu đựng của tu sĩ từ Tiên Thai trở xuống. Uống một ngụm đủ say ba ngày quên trời quên đất, ở đây Tử Dực lần đầu tiên uống rượu mà đã uống nhiều như vậy nên lý trí nhanh chóng bị sự cay nồng của rượu lấn áp, ngay lập tức ngà ngà say.

- Hay lắm! Hôm nay năm người chúng ta quên hết chuyện đời, bỏ hết ân oán của tu luyện giới sang một bên. Hôm nay không đề cập tới việc tu luyện, không nhắc tới công pháp thần thông, phải uống cho sảng khoái một trận…

Thạch Đầu cười ha hả, càng uống càng mau, chớp mắt đã uống xong hai vò rượu.

Thấy vậy Đả Cẩu liền lấy thêm mấy vò rượu nữa. Đại Tế Tửu tặng số rượu này cho Man tộc Bắc vực, vốn dĩ gã phải đem về dâng cho Man đế, nhưng lúc này huyết khí ngút trời, tâm trạng đang vui vẻ, gã không muốn quan tâm đến chuyện bị trách phạt nữa, cứ uống thỏa thích rồi hậu quả tính sau.

Độc Cô Minh nào chịu thua bọn họ.

Hắn rất thích uống rượu, dù là trong mộng cảnh của Bất Động Minh vương hay ở Việt quốc Nam Hoang hắn đều thường xuyên uống rượu. Mục đích vừa để giữ ấm cơ thể vừa để tìm kiếm chút vị cay nồng nhằm hoài niệm quá khứ ở địa cầu.

Ký ức ở thế giới đó mặc dù chẳng mấy tốt đẹp nhưng nó mới là quê hương của hắn.

Hắn yêu từng con đường, từng căn nhà, yêu bầu trời trong xanh, yêu cái nắng gắt, càng yêu bầu không khí trong lành ở đó.

Mỗi lần uống rượu nhìn ra bầu trời ở thế giới này, hắn không cảm nhận được sự quen thuộc mà chỉ thấy xa lạ vô cùng.

Chém chém giết giết, oan oan tương báo, người với người tính toán lẫn nhau, âm mưu quỷ kế trùng trùng… Cuộc sống ngột ngạt như vậy liệu có sánh bằng với cuộc sống bình yên tại căn nhà hoang kia không?

Dù rằng thường ngày hắn vẫn sẽ vấp phải sự đuổi đánh đến từ đám côn đồ xóm chợ, nhưng khi tối đến hắn vẫn có thể trở về căn nhà hoang của mình, vứt hết mọi u sầu mà ôm bé Vy ngủ trong bình yên, lại nghe lão Lý kể những câu chuyện tiên hiệp viển vông bên tai.

Còn ở thế giới này, dù là trong giấc ngủ hắn vẫn phải đề phòng cảnh giác, thậm chí còn ám ảnh tới mức mơ thấy những âm mưu quỷ kế của đám người Hắc Thủ, Độc Cô Đại Đế, hoặc không thì là cảnh tượng bản thân đang điên cuồng sáng tạo công pháp để đề thăng cảnh giới.

Hắn mệt, hắn rất mệt.

Nhưng hắn lại không thể bỏ cuộc.

Khi tỉnh táo lại hắn vẫn chọn lựa cách vùng vẫy thay vì quay lưng ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, sống một cuộc đời vô danh không ai biết.

Còn rất nhiều bí mật quan trọng của thế giới này hắn cần phải tra ra chân tướng của nó. Rốt cuộc địa cầu có thật hay không? Rốt cuộc hắn đến từ đâu, có cha mẹ hay không? Và liệu rằng nếu tu vi đạt đến cực hạn, có thể là Kiếp cảnh chẳng hạn thì hắn có xé mở thời không để tìm về trái đất như trong những bộ truyện tiên hiệp hay không?

- Đời người, biết là bể khổ nhưng vẫn cứ đâm đầu vào, thật nực cười…

Hai mắt nhắm nghiền, miệng nở nụ cười trào phúng, hắn lại đưa rượu lên uống một hơi dài.

Choang một tiếng, Thạch Đầu ném vò rượu ra sau lưng khiến nó vỡ tan. Gã lảo đảo chỉ tay về phía Tử Dực đang ngồi ôm mặt khóc hu hu ở phía xa, cất giọng hỏi:

- Tử Dực, ngươi đường đường là thánh tử Hoàng Kim Biên bức tộc mà lại khóc như đàn bà vậy. Ngày mai ta sẽ kể lại việc này cho chúng yêu tộc toàn Bắc vực biết, để bọn họ chế giễu ngươi…

Đại Ngưu xua tay:

- Thạch huynh nói vậy là sai rồi, chúng ta đã giao ước không được nhắc tới chuyện tu luyện giới.

Đả Cẩu gật gù:

- Có uất ức gì cứ kể ra hết đi, ngày mai chúng ta tỉnh dậy sẽ quên hết mọi chuyện, không ai cười ngươi đâu…

Nghe bọn họ nói vậy, Tử Dực ngẩng mặt lên nhìn trăng sáng đang treo giữa trời đêm. Ánh trăng bàng bạc như phản chiếu lại hồi ức mà gã đã lãng quên rất nhiều năm. Vẻ mặt của gã trở nên ngơ ngẩn:

- Tên của ta là Tử Dực, nghĩa là cánh tím. Vốn dĩ màu tím là loại màu sắc rất đẹp đẽ, rất tiêu hồn, nhưng ở Hoàng Kim Biên bức tộc của ta thì nó lại tượng trưng cho sự pha tạp không thuần huyết. Mặc dù thông qua khảo nghiệm trước bức tượng Biên Bức Yêu Tôn thời thái cổ thì huyết mạch của ta vẫn rất nồng đậm, thậm chí vượt xa so với chúng tộc nhân cùng thế hệ. Nhưng chỉ vì đôi cánh màu tím này mọi người đều xa lánh ta, cho rằng ta là dị chủng, nếu trở thành thánh tử sẽ khiến Hoàng Kim Biên bức tộc từ nay về sau đổi tên thành Tử Tịch Biên Bức tộc.

Tử Dực cười cười, ánh mắt mơ màng:

- Chỉ có tộc trưởng là thấu hiểu mọi chuyện, không màng những lời đàm tiếu bên ngoài mà thu nhận ta. Nhưng dù vậy cũng không lấn áp được những cái nhìn cô lập của những tộc nhân khác. Ta thân là người trong tộc, song thực chất từ lâu đã bị cả tộc đàn xa lánh, nực cười thay bọn họ lại đi khinh bỉ kẻ có thể giúp tộc đàn của họ quật khởi, chỉ vì hình dáng bên ngoài của ta khác xa với tổ tiên.

Nói đoạn Tử Dực lại nâng vò rượu lên uống, càng uống nước mắt càng chảy dài.

Cuộc đời của gã luôn sống vì tộc nhân, muốn đưa Hoàng Kim Biên bức tộc vươn lên trở thành bộ tộc mạnh nhất trong yêu tộc Bắc vực. Điên cuồng tu luyện, bất chấp hiểm nguy xông pha vào bí cảnh cổ xưa, nhưng đổi lại là gì? Dù gã cố gắng thế nào, ở bên ngoài phong quang vô hạn, nhận được muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ của chúng yêu ra sao thì khi về đến bộ tộc, lại bị những tộc nhân thân cận nhất kỳ thị chỉ vì màu sắc bộ cánh của mình không giống họ.

Đại Ngưu cảm khái thở dài:

- Chí tôn thiên kiêu thì sao chứ? Chúng ta chính là những kẻ đáng thương nhất thế hệ này, trên vai gánh vác quá nhiều trọng trách. Mỗi nét mặt, hành động, cử chỉ, lời nói đều phải suy tính cho lợi ích của thế lực sau lưng. Người ta nói chỉ có kẻ yếu mới “thân bất do kỷ”, nhưng nào biết rằng ngươi càng mạnh, khả năng càng cao thì trách nhiệm cũng sẽ càng lớn. Ngươi lúc đó mới chính là người “thân bất do kỷ” nhất thế gian…

- Uống cạn chung này!

Độc Cô Minh mỉm cười, những câu nói này đúng là trùng khớp với suy nghĩ trong lòng hắn. Nâng vò rượu lên hắn lại một hơi dốc cạn.

Thạch Đầu từ đầu tới giới luôn cười nói phóng khoáng nhưng khi nghe xong câu chuyện của Tử Dực thì cũng cảm khái vô cùng. Tay trái gã chắp sau lưng, tay phải cầm vò rượu vừa đi lửng thửng dưới ánh trăng vừa thở dài sườn sượt:

- Đã là anh tài trong thiên hạ, đằng sau phong quang vạn trượng ai mà chẳng có mấy câu chuyện buồn. Các ngươi có biết vì sao ta lại được đặt tên là Thạch Đầu không? Vì năm xưa khi còn nhỏ tuổi, trong đám trẻ con Cự Hùng tộc thì ta là đứa cứng đầu và bướng bỉnh nhất. Ta rất cố chấp, mỗi khi đánh nhau nếu không dành được phần thắng thì sẽ không buông bỏ. Không ít lần ta bị những đứa nhỏ thuần huyết khác đánh cho thừa sống thiếu chết. Nhưng ta chưa từng bỏ cuộc. Bọn chúng đánh càng mạnh, nắm đấm ta lại càng siết chặt, rốt cuộc kiên cường mười mấy năm đã thành công kích phát huyết mạch Cự Hùng thái cổ, trở thành thánh tử bộ lạc, hưởng thụ phong quang vô hạn.

Gã lắc đầu:

- Chẳng ai biết ta cố chấp như vậy là vì điều gì… Các ngươi có đoán ra được không?

Độc Cô Minh lắc đầu, mà đám Đại Ngưu, Tử Dực đều trầm mặc im lặng.

Thạch Đầu nói:

- Cha ta là một kẻ bất tài vô dụng, khi địch nhân đuổi đến ông ta không dám kiên cường chiến đấu tới phút cuối cùng mà quay đầu chạy mất. Chính vì sự nhút nhát của ông ta mà mẹ ta đã bị giết hại, còn ta may mắn sống sót cùng một tiểu muội nhỏ tuổi. Tiểu muội của ta sau trận tàn sát ấy mà bị hủy đi kinh mạch, tu vi vĩnh viễn sẽ phải dừng lại ở Hỗn Nguyên cảnh, muốn chữa trị cần có tinh hoa của Yêu đế thì mới lành lại được. Nhưng Đan Ngư từ chối, ông ta có thể hy sinh vì một kẻ huyết mạch hùng hậu như Đế Long và Thông Bích, nhưng chẳng đời nào muốn phí sức trên người một phế nhân như muội muội ta. Sở dĩ ta cố gắng nhiều như vậy là vì muốn một ngày trở thành cường giả vượt qua Đan Ngư, ta muốn tự mình chữa lành cho muội muội của ta, không cần phải cúi đầu cầu xin kẻ khác. Tuổi thọ yêu tộc rất dài lâu, chỉ cần đạt tới Hỗn Nguyên cảnh là đã có thể sống tới bốn trăm năm mà không chết. Bốn trăm năm, ta nhất định thành công!

Gã ngẩng đầu thét lớn, âm thanh không cam lòng vang vọng khắp vùng đất trống trải. Có lẽ vì tính cách của gã quá cương liệt nên mới luyện thành được Cực Dương Chí Cương công môn công pháp sở hữu lực đạo mạnh nhất thiên hạ kia.

- Đả Cẩu, Đại Ngưu, các ngươi thì sao? Tên các ngươi chẳng khác gì yêu loại, làm gì phải cái tên của con người chứ. Trong đó có ẩn chứa chuyện bi thương nào không?

Độc Cô Minh nhìn hai nam tử lực lưỡng trước mặt cất giọng hỏi. Đả Cẩu nghe nhắc tới tên mình thì liền giật bắn người, đoạn cũng thở dài một tiếng:

- Chuyện của ta rất bi thương, đó là sự ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời của ta…

Thạch Đầu uống vào một ngụm rượu, nheo mắt hỏi:

- Là chuyện gì?

Đả Cẩu tỏ vẻ hồi tưởng:

- Ta đường đường là Man tử của Man tộc Bắc vực, gánh vác trên vai tương lai của bộ tộc, lại là cháu trai của Man đế hùng mạnh nhất nhân giới vậy mà lại sở hữu cái tên xấu xí tới cùng cực. Khi ta hỏi ngoại công của ta, người chỉ cười cười nói: “Năm ấy cha mẹ ngươi ôm ngươi tới ra mắt ta, cầu xin ta đặt tên cho ngươi. Vừa hay lúc đó ta mới đánh thắng một con chó bại hoại ở Bắc vực, vậy nên liền đặt tên ngươi là Đả Cẩu để tưởng nhớ sự kiện hủy hoàng này. Ngươi đó, mỗi lần gặp ngươi lòng ta lại cảm khái không thôi, nhớ đến cảnh tượng năm đó mình từng đánh cho con chó bại hoại kia một trận thống khoái thế nào.”

- Con chó bại hoại mà ngươi nói chính là tiền nhiệm Yêu đế, Thôn Thiên Ma Khuyển!

Sắc mặt Tử Dực và Thạch Đầu trở nên đen thui.

Yêu đế trong lòng yêu tộc Bắc vực chẳng khác nào thần minh. Thôn Thiên Yêu Đế năm xưa còn hùng mạnh hơn Đan Ngư hiện tại gấp mấy lần. Nên biết rằng Man đế trong mấy vạn năm trở lại đây chính là cường giả đệ nhất nhân tộc, tuổi thọ cũng cao nhất, vậy mà những cuộc giao tranh giữa hai người thì phần thắng luôn nghiêng về Thôn Thiên Yêu Đế. Phải đến lúc ông ta tuổi già suy yếu thì Man đế mới vùng lên, đánh thắng được một trận duy nhất, vừa hay trận đánh này là cùng thời điểm Đả Cẩu ra đời mấy ngày.