Đế Cuồng

Chương 255: Ngoạ hổ tàng long



Thiên địa rộng lớn mênh mông ẩn chứa biết bao nhiêu truyền thuyết và bí ẩn.

Ví như truyền thuyết về tuổi thọ Thiên đình Thần giới, hay nguồn gốc nhân tộc, kỷ hồng hoang vì sao kết thúc, tất cả đều trở thành chủ đề bàn luận và tranh cãi suốt mấy chục vạn năm qua kể từ khi thời đại thái cổ chính thức khai sinh.

Thần giới! Nơi chư thần ngự trị, đây là những vị thần linh sinh ra từ trong bổn nguyên trời đất, sở hữu sức mạnh nguyên thuỷ cực kỳ khủng bố. Họ gần như không cần tu luyện, chỉ cần hấp nạp đủ khí cơ bổn nguyên hoặc gia tăng sự tinh thuần của huyết mạch là đã có thể vấn đỉnh lục giới. Thiên đình mà họ lập ra chính là thế lực hùng mạnh nhất vũ trụ này, thống trị tiên ma nhân yêu quỷ, lập ra Cấm Kỵ Chí Cao Pháp để áp chế chúng sinh, nếu có chủng tộc nào không phục lập tức sẽ bị thần tộc tiến đánh và hủy diệt.

Có điều chiếu theo quy luật trời đất, "thịnh cực tất suy, vật cùng tắc biến, vật cực tất phản". Sự thống trị của thần giới không kéo dài được lâu khi tiên giới xuất hiện một vị tiên kinh thế hãi tục. Vị này mặc dù bị liệt vào đẳng cấp tiên tộc thấp kém nhất "đoạ lạc tiên", nhưng lại đánh phá ra cảnh giới Ứng Kiếp, giúp cường giả ngũ giới còn lại liên tục tăng trưởng tu vi sánh ngang với chư thần tiền thái cổ. Một cuộc chiến thảm khốc xảy ra, thần giới bại lui liên tục, vị tiên kia đánh đâu thắng đó, bất bại một đời. Trước khi toạ hoá qua đời vẫn kịp đặt nền mống xây dựng ba mươi ba tầng trời cho Tiên giới, biến Tiên giới thành thế lực đầu tiên vươn lên sánh ngang với Thiên đình Thần giới, thống lĩnh mười vạn năm.

Thời điểm này nhân tộc chỉ vừa mới sinh sôi nảy nở, Bạch Hoàng đời thứ nhất khi ấy luôn bị các giới còn lại chèn ép, nhất là tiên tộc coi nhân tộc như sủng thú nuôi nhốt lại vào một vùng thiên địa riêng, tập trung nghiên cứu về cấu tạo thân thể của họ.

Tình cảnh âm u của nhân tộc kéo dài rất lâu cho đến hai mươi vạn năm trước. Trong nhân tộc bắt đầu xuất hiện vô số thiên tài kiệt xuất, bọn họ sở hữu thiên tư siêu việt thế hệ đến mức khiến ngũ giới cũng phải ghen tỵ. Chính thế hệ hoàng kim này đã đưa vị trí nhân tộc lên một tầm cao mới, không còn bị tiên tộc nô dịch.

Về sau, dù bọn họ chết đi trong thời gian cấm kỵ nhưng cũng đã đặt nền móng tu luyện riêng cho nhân tộc. Thông qua những cảnh giới Khổ Hải, Hỗn Nguyên, Tiên Thai, Đạo Đài để chạm đến Ứng Kiếp cảnh, đưa phàm nhân sánh ngang với những tồn tại hùng mạnh nhất thiên địa thời bấy giờ.

Dù vậy tình thế của nhân tộc cũng rất bất diệu vì ngũ tộc còn lại phát hiện ra tuy nhân tộc không có thể chất tiên thiên mạnh mẽ như họ song lại sở hữu thiên tư và cảm ngộ cực kỳ cao, rất dễ tu hành. Chiến tranh dai dẳng dần phát sinh giữa nhân giới với ngũ giới, biết bao ức sinh linh ngã xuống, có thời điểm nhân tộc gần như tuyệt diệt, cũng may Bạch Hoàng các đời luôn là đầu tàu lèo lái con dân của mình vượt qua kiếp nạn, chưa từng ham sống sợ chết quy hàng địch nhân. Chính vì lẽ này mà dù đã trải qua biết bao bãi bể nương dâu nhưng hai chữ Bạch Hoàng vẫn luôn được toàn thể nhân tộc ghi nhớ, chưa từng có ai dám xuất hiện ý nghĩ khinh nhờn.

Cho đến một vạn năm về trước, khoảnh khắc Phong Vị lão thiên sư đánh phá ra Đế cảnh, trở thành cường giả hùng mạnh nhất lục giới thì vị thế của nhân tộc mới chính thức đi đến đỉnh phong, được ngũ tộc còn lại triều bái tán tụng.

Bọn họ xây dựng vô số thông đạo đi đến nhân giới, dùng thái độ rất e dè để tìm tòi học hỏi về con đường tu luyện của nhân tộc.

Phong Vị lão thiên sư và Bạch Hoàng không ngờ không những không ngăn cản mà trái lại còn bình thản tiếp nhận.

Chính vì điều này mà trong một vạn năm trở lại đây nhân giới trở thành nơi náo nhiệt nhất lục giới, cực kỳ ngoạ hổ tàng long, anh kiệt trẻ ẩn mình chờ thời cơ vùng vẫy nhiều vô số.

Cửu Thiên Thập Địa!

Chín tầng trời mười tầng đất!

Đây chính là kiệt tác do thế hệ hoàng kim của nhân tộc gầy dựng nên, mặc dù tên tuổi của họ qua mấy lần phát sinh cấm kỵ đã hoàn toàn biến mất khỏi ký ức thế nhân nhưng Cửu Thiên Thập Địa vẫn còn đó, càng ngày lại càng hùng mạnh hơn.

Lúc này đây trong một tửu lâu của Bắc Phong thành, Kim Ngưu châu, Vô Tưởng thiên đang tụ tập rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi, thậm chí tiên ma lưỡng tộc cũng có. Bọn họ đang tranh luận xôn xao về việc ai mới đủ tư cách trở thành hào kiệt thế hệ này của nhân giới.

- Cửu Thiên gọi là thánh giới, Thập Địa gọi là phàm giới. Tu sĩ thánh giới được ở gần Bạch Hoàng vĩ đại, cộng hưởng khí vận của người, về lâu về dài thành tựu sẽ vượt xa phàm giới, dẫu hiện nay phàm giới xuất hiện mấy vị phàm đạo tử khá xuất chúng nhưng vẫn sẽ thua cuộc trong cuộc tỷ đấu ở Thiên Huyễn thành thôi!

- Ha ha, nực cười. Thánh đạo tử của thánh giới các ngươi toàn bộ đều bại dưới tay Vạn Vô Địch của Di địa, thậm chí chưa từng có ai chịu nổi hắn quá ba chiêu. Khí vận cái rắm chó gì, chỉ dựa vào ngoại lực sao xứng gọi là cường giả?

Một tu sĩ mặc đạo bào đập bàn phản đối. Nhìn vẻ bức xúc trên gương mặt gã khi phàm giới bị chê bai cũng đủ hiểu gã ta xuất thân từ nơi này.

Mộ tu sĩ mập béo của thánh giới cười lạnh:

- Bại toàn bộ? Ngươi đang kể chuyện cười chắc? Vạn Vô Địch đã từng giao chiến với Bạch công chúa chưa? Cả nhân vật phong vân đang nổi lên ở Biến Tịnh thiên là Khán Bất Xuyên nữa. Thế lực cự đầu của nhân giới có tới mấy ngàn, số lượng chí tôn thiên kiêu cũng đạt tới mức khủng bố. Có rất nhiều anh tài vẫn đang ẩn mình chờ thời chưa bộc lộ hết tài năng. Ai mạnh ai yếu còn chưa biết đâu...

- Đúng vậy! Mấy năm gần đây ở phàm giới nổi lên một nữ tử khá xuất chúng, nghe đồn nàng ta cũng xuất thân từ Di địa. Lãnh Oán, cái tên nghe thật nặng nề. Không ai rõ cô ta đến từ thế lực cự đầu nào, chỉ biết cực kỳ am hiểu về hồn phách, xung quanh thân thể lúc nào cũng ngập tràn tử khí lượn lờ. Di địa là nơi nối tiếp với ngũ giới, chốt chặng an toàn cuối cùng của nhân tộc ta. Tuy rằng điều kiện nơi đó có chút khắc nghiệt nhưng đích thực đã sản sinh rất nhiều nhân tài.

- Lãnh Oán rất tốt, nhưng e là sẽ không sống được lâu vì dám đắc tội với khá nhiều chí tôn thiên kiêu của lục giới. Nàng ta có sở thích chặn đường cướp đoạt tài bảo của họ, mấy năm gần đây còn giết chóc rất nhiều người để nghiên cứu thuật luyện hồn gì đó... Điều này trái với pháp tắc của Bạch Hoàng. Ở đây may mắn cho nàng ta là tu vi còn thấp, rất ít kẻ quan tâm để ý, nếu tu vi cao hơn chút nữa sẽ dẫn động sự tru diệt của rất nhiều thế lực cự đầu.

Một tiên tộc nhấp tách trà rồi chen vào:

- Ta nói câu này chư vị bằng hữu nhân tộc đừng chê cười. Vạn Vô Địch hay Bạch công chúa, thậm chí là Lãnh Oán đích thực xuất sắc, nhưng nếu so với Phùng Hằng hay Quách tiên tử của tiên giới ta thì vẫn là xa xa không bì kịp. Hai người đều là Vô Cấu tiên, loại thể chất chục vạn năm chưa chắc đã có một người, tương lai đủ sức cạnh tranh ngôi vị Tiên Hoàng...

Ma tộc cũng không chịu thua, hừ lạnh:

- Mông Điềm đạo tử ma giới ta hơn xa đám người các ngươi vừa kể nhiều. Hoá Long đại hội sắp diễn ra ở Vô Tưởng thiên cũng có mặt hắn . Các ngươi sẽ được chứng kiến uy phong của hắn nhanh thôi...

Hoá Long đại hội chính là một sự kiện rất lớn của lục giới trong hai mươi năm trở lại đây, quy tụ hàng chục ngàn chí tôn thiên kiêu của lục giới. Thậm chí đẳng cấp đạo tử cũng xuất hiện tới mấy người.

"Hoá Long", đúng như cái tên của nó, đây là cơ hội cho những thiếu niên anh kiệt trẻ tuổi bước ra ánh sáng, thu hút sự quan tâm của những thế lực cự đầu. Vạn Vô Địch của Đông Hải Di địa chính là thành danh như vậy, kỳ đại hội lần trước một mình đả bại quần hùng, đạo tử yêu giới, minh giới cũng đều cam bái hạ phong.

Nhờ đó y chiếm được sự quan tâm của Bạch Hoàng, nhận phong hào đạo tử, được toàn thể nhân giới tập trung bồi dưỡng và bảo vệ.

Mọi người bàn luận xôn xao không ai chịu nhường ai, hoàn toàn không để ý đến ở phía góc trong cùng của tửu lâu có một gã thư sinh đầu đội mũ quan, vai đeo tay nải trông rất quê mùa đang ngồi chậm rãi uống trà.

Gương mặt của gã ta không quá anh tuấn nhưng lại sở hữu đôi mắt sáng rực, thần thái đĩnh đạc hơn người. Nếu không phải do cách ăn mặc của gã quá mức tầm thường thì đã có không ít kẻ tiến đến xin kết giao. Gã rất tập trung vào những câu chuyện mà mọi người vừa kể, khoảnh khắc nghe mọi người nhắc tới Hoá Long đại hội, khoé môi gã khẽ nhếch tạo thành nụ cười nửa miệng.

- Mông Điềm ma đạo tử? Nghe cũng có chút thú vị...