Đế Cuồng

Chương 274: Người, như thần!



Danh Quyết hướng về quần hùng đang dồn sự chú ý lên mình, cất giọng hùng hồn:

- Thần tộc đều cho rằng ta thua Dịch thần vương nhưng chưa từng có ai biết rõ chiến lực của ta thực tế ra sao. Hôm nay dưới ánh mắt chú mục của quần hùng, ta muốn các ngươi biết ai mới là đệ nhất thần tộc...

- Thú vị, hôm nay là đại hội "đồ Vạn" hay là đại hội Hoá Long? Ai cũng muốn như cá chép vượt vũ môn hoá thành rồng vàng bay lượn chín tầng trời. Rốt cuộc còn biến số nào không đây?

Giáng Tam Thế cười cười, không hề để ý tới phía xa lẫn trong chúng đạo tử minh giới có một thanh niên dáng người gầy gò, khí tức yếu nhược nhưng ánh mắt lại sáng rực đang nhìn về phía Vạn Vô Địch. Miệng y lẩm bẩm:

- Đệ nhất sao? Đệ nhất Minh tộc chẳng phải là ca ca Bất Động của ta ư? Vậy còn ta? Nếu ta bỏ qua tất cả cố kỵ, phóng tay đại sát một trận thì liệu có thể nghịch chuyển tất cả, thay thế ca ca của ta trở thành cường giả được vạn chúng chú mục hay không?

Vạn Vô Địch nghe Danh Quyết nói xong liền ngẩng đầu cười vang:

- Các ngươi là muốn giết ta hay xem ta như viên đá lót đường đây? Nếu đã có hùng tâm như vậy thì lên hết đi, chiến một trận cho thống khoái!

Lời vừa dứt cuồng phong đã nổi lên, Vạn Vô Địch và Danh Quyết lao vào nhau. Hai bên thi triển võ đạo phàm trần đến mức xuất thần nhập hoá. Danh Quyết đích thực không hề khoác lác, y là người đầu tiên đủ sức tranh phong trong vòng trăm chiêu với Vạn Vô Địch chứ không bị áp đảo hoàn toàn như những đạo tử khác.

Dịch Thiếu Quân đứng lơ lửng giữa bầu trời, Kim Ô chiến giáp dưới ánh nắng gay gắt lấp lánh ánh vàng, tay phải của y đặt trên Thắng Tà thần kiếm. Đáng lý ra nhìn y như vậy người ta phải có cảm giác huy hoàng mỹ lệ, nhưng thứ mọi người cảm nhận được chỉ là sự thâm trầm, đa đoan đến cực điểm.

Y chưa từng cười, dường như sẽ vĩnh viễn không bao giờ cười. Mặc dù nghe Danh Khuyết hạ thấp mình trước mặt quần hùng nhưng vẫn bảo trì một sự điềm tĩnh khó tin.

Không ai biết y đang nghĩ gì trong đầu, mọi suy nghĩ toan tính đều bị vẻ mặt dửng dưng kia che giấu hoàn toàn.

Ở phía xa, Độc Cô Minh đang lạc giữa vòng vây chúng đạo tử tiên tộc.

Đây là lần đầu tiên hắn giao chiến với tu sĩ khác chủng tộc nên khá lạ lẫm. Không giống như nhân tộc thần thông khá hỗn tạp, thần thông của tiên tộc lại rất hoa mỹ thanh thoát. Dù sát chiêu cũng như tiếu lý tàng đao, giấu sát cơ vào trong nụ cười, không hề khiến hắn cảm nhận được sự hung hiểm.

Thiên Nhai kiếm phát ta từng tiếng long ngân vang vọng, chém ngang bổ dọc cực kỳ dứt khoát. Những đạo kiếm khí lăng lệ từ nó phát ra gần như không pháp bảo nào chống đỡ nổi. Điều này khá dễ hiểu khi Độc Cô Đại Đế ở tương lai đã đi đến bước cuối của Đế cảnh. Nếu xét ở thời thái cổ cũng tức ngang bằng với Phong Vị lão thiên sư bây giờ. Đế bảo do đích thân ông ta dùng tinh huyết luyện ra đâu thể nào tầm thường được.

- Quái thai nhân tộc sao lại nhiều đến vậy?

Một đạo tử thét thảm thiết khi trúng phải một đạo kiếm khí khiến tay trái đứt lìa, tiên huyết nhiễm đỏ cả mặt đất.

- Vì thời đại này là của chúng ta!

Hoắc Tôn ngồi xếp bằng bên cạnh hắc mã của Vạn Vô Địch, hồ hởi lớn giọng nói.

- Đúng vậy, Hoắc đệ đệ nói hay lắm! Thời đại này là của nhân tộc chúng ta!

Vạn Vô Địch cười ha hả, hào khí dâng lên, quyền đầu càng lúc càng nặng khiến cho Danh Quyết tê rần cả hai tay.

- Đây là quyền pháp gì?

Danh Khuyết nghiến răng hỏi. Y từng dung nhập vào trong giang hồ ở những quốc gia phàm nhân của nhân tộc, học qua vô số võ công tinh diệu nhưng chưa từng nhìn thấy loại quyền pháp dũng mãnh bá đạo mà Vạn Vô Địch đang dùng.

- Đây là Hùng Kê quyền, bộ quyền pháp cơ sở của võ giả Việt quốc, ngay cả những tiểu hài đồng sáu tuổi cũng thuộc nằm lòng. Ta thấy ngươi am hiểu võ đạo phàm trần như vậy, chẳng lẽ chưa từng nghe nói đến sao?

- Cái gì? Ngươi dùng quyền pháp cơ sở đánh với ta?

Danh Quyết nghẹn họng. Kình phong trước mặt lại nổi lên như vũ bão khiến y tối tăm cả mặt mũi.

Giọng Vạn Vô Địch lạnh lùng vang lên:

- Người học võ chú trọng nhất nền tảng. Ngươi bỏ dễ tìm khó, cơ sở còn chưa tinh thông mà lại dám học võ công cấp cao, đúng là tự tìm đường chết!

- Không thể nào! Ta không tin hơn bốn mươi bộ võ công thượng thừa ta luyện thành lại không đánh thắng được một bộ Hùng Kê quyền của ngươi!

Danh Khuyết đại nộ, tung chiêu với tốc độ như điện xẹt, nội kình ẩn tàng cực kỳ khủng khiếp. Nhưng Vạn Vô Địch lại càng nhanh hơn, quyền đầu nặng như núi. Từng quyền từng quyền giáng xuống khiến Danh Quyết nội thương hộc máu.

- Thủ Thí Tranh Hùng!

- Phi Trảo Thượng Xung!

- Thương Như Bạch Hổ!

- Kiếm Tựa Thanh Long!

- Tiễn Tăng Ư Trác!

- Câu Thọ Tứ Hùng!

Vạn Vô Địch vừa đánh vừa lạnh lùng nói, giống như để chứng minh cho Danh Quyết thấy y đã sai hoàn toàn trong cách luyện võ của mình.

Mà Danh Quyết lúc này đây đã hết khả năng phản kháng, mỗi một lần giọng nói của Vạn Vô Địch vang lên là trên người y lại trúng mấy chục đòn, máu tươi không ngừng ọc ra, mặt mũi tím đen. Nếu không phải sở hữu thân thể thần tộc thì y đã sớm chết từ lâu.

- Trầm Thiên Sở Tứ!

- Nhược Thọ Kỳ Trung!

Vạn Vô Địch gằn giọng, một quyền cuối cùng như cuồng phong gió lốc nhắm thẳng vào giữa mặt Danh Quyết.

Chỉ thấy y vẻ mặt đờ đẫn, miệng hiện lên nụ cười tâm phục khẩu phục, đã chấp nhận cái chết.

Nhưng cuồng phong kia chỉ chạm đến đầu mũi của y đã dừng lại, quyền lực hoàn toàn tiêu tán vào trong hư không. Y còn đang sững sờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì lại nghe Vạn Vô Địch cất giọng trầm trầm:

- Nhớ kỹ, võ mạnh vì người, không phải người mạnh vì võ. Chỉ cần ngươi đủ mạnh thì một quyền tùy ý cũng đủ vô địch thế gian, đừng quá phụ thuộc vào những thứ phù phiếm tô vẽ thêm bên ngoài.

- Vì sao không giết ta...

Danh Quyết khàn khàn hỏi.

Chỉ thấy Vạn Vô Địch tung mình lên giữa không trung, sau khi một chưởng đánh chết một tiên đạo tử mới ngoái đầu nhìn Danh Quyết đang đứng ngơ ngẩn dưới đất.

- Cùng là kẻ lấy võ nhập đạo giống nhau, tư chất của ngươi không thua kém ta quá nhiều, chỉ là thiếu một ít hoả hầu. Trận chiến hôm nay ta chưa chắc đã sống sót trở ra. Nếu ta chết đi vẫn hy vọng có người giúp ta hoàn thành con đường này...

Lời Vạn Vô Địch khiến Danh Quyết chết lặng, từ tận đáy lòng không khỏi nảy sinh cảm giác kính phục. Kẻ phàm phu trước mắt lại giống thần hơn cả thần tộc, thậm chí xét theo khía cạnh khí độ, có lẽ còn vượt trên thần một bậc.

Người, như thần!

Thậm chí thắng thần, thắng tiên, thắng ma, thắng yêu, thắng quỷ!

Chỉ duy nhất một mình gã đã khiến cho mấy trăm cường giả trẻ tuổi ngũ đạo tự phong phải câm lặng.

Bá đạo vô địch, hào khí mênh mông, đấu chí cuồn cuộn, chiến ý ngút trời.

Lưỡng quyền đánh xuống thử hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong?

Người như vậy nếu không chết tương lai há còn chỗ dung thân cho những thiên tài khác. Sinh ra vào thời đại có mặt gã là một sự bất hạnh, nhưng cũng là vận may vì có lẽ cả trăm vạn năm cũng chưa chắc chứng kiến được một nhân vật kiệt xuất thế này.

Trăm vạn năm trước, tiên tộc cũng từng xuất hiện một đoạ lạc tiên kinh tài tuyệt diễm mà đánh cho Thiên Đình thần tộc suýt nữa tuyệt diệt, kiến tạo nên ba mươi ba tầng trời sừng sững đến tận hôm nay.

Bây giờ một Vạn Vô Địch sinh ra, tương lai chẳng biết sẽ thành thế nào nhưng ai nấy đều đang mường tượng đến một tràng cảnh u ám cho ngũ đạo tự phong.

- Đánh đi, các ngươi sợ rồi sao? Các ngươi không đánh thì ta đánh!

Vạn Vô Địch lại ra tay đánh chết mấy yêu đạo tử cấp thấp. Vì bị phượng hoàng kìm hãm nguyên lực trong cơ thể nên bây giờ gã dùng hoàn toàn võ đạo cận thân để công kích. Tốc độ diệt chóc giảm lại một chút nhưng phương thức thì tàn nhẫn máu tanh hơn nhiều.

- Tên điên này!

Lã Vọng hốt hoảng khi thấy Vạn Vô Địch lao đến chỗ mình. Vẫn là Hùng Kê quyền, quyền pháp cơ sở nhưng lại tạo ảo giác cho người hứng chịu rằng đó là môn cấm kỵ thần thông nào đó.

Chiến lực của Lã Vọng quả nhiên rất mạnh, là cùng cấp độ với Danh Quyết phía dưới. Trong nháy mắt hai bên đã đánh nhau đến long trời lở đất.

- Ha ha, thống khoái, đánh vậy mới đúng là đánh!

Tiếng cười của Vạn Vô Địch vang vọng khắp thảo nguyên bao la, dấy lên chiến ý nhiệt huyết tuổi trẻ trong lòng bao người.

Gã như hoá thân thành hùng sư mãnh long, bá chủ sơn lâm khiến muôn thú không dám tranh phong, đều e dè đứng từ xa nhìn lại.

Lã Vọng dốc hết mười phần thực lực, dù vậy càng đánh càng cảm thấy quá sức, máu tươi từ khoé miệng tự nhiên chảy ra, đây là dấu hiệu của việc bị nội thương.

Vạn Vô Địch cũng không khá hơn, mái tóc xoăn bù xù rối bời, áo bào rách nát như một gã ăn mày. Gió lớn thổi mái tóc và áo bào gã bay phần phật, mùi máu tươi tanh tưởi từ chiếc áo lan toả ra bốn phương. Đây là mùi máu được trộn lẫn từ máu của địch nhân và cả gã.

Gã tuy vô địch nhưng vẫn chưa phải bất tử, vẫn sẽ bị thương, thậm chí trọng thương cực kỳ nặng nề. Nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó gã vẫn đứng vững, chẳng những vậy càng đánh càng mạnh, đơn đả độc đấu không có ai là đối thủ.

Chính vì vậy gã lại tìm tới Giáng Tam Thế đang cầm côn đứng thủ thế phía xa, một đạo chưởng lực hùng hậu khiến y bàng hoàng chống đỡ, kế đến bị cuốn vào cuộc giao chiến giữa gã và Lã Vọng.

- Hắn điên rồi!

Quân Đồ Lợi siết chặt trường đao trong tay.

Y vừa nói dứt lời thì Vạn Vô Địch đang đại chiến với Giáng Tam Thế và Lã Vọng lại bất ngờ chuyển hướng lao vọt tới chỗ y. Một quyền nặng như núi đánh xuống khiến Quân Đồ Lợi chỉ kịp giơ thân trường đao ra đỡ trước ngực, dù vậy kình lực quá mạnh làm y rơi thẳng xuống mặt đất, sau khi đứng dậy bắt buộc phải tham gia vào cuộc chiến này.