Đế Cuồng

Chương 284: Kinh biến



- Phùng Hằng, nạp mạng!

Độc Cô Minh thét lớn, Thiên Nhai kiếm như sao băng lướt tới chém vào cổ nam tử áo vàng trước mặt..

- Đom đóm cũng dám so với mặt trăng! Phi Tiên Cửu Tự quyết! Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tại, Tiền!

Phùng Hằng gằn giọng, hai tay đan vào nhau liên tục kết ấn.

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, miệng cả hai hộc ra máu tươi, nội thương trong cuộc giao chiến ban nãy vẫn còn khá nặng nề, bây giờ phải quyết đấu sinh tử với nhau đúng là quá sức.

- Tiên tộc chúng ta là chí tôn trong lục giới, luận về thể chất chỉ thua mình thần tộc, nhân loại các ngươi mà cũng dám tranh phong với chúng ta sao?

Phùng Hằng đánh ra vô số đạo thần thông về phía Độc Cô Minh, mà hắn cũng không hề chịu nhún nhường, ngón tay trỏ điểm tới thi triển Hóa Sinh thuật cực kỳ cường đại.

- Thể chất các ngươi hơn chúng ta ư? Vậy vì sao trái tim của các ngươi lại yếu hơn nhân tộc chúng ta, máu cũng không nóng bằng! Bằng vào một nhân tộc có thể khiến quần hùng ngũ đạo tự phong dù liên thủ với nhau cũng không cách nào suy chuyển. Vậy thì ai mới là chí tôn lục giới đây!

Độc Cô Minh mặt mày dữ tợn chém tan luồng tiên khí cuồng bạo trước mặt.

Dù đang giao chiến hết sức ác liệt hưng ánh mắt của hắn vẫn chú mục về phía chiến trường của Vạn Vô Địch và Dịch Thiếu Quân, chờ đợi cơ hội thực hiện ý đồ của mình.

Vạn Vô Địch mình đầy máu tươi, mái tóc xoăn và áo bào sau lưng bay cuồng loạn trong gió. Bá ý từ thân thể gã lan tỏa khắp thảo nguyên bao la. Loại bá ý này giống như một loại khí cơ đặc biệt không ngừng tiếp thêm sức mạnh cho chủ nhân, giúp chủ nhân trở thành chiến thần bất khả chiến bại, đánh khắp thế gian không ai địch nổi.

Đối diện với một Dịch Thiếu Quân hoàn mỹ về mọi mặt, lại sử dụng hai món thần khí trứ danh, Vạn Vô Địch chẳng những không hề có dấu hiệu bại trận mà đòn đánh ngày một trầm trọng hơn. Lần đầu tiên khiến cho vị thần vương kia thổ huyết, gãy nát ba ngón tay trái, cả khớp vai phải cũng bị trật. Tất nhiên có qua có lại, gã cũng gãy mất bốn cái xương sườn, xương bánh chè chân phải vỡ vụn, không thể bước đi như bình thường.

- Vạn Vô Địch, nếu chúng ta đánh hết sức chỉ còn con đường cùng nhau đồng quy vu tận! Ngươi cam lòng sao?

Dịch Thiếu Quân vung Thắng Tà thần kiếm chặt xuống. Kiếm tuy không sắc bén nhưng lại nặng mấy vạn cân, bằng mấy ngọn núi cộng lại. Trên đời này e rằng chỉ mình Vạn Vô Địch là người duy nhất trong cùng thế hệ tiếp nổi.

- Đồng quy vu tận? Được đồng quy vu tận với đệ nhất thiên tài thần tộc, một Thiên Đế tương lai, Vạn ta có gì mà không cam lòng kia chứ?

Vạn Vô Địch khẽ lách người qua tránh một kiếm chí mạng, chưởng tâm vung lên đánh thẳng vào giữa ngực Dịch Thiếu Quân, đẩy y lui mấy bước. Kim Ô chiến giáp quả thật lợi hại, hóa giải gần như sáu phần sức mạnh của gã, bằng không trúng một chưởng này cũng đủ khiến bất kỳ kẻ nào trong tốp mười Phong Vân bảng chết ngay tại chỗ.

Đúng lúc này trời đất chợt tối xầm lại, một cỗ nguy cơ khủng bố dấy lên khiến mọi người lạnh cả xương sống.

Nhất là Vạn Vô Địch lần đầu tiên biến sắc, vội vã xoay người lại dốc hết mười phần công đánh về khoảng không sau lưng.

Một mũi tên màu đen như rạch nát hư không bay tới, trên sống mũi tên có quấn bốn sợi tơ bốn màu vàng xám tím đỏ khác nhau.

- Ngũ Sắc tiễn, không thể nào, bá vương cẩn thận!

Thái Phong Điên hoảng sợ nói lớn, cực kỳ lo lắng cho Vạn Vô Địch.

Kẻ bắn ra mũi tên quỷ khốc thần sầu này chẳng phải ai khác ngoài Mông Điềm. Y tự phá vỡ giới hạn của bản thân, vì cầu sinh mà bắn ra một Ngũ Sắc tiễn chỉ có tu sĩ Đạo Đài với xuất ra được. Một tiễn này hút đi chín thành sinh cơ của y cùng toàn bộ nguyên lực, ngay cả huyết mạch cũng phải khô cạn để chuyển hóa thành lực lượng.

Kiếp thứ nhất của Ma Tổ có tên Sơ Tâm.

Kiếp thứ hai Bi Thống.

Kiếp thứ ba Trầm Luân.

Kiếp thứ tư Vô Minh.

Kiếp thứ năm Tịch Diệt.

Năm kiếp tương ứng với năm mũi tên phải dùng Xạ Nhật cung mới bắn ra hoàn chỉnh được.

Đệ Nhất tiễn bắn ra dấy lên tâm ma trong lòng người.

Đệ Nhị tiễn khiến chúng sinh nảy sinh oán hận, vì vậy mà dẫn phát ngọn lửa tham sân si mạn đố.

Đệ Tam tiễn làm chúng sinh vĩnh viễn trầm luân, chìm đắm trong dục vọng.

Đệ Tứ tiễn Vô Minh, che đậy hoàn toàn bản ngã của chúng sinh, khiến họ không thể tìm thấy bến bờ chân đạo.

Mà Đệ Ngũ tiễn lại là mũi tên chấm dứt tất cả, đưa chúng sinh trở về với kiếp đầu tiên, bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.

- Chết đi, Vạn Vô Địch…

Mông Điềm cười khó khăn mấy tiếng sau đó gục ngã dưới mặt đất. Cũng may bên cạnh có mấy vị ma đạo tử nhanh chóng tương cứu, thoát khỏi một đòn tuyệt sát đến từ Khán Bất Xuyên.

Mà ở phía xa, Vạn Vô Địch bị một tiễn này nhắm trúng, tròng mắt nổi lên vô số gân đỏ, toàn bộ tiềm lực trong cơ thể buộc phải kích phát ra hết. Dưới tình huống cửu tử nhất sinh, gã liên tục đánh ra Bá Vương Thập Bát thức của mình. Thức chồng lên thức, mười tầng công lực chồng lên nhau mới tạo thành một cỗ nguyên lực đủ hùng hậu để chống đỡ.

Có điều gã chỉ lo tập trung đối phó với mũi tên đen đầy chết chóc kia mà không chú ý tới đằng sau lưng Dịch Thiếu Quân đã bay lên cao, tay cầm Thắng Tà thần kiếm chuẩn bị tung ra một kích mạnh nhất của mình.

Lần này đến cả Lý Ẩn cũng phải biến sắc, nhưng khoảng cách đôi bên quá xa, không cách nào tương cứu được.

- Vạn huynh!

- Bá vương!

Hoắc Tôn rống lớn, cổ họng như muốn rách toạt ra.

Ánh mắt quần hùng đều chú mục vào vị trí của Vạn Vô Địch, thần sắc ai nấy trầm trọng vô cùng, dường như việc phải chứng kiến một vị anh kiệt tuyệt luân ngã xuống là điều rất chi khủng khiếp.

Mà Vạn Vô Địch đích thật đang rất nguy kịch. Từ thâm tâm gã hiểu rằng mình không thể chống lại được mũi Ngũ Sắc tiễn do Mông Điềm dùng cả tính mạng bắn ra, cộng thêm một đòn đến từ phía sau lưng như di sơn đảo hải của Dịch Thiếu Quân. Tuyệt vọng! Đây là lần đầu tiên trong đời gã xuất hiện cảm xúc tuyệt vọng!

- Ha ha ha!

Vạn Vô Địch cất tiếng cười cuồng tiếu, chưởng tâm vung lên đánh vào mũi tên đen phía trước.

Đúng lúc này bầu trời tối xầm lại, một cỗ khí tức kỳ diệu bỗng lan tỏa khắp thiên địa. Nó giống như một loại thuốc độc không hình không sắc, không mùi không vị, chẳng ai có thể cưỡng lại việc bị nó xâm nhập vào cơ thể mình.

Cỗ khí tức này đến từ vị trí Độc Cô Minh đang đứng, nó khiến Phùng Hằng đang ác chiến với hắn biểu tình sợ hãi liên tục lùi lại phía sau.

Chỉ thấy từ phía sau lưng Độc Cô Minh xuất hiện một cặp mắt khổng lồ đang mở trừng trừng nhìn về phía quần hùng bốn phía.

- Chân giả đạo vận!

Độc Cô Minh lẩm bẩm, vừa nói vừa nhắm nghiền hai mắt. Đạo vận chân giả bắt đầu hiển lộ thế gian. Gần như đồng thời, cặp mắt khổng lồ kia cũng nhắm chặt lại.

- Ta mở mắt là thật, nhắm mắt là giả… Mở mắt khiến cho chân tướng hiển lộ trước mặt, nhắm mắt lại khiến chúng sinh chìm trong huyễn mỗng…

Theo giọng của hắn cất lên, không gian cũng rung chuyển từng đợt, tất cả mọi người đều có cảm giác hoa mắt chóng mắt trong thoáng chốc. Nhưng bọn họ đều là đạo tử xuất chúng của một giới, định lực rất vững vàng, chẳng mấy chốc đã khôi phục thần trí.

Vẫn là khung cảnh Vạn Vô Địch đang bị Ngũ Sắc tiễn bắn tới, phía sau lưng có Dịch Thiếu Quân đánh lén, nhưng giờ đây không hiểu từ bao giờ đã xuất hiện một thân ảnh lao ra che chắn cho Vạn Vô Địch, tiếp đỡ Thắng Tà thần kiếm cực kỳ đáng sợ kia.

- Hắn làm sao nhanh tới mức như vậy được?

Tròng mắt Lý Ẩn co rút lại, mà Thái Phong Điên cũng biểu tình không thể tin nổi.

Duy chỉ có Khán Bất Xuyên nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc, đôi mắt mù lòa hướng về nơi chân trời vô định.

Thắng Tà thần kiếm bị nhuộm vàng bởi ánh nắng mặt trời, từ trên cao bổ xuống phát ra quang huy chói lọi thần thánh.

Khoảnh khắc nó đập vào thân thể nam tử áo trắng phía dưới thì lập tức biến hắn thành một đống thịt vụn, ngay cả tiếng kêu cuối cùng cũng chưa kịp phát ra.

Sau khi giết Độc Cô Minh, vẻ mặt Dịch Thiếu Quân lạnh lùng âm trầm nhìn về phía Vạn Vô Địch đang chuẩn bị đỡ Ngũ Sắc tiễn, cũng không kịp đánh ra đòn thứ hai nữa.

Ầm! Ầm! Ầm!

Liên tiếp những tiếng nổ lớn vang lên, mười tầng nguyên lực của Vạn Vô Địch bị mũi tên xé nát, không cách nào ngăn cản nó cắm vào ngực mình, sau đó tan biến thành những đạo ma khí chui vào kỳ bát mạch, điên cuồng tàn phá.