Đế Cuồng

Chương 329: Đến khi sứ mệnh hoàn thành



Tiếng vó ngựa rộn ràng vang lên, lần này không giống tiếng trống trận mà lại giống nhịp tim gấp rút của những người trẻ tuổi đang muốn đuổi kịp thanh xuân của mình.

Độc Cô Minh dẫn đầu mọi người đi thẳng đến Nguyên Thủy môn ở Tây Thiên.

Nếu muốn rời khỏi Di địa bắt buộc phải thông qua nơi đây. Vào thời thái cổ thì thế lực chịu trách nhiệm chưởng quan Nguyên Thủy môn, canh giữ Cách Thế Phàm kiều chính là Vu tộc.

Phải đến thái cổ mới biết Vu tộc này hùng mạnh tới mức độ nào, bọn họ cát cứ một nửa Tây Thiên, chia đôi thiên hạ với Phật môn, tu luyện vô số tà thuật cực mạnh. Trong đó vào khoảng thời gian hai vạn năm trước, lãnh địa Vu tộc từng sản sinh ra một vị kỳ tài chấn thế. Vị kỳ tài này thiên tư tuyệt thế vô song, luyện hoá vạn vật thành cổ trùng để thăng tiến tu vi sức mạnh. Môn thuật pháp thành danh của y có tên gọi Vu Chủng Tâm Ma đại pháp, được chúng cường giả vu tộc tán tụng có thể sánh ngang với Phi Thiên Cửu Tự quyết của Mãn Lâu Thiên Đế.

Năm đó y dùng môn thần công nay gieo rắt nỗi kinh hoàng cho cả lục giới, đến nhân giới cũng bị y trồng tâm ma hòng thao túng tất cả. Cũng may y tu luyện gặp bình cảnh quá lớn, cuối cùng bị tâm ma phản phệ hoá thành người điên nhảy vào Vô Tận vực ở Thái Hoàng thiên mà vẫn lạc, bằng không có lẽ thế gian sẽ xuất hiện thêm vị Thiên Đế thứ ba, cũng là vị đầu tiên thuộc về nhân tộc.

- Đi thôi các huynh đệ! Tới Viễn địa rồi chúng ta sẽ tách ra mỗi nhóm đi về một tầng trời, gây dựng nên thiên thu đại nghiệp trong mộng tưởng. Lần đi này không rõ thành hay bại, sống hay chết, nhưng chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ...

Độc Cô Minh cưỡi Đạp Nguyệt Ô Truy đi phía trước. Lúc hắn ngoái lại phía sau, từ tận đáy lòng xuất hiện một loại nghẹn ngào đắng chát.

Gặp gỡ là duyên, ly biệt thật khó.

Cuộc đời hắn trải qua chỉ mới gần năm mươi năm mà đã trải qua vô số lần ly biệt, mỗi một lần đều hoá thành những đoạn ký ức không cách nào phai nhạt.

Hắn đã vậy, những tu sĩ đạt đến cảnh giới cao thâm như Thanh Thủy, Vương Trung Hư thì sao?

Bọn họ sống gần cả vạn năm, rốt cuộc đã trải qua biết bao nhiêu bãi bể nương dâu, buồn vui ly biệt? Có lẽ rất nhiều, ngay cả chính bản thân bọn họ cũng dần mơ hồ không nhớ nỗi, chỉ biết về sau cho dù có trải qua thêm nữa thì cảm xúc cũng đã khô cứng lại hoá thành những nếp nhăn trên trán hoặc râu bạc dưới cằm, không thể ảnh hưởng quá nhiều đến tâm tính nữa.

Khi sinh mệnh dần vô cảm, chỉ có hai nguyên do.

Một là y sắp thành đạo, coi chúng sinh như rơm cỏ, dùng con mắt siêu thoát nhìn thấu hồng trần.

Hai là y sắp chết rồi! Với một kẻ sắp từ giã thế gian, làm gì còn loại cảm xúc nào khiến y rung động được cơ chứ?

Tám trăm tu sĩ phía sau lưng nghe Độc Cô Minh nói vậy thì nhiệt huyết dâng tràn, hơi thở gấp gáp.

- Vô oán vô hối!

Bọn họ đồng thanh hô, đôi mắt sáng rực, tráng chí hùng tâm như phủ kín thiên địa, âm thanh quanh quẩn khắp Cách Thế Phàm kiều rộng lớn, khắc sâu vào tận trời xanh.

Viễn địa đã tới!

Muốn tới Cửu Thiên thánh giới cần phải băng qua Tuyệt địa, nơi đầy rẫy vực sâu, núi lửa, bẫy rập trập trùng, không cẩn thận một chút rất dễ mất mạng. Sau khi tới Tuyệt địa rồi phải men theo những truyền tống trận được thiết lập dọc đường chưởng quản bởi bảy mươi hai cự đầu thế lực được cử đến bảo vệ nơi đây thì mới có thể đặt chân đến Viễn địa.

Viễn địa có thể xem như vùng đất được canh phòng nghiêm ngặt nhất nhân giới, thậm chí số lực quân đội đóng ở đây cũng gấp mấy lần Tuyệt địa và Di địa. Đơn giản vì Viễn địa có toàn bộ con đường thông đến những tầng trời và tầng đất khác. Nếu không may bị ngũ đạo tự phong chiếm đóng thì nhân giới rất dễ rơi vào diệt vong.

- Chúng ta chia ra thôi!

Độc Cô Mịn bồi hồi nói, cùng hai trăm tu sĩ do Tần Mạc dẫn đầu dần tách ra khỏi đội hình.

Phía bên kia, A Nhất, Nhã Hinh, Âm Chiến Thiên và sáu trăm tu sĩ còn lại cũng bắt đầu tách đoàn, hướng đến con đường dẫn tới thông đạo mình cần.

- Độc Cô đại ca, bao giờ chúng ta mới được gặp lại?

Âm Chấn Thiên cắn răng hét lớn, gọi vọng theo bóng lưng của Độc Cô Minh. Vốn dĩ gã định bảo toàn gương mặt sắt đá nhưng giờ phút này không cách nào bình tĩnh được nữa.

- Đúng vậy, đại ca, chuyến đi này sẽ rất dài đó. Muốn trở thành thế lực cự đầu ở thánh giới, tranh phong với các lộ anh hùng hào kiệt không phải một hai năm là có thể thành. Chúng ta không biết khi nào mới được gặp lại...

Độc Cô Minh nhoẻn miệng cười, ngoái đầu nhìn họ thật kỹ.

Gặp lại sao?

Lần tới gặp lại có lẽ ta vẫn là thanh niên tráng chí nhiệt huyết, mà các người đều đã trở thành cát bụi khô lâu rồi...

- Đợi đến khi sứ mệnh hoàn thành, chúng ta sẽ gặp lại...

Hắn nói ra một câu giả dối nhưng lại không có chút nào tội lỗi trong lòng. Bởi vì câu nói này sẽ khiến tám trăm vị huynh đệ kia của hắn cảm thấy vui vẻ, giúp họ có thêm niềm tin vào tương lai sáng lạn.

- Đi thôi, hậu hội hữu kỳ!

Độc Cô Minh dứt khoát kéo dây cương ngựa, vẻ mặt quyết đoán. Đạp Nguyệt Ô Truy hí vang một tiếng thấu trời xanh rồi nhảy lên thiên không trên cao, lao vào vòng xoáy thông đạo dẫn đến Thái Hoàng thiên.

Một cái nhảy này giống như hoá thành ảo ảnh thời gian, biến thành đoạn hồi ức khó quên trong lòng hắn. Bởi vì quãng thời gian ngắn ngủi một năm sau hắn đã hoàn toàn tách ra khỏi kiếm phân thân, xoá đi khí tức quen thuộc mà mọi người thường thấy, mai danh ẩn tính sống một cuộc đời bình thường.

Bạch y đã chuyển thành hôi y màu xám, hông hắn không còn đeo kiếm, trong mắt cũng đã mất đi kiếm tâm, thay vào đó là trung dung ý cảnh điềm đạm, xem thế thời như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không mấy rung động.

Một năm nay hắn không còn tham gia vào những cuộc đấu tranh sát phạt, nhưng gì diễn ra trong chín năm qua đã quá đủ với hắn rồi.

Hắn cần một khoảng thời gian tĩnh tâm để đột phá bình cảnh Tiên Thai trung kỳ như bức tường dày hàng trăm trượng đang chắn ngang trên con đường tu luyện. Mỗi một ngày lại chậm rãi bào mòn nó một chút, đồng thời xây dựng và ổn định lại căn cơ những tầng cảnh giới đầu tiên.

Con người hắn là vậy. Luôn không biết đủ, không biết hài lòng.

Hắn đạt đến cảnh giới mới, sáng tạo ra tầng tiếp theo công pháp nhưng sẽ không đắm chìm trong đó, khi ngoảnh lại về phía sau lại nảy sinh sự khó chịu, buộc phải cải biên hoặc gia cố cái cũ một lần nữa.

Cũng nhờ vậy mà cảnh giới Khổ Hải, Hỗn Nguyên của hắn vững như bàn thạch, nguyên lực ngày càng tích súc hùng hậu đến độ khó lòng tưởng tượng nổi.

- Ài, vẫn là Cửu Chuyển Thiên công phiên bản luyện thể làm khó ta. Chỉ mới lần đại chuyển đầu tiên mà còn khó khăn hơn việc đột phá cả ba cảnh giới bên tu chân, muốn đạt được thân thể hoàn mỹ không biết phải cần tới bao nhiêu năm tháng. Tây Phong Lĩnh Chủ làm được điều này quả không hổ danh anh hùng thượng cổ.

Tu chân không mấy thuận buồm xuôi gió nhưng cũng không tính là tệ. Nhưng luyện thể thì quá khó nuốt, cho dù hắn sở hữu Trường Sinh thể, hiện tại đã chính thức chạm đến cảnh giới Kim Huyết đại thành. Dù bị chém mất tứ chi hay tạng phủ cũng sẽ lập tức hồi phục lại. Trừ phi mất đầu, hoặc bị ngũ mã phanh thây, bằng không chẳng cách nào giết nổi hắn. Thọ nguyên của hắn cũng gia tăng rất nhiều, tận gần một ngàn năm, nếu bị ép phải sử dụng cấm kỵ thần thông Bá Thiên Sát thì vẫn chống đỡ được ít lâu.

Nói về môn cấm kỵ thần thông này thì phải nhắc luôn tới hai tuyệt chiêu còn lại là Huyết Thệ và Tụ Linh chú.

Huyết Thệ được mệnh danh là thần thông đoạt thiên địa tạo hoá, giúp tu sĩ chuyển bại thành thắng, khí thế như ma vương giáng lâm vô địch thế gian, đủ để so sánh với Thiên Thượng Thiên Hạ, Độc Ngã Duy Tôn công.

Còn Tụ Linh chú dung nhập toàn bộ sát cơ và tinh hoa của tu sĩ, hoá thành một đòn nhất kích sát mạnh nhất, không gì không thể phá vỡ. Trên bức hoạ đồ ở Tuyệt Vọng Ma Uyên có vẽ lại cảnh tượng Bất Động Minh Vương dùng một chiêu này diệt sát năm vị Phạm Thiên có cùng tu vi, vậy là đủ hiểu sự biến thái của nó.

Tuy nhiên muốn học được yêu cầu bản thân phải gặp đúng hoàn cảnh, hiểu yếu lĩnh và ý chí trong đó, cộng thêm rất nhiều cơ duyên, bằng không dù có học được cũng như gân gà, càng ăn càng dai, không cách nào tiêu hoá.