- Vậy ư? Sao con đọc trong bí điển Bạch tộc ghi lại vào thời thái cổ ở Di địa từng sản sinh ra một vị tuyệt thế kỳ tài, trong cùng thế hệ được xưng tụng vô đối vô địch. Đến cả thủy tổ Độc Cô hay Bá Luân đại thần cũng phải lép vế khi y còn sống. Chính tại Thiên Huyễn thành này y bị đánh lén mà chết yểu. Đây cũng là mồi lửa khởi phát cho chiến tranh lục giới quy mô lớn. Sau đó, Bá Luân dùng hai môn công pháp và tổ hợp thần thông do y sáng tạo ra đánh đến mức khiến cả thế gian cúi đầu, chúng sinh quỳ bái, thành tựu một đời anh hùng hào kiệt được tất cả sinh linh lục đạo ngưỡng vọng. Nếu lúc đó Thiên Huyễn thành cũng nghiêm cấm Giới Chủ ra tay, giúp y sống tiếp trăm năm thì còn chưa rõ thái cổ sẽ phát sinh biến cố gì!
Hạ Thương Lan vừa nói dứt câu thì bên tai bỗng vang lên tiếng thở dài sườn sượt.
"Là lão phu thất trách. Năm đó sau khi quá no bụng đã ngủ say, kết cục để hắn vẫn lạc ngay trước mặt mình... Thật đáng giận a... "
Chủ nhân của tiếng thở dài này dường như còn già nua hơn Mạnh lão trước mặt nàng gấp mấy lần. Dường như ông ta đang tiếc nuối vô hạn với kẻ trong lời kể của Hạ Thương Lan, không nhịn được mà cảm thán.
- Mạnh lão, người có nghe thấy gì không?
- Không hề, con sao vậy?
Mạnh lão nhíu mày nhìn Hạ Thương Lan.
- Không sao, có lẽ dạo gần đây con suy nghĩ quá nhiều nên tinh thần hơi bất ổn một chút...
Đến cường giả cấp độ Giới Chủ như Mạnh lão còn không nghe thấy gì thì làm sao một tiểu Tiên Thai như nàng lại nghe được cơ chứ?
Hạ Thương Lan thở dài tự giễu, cuối cùng lựa chọn quên đi sự việc vừa rồi.
-------------
Tại căn nhà tranh của Độc Cô Minh, đang ngồi trên xe lăn ngoài sân lúc này chính là Địch Vân, một gã thanh niên tuy còn rất trẻ tuổi nhưng gần như đã nếm trải toàn bộ thăng trầm của đời người.
Gã thông tuệ vô song, tài mạo phi phàm, song lại bị kẻ thù móc mắt, chặt đứt gân chân biến gã thành tàn phế.
Gã sở hữu Vô Cấu đạo thể, là loại thể chất mà Phong Vị lão thiên sư đã dùng để trởi thành hào kiệt thái cổ. Tuy nhiên vì hận phụ thân đã rời bỏ hai mẹ con gã, khiến mẹ gã chết đi trong cô độc nên đã thề cả đời này tuyệt đối sẽ không tu đạo.
Tuy nhiên trên thế gian chẳng có lời thề nào là vĩnh viễn trường tồn, cũng giống như con người dù tốt đẹp và kiên định đến đâu cũng sẽ thay đổi theo thời gian, không còn là bản ngã trong quá khứ.
Địch Vân thay đổi rồi.
Gã thay đổi tư tưởng và cách suy nghĩ.
Gã bắt đầu tu đạo, cũng bắt đầu nghiên cứu chuyện của tu chân giới.
Thậm chí với tiến cảnh nhanh như vũ bão của mình, có lúc gã cũng thấy hứng thú vô cùng, lấy đó làm niềm vui trong chuỗi ngày buồn chán ở căn nhà tranh này.
Tuy nhiên bấy nhiêu vẫn chưa đủ để vẻ tang thương bi ai trong mắt gã nhạt đi.
Sự tang thương này không giống với lời thề vĩnh viễn không tu đạo, nó giống như một vết sẹo hằn sâu vào linh hồn gã. Dù có tạm thời quên đi thì khi nhìn lại nó vẫn sẽ luôn còn ở đó, nhắc nhở gã về bóng hình một người phụ nữ hiền diệu đoan trang, cho tới cảnh tượng gục ngã giữa vũng máu trước mặt mình của nàng.
- Tiểu Hắc, đôi lúc ta cực kỳ hâm mộ ngươi, có thể ăn xong rồi ngủ, vô âu vô lo, không hề bận tâm đến những phiền não của cuộc đời...
Nhìn con lừa màu đen đang nằm ngủ say xưa, Địch Vân thở dài cất tiếng.
Con lừa này rất đỗi lười biếng, dạo gần đây ngoài ăn và ngủ ra thì hầu như chẳng làm gì khác. Đến mức có lúc mọi người đều quên đi sự tồn tại của nó, bước vào nhà cũng không thèm liếc nhìn nó dù chỉ một cái. Mà con lừa cũng không hề bận tâm ánh mắt của mọi người, cứ nằm lăn ra đất ngáy khò khò, lưỡi dài vắt ngang qua một bên trông rất kinh dị.
Đúng lúc Địch Vân đang sầu não, từ đâu bỗng xuất hiện một cơn gió mạnh thổi ngang qua khiến nhành liễu trước sân thoáng đung đưa. Tiếng chuông gió theo đó cũng leng keng dồn dập trước hiên nhà như báo hiệu có vị khách không mời đang ghé thăm.
Kế đến mọi biểu cảm trên gương mặt của Địch Vân cũng cứng đơ lại. Đừng nói là gã, ngay cả Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân đang trong thư phòng cũng đình chỉ mọi hoạt động. Khắp Thiên Huyễn thành đều rơi vào trạng thái bất động kỳ dị này, Mạnh lão bên cạnh Hạ Thương Lan cũng không ngoại lệ, hoàn toàn trơ ra như tượng đá.
"Lão bằng hữu, đã lâu không gặp. Không ngờ ngươi bây giờ thê thảm tới mức độ này! Nếu năm đó ngươi không quá cố chấp, thành tựu hiện nay ắt không dưới ta..."
Âm thanh già nua bí ẩn kia lần nữa vang lên, dường như kẻ mà lão đang đề cập chính là con lừa đen đang ngủ say như chết kia.
"Còn tiểu tử kia nữa... Tên dã nhân kia đánh vỡ bản thể của ta, khiến một mảnh trôi nổi thất lạc mất. Ta tốn bao nhiêu năm tháng tìm khắp thiên địa vẫn không ra, chẳng nghĩ tới đã bị tiểu tử ngươi dung hợp với linh hồn rồi... Hả, tam kiếp của ngươi vậy mà ta lại nhìn không thấu..."
"Còn cô bé này... Chậc chậc, đành nghe theo số mệnh thôi. Cấm kỵ rất đáng sợ, ngay cả lão phu cũng không muốn dây vào... Cứ nhìn gương của tên áo xanh năm đó, chết rất thảm..."
Người bí ẩn nói bâng quơ mấy câu rồi biến mất hoàn toàn, trả lại khung cảnh náo nhiệt cho Thiên Huyễn thành. Mà Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân đang viết chữ trong thư phòng cũng bình thường trở lại.
Nhưng lúc này đây thần sắc hắn và nàng đều không tốt lắm.
Lưu Tích Quân yếu nhược xanh xao, hơi thở đứt quãng, đồng tử hai mắt giãn ra, có lúc mờ mịt có lúc thanh tỉnh. Không ngờ chỉ sau một đêm mà nàng lại xuống sức nhiều đến như vậy.
Nhìn nàng cố gắng viết từng nét, mãi đến khi hoàn thành xong ba chữ "Độc Cô Phàm" mới chịu ngừng tay lại, sau đó còn si mê nhìn nó hồi lâu, đáy lòng Độc Cô Minh không khỏi sót xa.
- Cả tháng rồi mà muội vẫn viết chữ xấu như vậy...
Hắn không muốn khiến bầu không khí trở nên đau thương, đành gượng cười nói.
Lưu Tích Quân không đáp, sau khi viết thêm mười mấy lần chữ "Độc Cô Phàm" nữa thì mới mỉm cười cất tiếng.
- Thật ra muội cố ý đó... Bởi vì chỉ có như vậy muội mới có thể giữ huynh bên cạnh, cùng muội sống nốt quãng thời gian ngắn ngủi này...
- Hoá ra là như vậy...
Độc Cô Minh thở ra một hơi:
- Ngốc, ta sẽ luôn ở cạnh muội, làm gì đi đâu được chứ?
- Nếu muội chủ động rời xa huynh thì sao?
Lưu Tích Quân nhỏ giọng hỏi.
Độc Cô Minh mỉm cười:
- Thì ta sẽ đi kiếm muội! Dù chân trời góc biển ta cũng sẽ tìm kiếm cho đến ngày thấy được muội, sau đó phạt muội viết ba chữ Độc Cô Phàm này một vạn lần...
Hắn nói với gương mặt vui vẻ nhưng bàn tay thô ráp lại run lên nhè nhẹ, cổ họng nghẹn đắng.
- Huynh mà tên ngốc, việc gì phải khổ như vậy?
Lưu Tích Quân lắc đầu thở dài, cặp mắt phượng có chút mệt mỏi nên nhắm lại. Giọng thì thào của nàng rất nhỏ, từng câu từng chữ như lấy đi rất nhiều sinh lực của nàng.
- Bèo nước gặp nhau, ta chỉ vô tình xuất hiện lúc huynh cô độc nhất. Mà huynh cũng vậy, chỉ vô tình xuất hiện lúc ta sắp lìa xa cõi đời này. Hai người cùng khổ phát sinh sự đồng cảm, chưa hẳn đã là ái tình chân chính. Giả sử bên cạnh huynh có người con gái huynh yêu, mà ta thì lại tuổi thọ dài lâu, có lẽ giữa chúng ta sẽ chẳng tồn tại điều gì...
Độc Cô Minh nghe xong trở nên trầm mặc.
Hắn không hiểu nàng có phát hiện ra thân phận thật của hắn không, nhưng mỗi lời đều rất trúng trọng tâm, khiến hắn chẳng thể phản biện.
- Tháng ngày sau này huynh hãy quên ta đi, sống thật tốt, đi tìm người con gái cùng huynh vượt qua hoạn nạn mà huynh thực sự yêu... Rất nhanh thôi huynh sẽ quên được ta... Ta cũng sẽ không buồn đâu, ta không yêu huynh...
Lưu Tích Quân vừa nói vừa khóc. Tiếng khóc của nàng như hoá thành những mũi dao đâm vào tim Độc Cô Minh, khiến hắn thương tâm đến mức nghẹn ngào.
- Yên tâm, muội sẽ không chết! Muội không thể chết!
Độc Cô Minh ôm chặt Lưu Tích Quân.
Cùng lúc huyết long khổng lồ do kiếp thể dẫn đường đã tới trước Thiên Huyễn thành.
Mà Kiếp Chủ cùng Đào Ngột cũng vừa lúc tới đây, lạnh lùng nhìn kiếp thể Độc Cô Minh và Vương Nhất đang đứng với Thần Tiêu Nhân Chủ phía xa.
Một sinh vật đủ sức đối kháng lôi kiếp mười hai màu, một Nghịch Linh, thêm một Nhân Chủ.
Dù hùng mạnh là vậy nhưng họ dường như không phải trung tâm của cuộc chiến này.
Kẻ chủ đạo thực sự là ba gã thanh niên một áo tím, một áo trắng và một áo đỏ kia.
Chỉ nghe Vương Nhất lạnh lùng cất tiếng:
- Độc Cô Minh, ngươi giết sáu đệ đệ của ta là nhân, nay ta giết ngươi là quả. Dẫu biết việc va chạm ở tu luyện giới là bình thường nhưng ta không thể nào dung thứ cho kẻ giết thân nhân mình...
Kiếp Chủ cười cười:
- Vương Nhất ngươi tự tin có thể chiến thắng sao? Mà có ta ở đây? Sao lại để ngươi giết hắn được. Hắn là của ta, phải do chính tay ta xử lý?
Vương Nhất cười lạnh:
- Vậy thì giết luôn hai ngươi! Đừng nghĩ ta sợ cái danh Kiếp Chủ của ngươi. Nếu chúng ta sinh cùng thời đại, còn chưa biết ai xuất chúng hơn ai!
Bỗng nhiên huyết long dưới chân Độc Cô Minh rống lớn một tiếng khiến cả hai nhíu mày nhìn lại.
- Đều lên đi! Hôm nay ta gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ... Cút hết cho ta!
Độc Cô Minh thét lớn.
Sinh mạng Lưu Tích Quân đang như đèn dầu leo lét trước gió. Hắn không muốn quan tâm cái gì âm mưu quỷ kế, cái gì sống chết nữa. Dù sao bộ thân thể này cũng xem như đã chết rồi. Muốn giết cứ giết, cùng lắm là rơi thêm vài miếng thịt, xấu xí thêm một chút, chẳng có gì đáng sợ.