Đế Cuồng

Chương 357: Ta gọi là Tam Sinh



Nàng dù đứng trước quỷ môn quan nhưng không hề lo cho bản thân mà lại lo cho hắn. Sau đó lựa chọn kết thúc sinh mạng để bảo tồn hồi ức tốt đẹp về hắn.

Đây là thứ gọi ái tình ư?

Vì cái gì mà phải khổ đến thế này?

Mộng Tiểu Phàm lắc đầu, thở ra một hơi:

- Huynh cũng đừng nên quá mức đau buồn. Sống chưa chắc đã tốt, chết đi chưa hẳn đã là đau khổ. Cõi hồng trần này nhiều bi thương như vậy, đại kiếp nạn ập tới, tương ắt sẽ xảy ra rất nhiều cuộc ly biệt trong nước mắt. Nàng ấy đi trước chúng ta nên không cần trải qua những ly biệt đó, lại còn được ở bên cạnh nam nhân mình yêu trước lúc lâm chung, nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi kia có thể thấy nàng ra đi rất an nhiên, lòng không vướng bận. Có lẽ nàng ấy cũng mong huynh cũng sẽ giống như vậy, chứ không phải là bộ dạng suy sụp như thế này…

Độc Cô Minh không đáp. Hắn như người mất hồn quỳ xuống tại bên bờ hồ Vô Ưu. Màn đêm như xâm chiếm trái tim hắn, nhuộm nó thành một màu đen tối.

Phàm thể lặng lẽ bế nữ tử áo trắng trong lòng lên rồi chậm rãi trở về gian nhà tranh nơi góc thành của mình.

Mộng Tiểu Phàm nhìn theo bóng lưng phàm thể cất tiếng thở dài sườn sượt. Gã không biết phàm thể này và kiếp thể đang quỳ ở phía xa là một nên cũng nảy sinh sự thương cảm với hắn.

- Độc Cô huynh, Lưu cô nương có nhờ ta đưa thứ này cho huynh, nói rằng bên trong...

Gã đang định lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ nhưng chỉ mới rút ra phân nửa thì toàn thân đột nhiên run lên bần bật. Tròng đen trong đôi mắt gã chợt loé lên ánh tím rồi khôi phục lại trạng thái bình thường. Khoé môi gã cong lên tạo thành nụ cười kín đáo, cuốn sổ tay đang được rút ra phân nửa bị nhét vào trong ngực áo trở lại.

Kế đến Mộng Tiểu Phàm lấy ra một cánh hoa khô héo đưa lên phía trước mặt, vì Độc Cô Minh đang quỳ bệt dưới đất, rơi vào sự trầm mặc nên chẳng hề hay biết những gì gã đang làm. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế này, ánh mắt mông lung, miệng thì thào hỏi:

- Nàng đưa ta vật gì?

Mộng Tiểu Phàm cười nhạt, cánh hoa trong bàn tay gã chợt khôi phục lại sức sống rồi nở rộ ra trở thành một đoá hoa đào đỏ thắm.

- Ta cũng không rõ, chỉ biết tại Tây Thiên thứ này gọi là Đào Hoa Nặc, dùng để lưu giữ hình ảnh trong hồi ức. Chỉ cần nó còn tồn tại trong tim thì hồi ức vĩnh viễn sẽ không biến mất. Có lẽ Lưu cô nương muốn huynh giữ nó trong tim mình, mãi mãi dành một góc riêng cho nàng ấy...

Kiếp thể quay sang nhận lấy đoá hoa đào đỏ thắm từ tay Mộng Tiểu Phàm.

Vì đang chìm trong bi thương nên hắn không hề cảm nhận được bầu không khí hiện nay có chút quỷ dị.

Phía xa xa bên kia bờ hồ, Cổ Lạc nhìn Mộng Tiểu Phàm trao đoá hoa đào cho Độc Cô Minh xong, đồng thời tận mắt chứng kiến nó tan rã vào trong lòng bàn tay hắn thì mới an tâm, mỉm cười đầy sâu kín.

- Tình cổ! Từ nay về sau chỉ cần trong lòng ngươi còn tình cảm với cô gái kia thì sẽ vĩnh viễn chịu sự khống chế của ta. Cổ đạo muôn hình vạn trạng, Vu Chủng Tâm Ma đại pháp là dựa theo tâm ma chấp niệm của ký chủ mà tạo ra cổ. Mộng Tiểu Phàm đắm mình trong dược đạo, ta lựa lúc sự say đắm của gã tới đỉnh điểm liền gieo cho gã một con Dược cổ. Nếu gã không từ bỏ con đường dược đạo thì con cổ này sẽ tồn tại mãi mãi, dược đạo càng viên mãn thì con cổ này cũng sẽ càng mạnh. Chờ đến ngày vạn cổ hoàn mỹ, ta thu thập chúng dung hợp với bản mệnh cổ của ta lập tức sẽ chứng đạo tối thượng, thành tựu cảnh giới bất khả tư nghì...

Cổ Lạc cực kỳ tự tin vào kế hoạch của mình:

- Cho đến khi ngày ấy diễn ra, ta tuyệt đối sẽ không lộ diện mà đứng phía sau bức màn thao túng các ngươi, biến các ngươi thành quân cờ trong bố cục của ta...

-----------

Trên Tế Vũ lâu, Cố Lý nhìn về pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, lại nhìn về những quang ảnh đẹp đẽ do đại đạo cộng minh xuất hiện ở giếng Tam Sinh, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

- Bố cục của ta sắp thành rồi... Mà ta sau khi hoàn thành nó, có lẽ cũng sẽ rất nhanh đền tội...

Sau khi ho sặc sụa một trận đến mức ngã rầm xuống chiếc bàn gỗ làm nghiên mực, kinh thư và bàn cờ trên đó rơi vãi khắp nơi trên sàn nhà, y mới gượng cười lẩm bẩm.

- Thiên hạ phân ba, trường sinh vi đế, độc cô vạn thế. Chúng thần trở lại, vạn tộc tranh phong, nhân đạo độc tôn... Lý Ẩn sư phụ, nó so với Thiên Hạ cục vào thời thái cổ của người thì thế nào, có vượt trội bao quát hơn không...

Y thì thào, mái tóc nửa trắng nửa đen trở nên rối loạn, che phủ gương mặt điên cuồng của y.

----------------

- Đào Hoa Nặc...

Kiếp thể sau khi dung nhập đoá hoa đào đỏ thắm kia vào tim mình thì chợt cảm nhận được hơi ấm của Lưu Tích Quân, hệt như nàng vẫn chưa chết đi mà còn đang tồn tại bên cạnh hắn. Cứ mỗi khi hắn nhớ đến nàng thì bóng hình nữ tử áo trắng kia cũng lập tức hiện ra, quay đầu nhoẻn miệng cười khiến hắn thoáng ngẩn ngơ.

Đúng lúc này một tiếng thở dài đầy cổ lão già nua bỗng vang lên bên tai hắn, cùng lúc đó thời gian ở Thiên Huyễn thành như dừng lại, mọi biểu cảm trên khuôn mặt của tất cả mọi người cũng tạm thời đình chỉ trong giây phút này.

Bóng hình nữ tử áo trắng đang hiện lên trước mắt Độc Cô Minh vỡ tan thành muôn mảnh. Khung cảnh xung quanh của hắn cũng chợt biến đổi. Đây nào phải bờ hồ Vô Ưu nữa mà là một mảnh thiên địa hỗn độn, trời đất nối liền với nhau, sương mù mờ ảo giăng kín bốn phía.

Vào lúc Độc Cô Minh còn đang mơ hồ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bỗng thấy một lão già thấp lùn râu tóc trắng xoá, lưng còm xuống đang chống gậy chậm rãi tiến đến chỗ mình.

Nhìn lão ta, hắn có cảm tưởng lão đã sống lâu đến mức bị thiên địa lãng quên, dù vậy, đôi mắt lão vẫn tràn ngập sự minh mẫn thông tuệ, không hề giống một kẻ sắp gần đất xa trời chút nào.

- Tiền bối là...?

Độc Cô Minh cất giọng hỏi.

Lão già đáp:

- Đừng vội hỏi ta là ai. Ta đến đây là để làm một giao dịch. Nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ nói tiếp, còn không thì ta sẽ lập tức biến mất, đừng hy vọng biết được gì từ ta.

- Giao dịch?

- Đúng vậy, là manh mối của việc hồi sinh người chết! Chẳng phải ngươi đang muốn cứu cô gái kia sao?

Lão già vừa nói xong Độc Cô Minh đã lập tức ôm quyền quỳ xuống, thần sắc thành khẩn nói:

- Tiền bối, chỉ cần người giúp ta cứu nàng thì chuyện gì ta cũng làm được!

- Ta không cứu được cô gái đó!

Lão già lắc đầu:

- Một kẻ hết thọ nguyên, tu tập cấm kỵ công pháp bị thiên đạo giáng sinh tử kiếp làm sao mà cứu được cơ chứ? Dám mạo phạm vào cấm kỵ dù là tồn tại hùng mạnh đến đâu cũng sẽ chết rất thảm. Mà dù cho có không chết cũng sẽ bị kiếp lực quấn lấy cho thẳng đến lúc diệt vong, chịu đủ bi thống, dày vò. Ta dĩ nhiên sẽ không tình nguyện dây vào những điều như vậy, cũng không biết cách nào cả. Thứ ta có là manh mối, ngươi phải dựa vào những manh mối này đi tìm phương pháp riêng của bản thân, hậu quả ra sao ta không quan tâm...

Độc Cô Minh trầm mặc:

- Tiền bối cần gì?

Lão già mỉm cười vuốt râu:

- Rất đơn giản, toàn bộ công pháp và đạo do ngươi sáng tạo ra, đổi lấy vài manh mối không rõ ràng về việc hồi sinh người chết, ngươi có chấp nhận không?

Lão những tưởng Độc Cô Minh sẽ phân vân hồi lâu rồi mới trả lời nhưng không, hắn đáp rất nhanh:

- Vãn bối chấp thuận! Chỉ cần cứu được nàng, dù là mạng sống ta cũng tình nguyện trả giá!

Lão già gật gù:

- Vậy được rồi! Lão phu gọi là Tam Sinh, bản thể chính là cái giếng cổ mà các ngươi vào mỗi dịp đại hội luôn đứng trước nó để luận đạo. Thức ăn của ta chính là đại đạo và công pháp của những bậc thiên tài tự cổ chí kim. Dĩ nhiên như ngươi đã biết, ta nhận vào cũng sẽ hoàn trả lại thứ tương xứng. Đạo và công pháp của ngươi rất đặc biệt, xứng đáng để lão phu chủ động đến đổi!

Độc Cô Minh không nhiều lời, từ mi tâm bắn ra một đạo ánh sáng nhàn nhạt về phía lão già, ngay lập tức bị lão chộp lấy rồi bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.

Vừa nhai hai mắt lão lập tức sáng rực, biểu tình cực kỳ hài lòng, miệng lẩm bẩm:

- Ngươi có thể sánh ngang với tiểu tử họ Vạn năm ấy. Chính vì ăn đạo và bộ công pháp cấm kỵ của y nên ta mới no đến mức ngủ say, rốt cuộc để y bị con kiến kia một chưởng giết chết. Lần này ta có sự chuẩn bị rồi, ít nhất trong vòng một tháng sẽ không ngủ say!