Đế Cuồng

Chương 369: Ta nghe nhiều rồi



Từ trong đống đổ nát, Phiêu Vân tông chủ cùng mấy trưởng lão Đạo Đài cảnh đánh bay đất đá, thân hình hoá thành mấy đạo tinh quang bay thẳng lên không trung. Sắc mặt ai nấy dữ tợn đến cực điểm. Họ không dám tin được mình đường đường là một trong những thế lực cự đầu Trung Thổ mà lại bị địch nhân tập kích trắng trợn như vậy.

- Là ai dám đánh lén Phiêu Vân ta? Có gan lộ diện ra đây!

Mấy trưởng lão Đạo Đài cảnh quát lớn. Để một kích làm hộ sơn đại trận của họ sụp đổ, tu vi chí ít cũng phải đạt đến nửa bước Đế cảnh sánh ngang với Phiêu Vân tông chủ.

Mà Phiêu Vân tông chủ thì nhíu mày, mặc dù đã toả thần niệm ra phạm vi vạn dặm xung quanh để thăm dò nhưng vẫn không phát hiện ra được khí tức cường giả nào. Dù vậy trong lòng lão thấp thỏm vô cùng, cảm giác về một mối nguy cơ sinh tử thoắt ẩn thoắt hiện, hệt như bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng phát.

- Chẳng lẽ là Kiếp Chủ tới sao? Không thể nào, gã nói hai tuần, còn bây giờ chỉ mới hai ngày? Nhưng nếu là nửa bước Đế cảnh thông thường thì làm sao ta lại không cảm nhận được chứ?

Phiêu Vân tông chủ ngày một lo lắng.

- Tông chủ?

Đám trưởng lão Đạo Đài không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã đoán ra được vì sao Phiêu Vân tông chủ sợ hãi.

- Tông chủ nên làm gì đây?

Vào lúc bọn họ đang cảm thấy mờ mịt thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân gấp rút truyền tới từ phía sau lưng. Một gã đệ tử áo trắng chạy tới quỳ xuống, vẻ mặt sợ hãi nói:

- Bẩm báo tông chủ và các vị trưởng lão. Kiếp Chủ bất ngờ xuất hiện đánh thẳng vào cửa tông môn chúng ta. Gã đại khai sát giới, thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm, trong phút chốc đã có ba trăm đệ tử cảnh giới Tiên Thai đổ xuống bỏ mạng. Ngọc Diệp trưởng lão cũng chết tức tưởi dưới tay gã… Tình hình bên dưới đang rất hỗn loạn, kính mong…

Gã đệ tử này còn chưa nói dứt câu thì mặt đất đột nhiên nổ tung, một thú trảo khổng lồ từ phía dưới chộp lên bóp nát y.

- Cẩn thận!

Phiêu Vân tông chủ biến sắc vội né tránh móng vuốt kia khi thấy nó đang có dấu hiệu đánh tới mình.

Mặt đất từ từ nứt toạc, chẻ đôi đỉnh Phương Chấn sơn ra làm hai. Từ giữa khe nứt kia hiện ra thân thể khổng lồ của một quái thú mình hổ mặt người đang há rộng cái miệng đỏ lòm chi chít răng nanh gào rống. Dưới cú chộp của nó, mặc dù Phiêu Vân tông chủ tỏa ra khí thế nửa bước Đế cảnh cực kỳ mạnh mẽ vẫn không cách nào chống cự.

Toàn thân lão cứng đơ, kình phong tạo thành từ cú chộp thổi tan y phục của lão. Da thịt lão cũng nứt toạc ra, tứ chi bị kình phong cắt đứt một cách tàn nhẫn. Kinh khủng hơn là máu tươi từ miệng vết thương nơi giống như vòi rồng không ngừng phun ra tứ tóe, cảnh tượng tàn nhẫn đến mức nếu người yếu tim chứng kiến ắt sẽ ám ảnh cả đời.

Mặc cho Phiêu Vân tông chủ điên cuồng la hét nhưng thú trảo khổng lồ kia vẫn lạnh lùng chộp tới.

- Hống!

- Tông chủ!

Đám trưởng lão Đạo Đại cực kỳ kinh hãi khi thấy vị tông chủ đáng kính của mình nằm gọn trong thú trảo của Đào Ngột. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, dưới sức mạnh tuyệt đối của Chủ cảnh, đến cường giả nửa bước Đế cảnh cũng không có chút sức hoàn thủ nào, bị nó chộp vào tay một cách cực kỳ đơn giản như diều hâu đang bắt gà con.

Tiếng xương cốt gãy nát vang lên, dưới sức mạnh nguyên thủy khủng bố của nó, Phiêu Vân tông chủ chính thức biến thành phế nhân, thất khiếu chảy đầy máu tươi, đã hấp hối sắp chết.

Mà Đào Ngột kia dường như đã quá quen thuộc với việc này, nhân lúc Phiêu Vân tông chủ còn chưa trút hơi thở cuối cùng liền đưa lão lên miệng cắt đứt làm đôi rồi nhai ngấu nghiến. Nghe những âm thanh rạo rạo truyền ra từ miệng nó, đám trưởng lão Đạo Đài khóc rống nhưng không thể làm gì khác ngoài việc quay đầu bỏ chạy.

- Kiếp Chủ! Chúng ta không tha cho ngươi! Tương lai nhất định quay lại phanh thây ngươi ra làm trăm vạn mảnh!

Mấy trưởng lão này trước khi rời đi nhìn hồng y nam tử phía dưới chân núi với ánh mắt hận thù, nghiến răng quát lớn.

Kiếp Chủ lúc này đang đại khai sát giới, gã bóp cổ một chí tôn thiên kiêu Tiên Thai cảnh rồi nhấc bổng thân thể y lên giữa không trung. Khoảnh khắc nghe được giọng nói uy hiếp đến từ đỉnh núi, gã chỉ cười nhạt, cất giọng chế giễu:

- Vậy sao? Từ thượng cổ đến nay kẻ muốn giết ta rất nhiều, nhưng sau cùng lại bị ta giết toàn bộ. Đám các ngươi thì tính là cái thá gì? Đào Ngột, giết sạch chúng!

Nghe hiệu lệnh của Kiếp Chủ, hung linh Đào Ngột gân cổ rống lớn, sóng âm từ miệng nó lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, khiến đám trưởng lão Đạo Đài hét thảm, thân hình lập tức hóa thành một đám bụi máu, hình câu thần diệt, đến linh hồn cũng triệt để biến mất.

- Phiêu Vân tông, hôm nay ta diệt các ngươi để làm tấm gương cho tu luyện giới! Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!

Kiếp Chủ gằn giọng, hơi dụng lực cổ tay một chút, lập tức vị chí tôn thiên kiêu trẻ tuổi đang bị gã bóp cổ chết ngay tức khắc, thân thể bắt đầu phân rã thành từng đoàn tinh huyết dung nhập vào cơ thể gã.

Theo đó khí tức của gã cũng trở nên hùng hậu hơn, dần tiến tới Tiên Thai hậu kỳ đỉnh phong. Gã biểu tình hài lòng, lẩm bẩm nói:

- Tốt, chỉ cần tăng tiến tu vi lên Đạo Đài cảnh sẽ thi triển được một số bí thuật bảo mệnh ở tiền kiếp của ta. Trong trận Diệp Kiếp sẽ khiến các ngươi bất ngờ đến mức sửng sờ!

- Chúng ta thuần phục!

Mắt thấy sự bá đạo của hung linh Đào Ngột khiến tông chủ và toàn bộ những trưởng lão Đạo Đài cảnh chết tức tưởi, đám đệ tử đa phần hoảng sợ và giận dữ đến mức bật khóc. Bọn họ chia làm hai phe, một phe vẻ mặt cương nghị quyết liệt, giống như dù chết cũng không khuất phục. Còn một bên lại trực tiếp quỳ xuống, liên tục bái lạy hồng y nam tử trước mặt, muốn xin gã một con đường sống.

- Kiếp Chủ! Chúng ta có làm ma cũng không tha cho ngươi!

- Ngươi gây ra nhiều tội nghiệt như vậy, chết không được siêu sinh đâu!

- Vậy sao?

Kiếp Chủ nở nụ cười khinh miệt, một đám mây huyết sắc dần ngưng tụ phía dưới chân gã, nâng thân hình gã lên giữa bầu trời. Mái tóc đen nhánh và tà áo đỏ của gã bay phất phơ trong gió, kết hợp với hồng trần ý nồng đậm tạo thành một bầu không khí ma mị, tà dị.

Gã tuy là người nhưng lại giống ma hơn cả ma tộc chân chính.

Sự tàn nhẫn, ác độc của gã vượt xa những điều nhân loại có thể hình dung.

Mà gã cũng không quan tâm lắm. Kiếp trước bản thân chính là kẻ diệt đạo, Lục Giới Sát Hồn thương nhuộm máu ức vạn chúng sinh, thậm chí trong trận chiến với nhân tộc, nếu không phải có sự xuất hiện của nữ tử kia khiến gã trở nên điên cuồng, phản lại tiên tộc của mình thì rất có thể trong những năm tháng về sau gã sẽ thôn phệ cả nhân tộc. Kế đến là ma tộc, rồi đến quỷ tộc, yêu tộc, thần tộc, cuối cùng theo như kế hoạch của gã, gã sẽ thôn phệ nốt tiên tộc thân sinh để thành đạo. Với tu vi siêu việt như vậy, gã tự tin có thể đánh phá luân hồi, khai mở ra những bí mật chưa từng có chúng sinh nào chạm vào được.

Nhưng Kiếp Chủ không hối hận.

Mặc dù gã tàn độc, coi mạng chúng sinh như cỏ rác, nhưng sau cùng gã cũng biết yêu, biết động lòng. Người con gái từng khiến gã rung động duy nhất suốt cả đời này gã sẽ không thể nào quên được. Vì nàng, gã đã lập lời thề phải bằng mọi giá đánh vào luân hồi, cướp nàng trở về lại thế gian.

Nàng tên Mạn Châu.

Mạn Châu tuy không sở hữu nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn nhưng lại sở hữu sự ôn nhu đủ khiến băng tuyết vạn năm tan chảy. Nếu ví Kiếp Chủ như một kẻ đại gian đại ác, thì Mạn Châu lại là một yêu tộc sở hữu trái tim thánh thiện nhất. Nàng hóa thân từ Bỉ Ngạn hoa vạn năm, sau khi khai mở linh trí liền trở thành một trong cửu đại thánh nữ của yêu tộc.

Sau khi cả hai thành đôi, Kiếp Chủ cũng phong bế Lục Giới Sát Hồn thương, phong ấn sát niệm, cùng Mạn Châu quy ẩn ở một nơi tận cùng chân trời tiên giới, sống những ngày tháng bình bình an an. Chỉ đáng tiếc, số phận dường như đã chú định sẵn kiếp này gã không thể sống một cách thiện lương bình thường, muốn gã phải trả giá cho quá khứ đầy tội nghiệt.

Vài biến cố phát sinh, Mạn Châu vẫn lạc. Sau cái chết của nàng, Kiếp Chủ đã hóa điên cuồng, tìm đủ mọi cách để biến mạnh. Gã đến gặp Hoa Tiên ở tiên giới và được nghe được một số truyền thuyết cổ xưa. Dù không kiểm chứng được đó là thực hay giả nhưng gã vẫn bất chấp tất cả. Gã học theo Mãn Lâu Thiên Đế thời tiền thái cổ, nghịch chuyển tiên lực thành ma lực, đồng thời sáng tạo ra Đại Thôn Phệ thuật danh chấn cổ kim.

Cho tới tận kiếp này, mặc dù con đường tuy luyện của gã đã biến đổi nhưng môn kỳ thuật kia vẫn như cũ là một trong những công pháp quan trọng nhất, giúp tu vi gã tăng tiến với tốc độ khủng bố. Thứ hạn chế duy nhất của nó là oán niệm quá lớn của chúng sinh, điều này sẽ giúp thần trí của gã bị ảnh hưởng. Nếu đạo tâm không vững, ắt sẽ có lúc tẩu hỏa nhập ma, mất đi thần trí trở thành một sinh vật khát máu chỉ có dục vọng cắn nuốt như Hoa Tiên đã cảnh báo. Cho đến ngày cắn nuốt toàn bộ mọi thứ tồn tại trong trời đất xong, cuối cùng sẽ tự cắn nuốt chính bản thân mình rồi biến mất.

Quay lại hiện tại, nghe thấy những lời nguyền rủa của những đệ tử kia, gã chỉ cười nhạt nói:

- Kiếp Chủ ta làm vô số việc ác, đến nỗi trẻ con ở tiên giới cũng chế ra đồng dao để bôi nhọ ta. Địch nhân của ta bất kỳ ai trước khi chết cũng dùng những lời lẽ cay độc nhất nguyền rủa ta. Mấy lời của các ngươi ta nghe nhiều rồi, chẳng có gì mới lạ, không thể khiến ta bận lòng đâu… Giờ thì vui vẻ chết đi…