Vẫn là thảo nguyên bao la, vẫn là hai vệt khói dài cắt ngang qua đại địa.
Nhưng lúc này đây trời đã sáng, mọi sự âm u huyễn hoặc của ban đêm đều đã biến mất.
Dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, vạn vật như được tiếp thêm sức sống đâm chồi nảy mầm trở lại, bất chấp hạo kiếp đang phát sinh bên ngoài thảo nguyên.
Gió mát thổi qua, xen lẫn trong âm thanh vó ngựa dồn dập là một tiếng hô vang vọng khắp thảo nguyên, mường tượng thấu đến trời xanh bên trên:
- Lục bá vương tới!
Người hô là kẻ cưỡi ngựa chạy phía sau. Đến gần nhìn kỹ lại mới thấy đây chỉ là một thư đồng còn rất nhỏ, tuổi chỉ tầm mười lăm mười sáu. Diện mạo y không được anh tuấn cho lắm, ánh mắt đến thần thái đều ngờ nghệch, duy chỉ có giọng nói là ồm ồm như sấm động, một khi cất lên liền khiến chu vi vạn dặm xung quanh đều nghe rõ một một.
Đến những binh sĩ Tây Phong bộ lạc đang tuần tra gần đó lúc nghe thấy tiếng hô của y cũng phải ngẩn ra, liên tục nhìn nhau nghi hoặc hỏi:
- Lục bá vương?
- Là tên khốn không biết trời cao đất rộng nào mà lại dám phô trương ở đây, chẳng lẽ lại không sợ Đại Ngưu thánh tử xé xác hắn ra?
Nơi địa phương kia, nam tử đi đầu mặc áo choàng màu nâu, mái tóc xoăn ngắn tới vai tung bay trong gió. Khoảnh khắc gã quay đầu lại nhìn tiểu đồng mỉm cười thì liền để lộ ra khuôn mặt cực kỳ góc cạnh, anh khí bức nhân. Nhưng đặc biệt hơn là gương mặt này lại giống Vạn Trần Ai vào đêm hôm qua đến lạ thường, từ chiếc mũi cao, bộ râu quai nón cho đến ánh mắt kiên định không cách nào hình dung.
Nếu có thứ tạo nên sự khác biệt giữa cả hai thì chắc rõ rệt nhất nằm ở thần thái, nam tử hiện tại cũng ốm hơn, hai gò má nhô cao đầy vẻ phong trần.
Thần thái của Vạn Trần Ai là trầm lắng, hơi bi thương một chút. Mà của nam tử này là phóng khoáng xen lẫn với ngông cuồng.
Nhưng dù vậy cũng khó mà tin được trên thế gian lại xuất hiện hai người giống nhau đến vậy, chẳng khác nào huynh đệ song sinh cùng bào thai từ trong bụng mẹ. Chẳng những thế, thân thể nguyên bản của Vạn Trần Ai cũng không phải là sinh ra trong thời đại này, mà là mượn xác chết của Vạn bá vương Vạn Vô Địch đã vẫn lạc thời thái cổ để ý thức sau khi được sáng tạo ra bởi Sáng Thi pháp dung nhập vào.
Có thể nói Vạn Trần Ai là một sinh mệnh riêng, thi tộc chân chính, hoàn toàn không liên quan tới Vạn Vô Địch ngoài trừ sự chung đụng thân xác.
Còn nam tử đang cưỡi ngựa trên thảo nguyên lại là nhân tộc, gã sinh ra ở thời đại này, thậm chí tất cả mọi người ở thánh giới đều biết đến lai lịch và những truyền kỳ của gã.
Bất Bại Tiểu Bá Vương Lục Triết, con trai độc nhất của Lục đại bá vương Lục Thao, đương nhiệm nguyên soái thống lĩnh tam quân nhân tộc ở Thái Hoàng thiên.
Lục Triết từ nhỏ đã sống ở trong hoàng cung Bạch tộc, được bọn họ hết sức bồi dưỡng. Ngày gã xuất đạo thành danh còn được Bạch Hoàng ưu ái phong tặng danh hiệu Bất Bại Tiểu Bá Vương cùng lời hứa chỉ cần gã đủ tuổi trưởng thành sẽ lập tức phong vương phong hầu, thậm chí giả dụ muốn nhận ban phong cải biên họ “Lục” thành “Bạch” cũng có thể.
Với tất cả những đãi ngộ này, mặc dù người bên ngoài cảm thấy cực kỳ khó hiểu, duy chỉ có Lục Triết và người Bạch tộc biết được sâu xa bên trong.
Năm đó khoảnh khắc gã tròn mười tám tuổi từng được Bạch Hoàng đương nhiệm dẫn đến một miếu thờ bí mật nằm cách ngôi miếu dành cho các đời Bạch Hoàng không xa. Ngôi miếu nhỏ này tuy được xây dựng ở địa phương tách biệt, đồng thời chẳng có binh lính nào canh chừng nhưng lại nghi ngút nhang khói, tế phẩm cúng bái không thua kém gì miếu thờ Bạch Hoàng các đời, rõ ràng những nhân vật đang được thờ cúng ở đây đều là những nhân vật hết sức đặt biệt trong lịch sử nhân tộc.
Khoảnh khắc Bạch Hoàng bước vào ngôi miếu này thì dáng vẻ bỗng trở nên hết sức khúm núm kính cẩn, bỏ đi toàn bộ tôn nghiêm của hoàng đế. Dường như khi phải đứng trước những bức tượng đang được thờ cúng trước mặt, bản thân ông ta cũng cảm thấy bản thân nhỏ bé, chẳng đáng xá gì.
Trước ánh mắt khó hiểu của Lục Triết, Bạch Hoàng trực tiếp quỳ xuống bái lạy những pho tượng này, đồng thời giải thích lai lịch từng người. Trong đó khó tin nhất là Lục Triết lại thấy được một pho tượng giống hệt mình khắc họa một nam tử trẻ tuổi bộ dáng cuồng phóng đang nhìn trời, lưng thẳng như bút, hai nắm đấm siết chặt lại. Đôi mắt pho tượng ẩn chứa sự kiên định giống như dù bầu trời sập xuống cũng không cách nào lay chuyển nổi y.
Bên dưới pho tượng có một mệnh bài thêu mấy chữ đỏ thẫm dường như dùng máu tươi viết lên: “Vạn bá vương Vạn Vô Địch mệnh bài, Bạch Hoàng đời thứ bốn trăm hai mươi tám phụng lập.”
Lúc Lục Triết còn đang mông lung, bỗng nghe Bạch Hoàng đời này giải thích:
- Tằng tổ ta vào thời thái cổ từng phạm phải sai lầm lớn. Vì ích kỷ nghi kỵ đã khiến kẻ tầm đạo Phong Vị lão thiên sư lúc đỉnh cao phải quy ẩn chốn sơn lâm, thậm chí còn hãm hại khiến một vị Thiên Đế tương lai của nhân tộc chết yểu. Sau khi cấm kỵ buông xuống, cũng may có sự vùng lên của thế hệ hoàng kim thời điểm ấy bao gồm những Bá Luân, Thái Phong Điên, Khán Bất Xuyên, Chu Bàn, Độc Cô, Cửu Thiên Huyền Nữ… mới có thể giữ lại sinh cơ cho nhân tộc ta. Bọn họ dù mạnh mẽ như vậy, nắm trong tay tu vi khuynh đảo càn khôn nhưng trước sau vẫn không lật đổ tằng tổ, chỉ vì lời phó thác trước lúc lâm chung của Vạn bá vương.
Bạch Hoàng thở dài:
- Thế hệ hoàng kim này về sau đột ngột biến mất, chiến sự lần nữa giữa lục giới lại phát sinh. Lúc này đây minh tộc vốn giữ thế trung dung nay lại đứng về phía nhân tộc cùng địch lại tứ đạo tự phong, giúp chúng ta thoát khỏi kiếp nạn. Sau trận chiến kinh thiên động địa năm ấy, như ngươi đã biết, minh tộc tuyệt diệt, U Minh Quỷ Chủ vùi thây nơi U Minh cấm địa, mà Bất Động Minh Vương cũng vẫn lạc. Nhân tộc chúng ta dù tổn thất thảm trọng nhưng vẫn bảo toàn được lực lượng, lui về sâu trong Cửu Thiên Thập Địa cố thủ. Trước lúc U Minh Quỷ Chủ chết đi, tằng tổ từng đích thân tới gặp ông ta, hỏi về nguyên nhân vì sao cùng nhân tộc chiến địch thì nhận được câu trả lời: “Vì Vạn bá vương phó thác…” Nguyên nhân sâu xa trong đó U Minh không giải thích, nhưng những lời này đã khiến tằng tổ trầm mặc, hối hận chua sót tới mức những năm tháng cuối đời sau khi thoái vị một mực ở trong miếu thờ này, ngày ngày chăm sóc bức tượng Vạn bá vương suốt cả ngàn năm, xem như một sự chuộc lỗi.
Nói xong, ông ta nhìn Lục Triết bằng ánh mắt thương cảm khiến gã cảm thấy hơi gượng gạo.
- Bạch Hoàng cho rằng ta là kiếp sau của Vạn bá vương? Đây cũng là nguyên nhân ngài cho ta danh hiệu cũng có hai chữ bá vương trong đó, còn đối đãi như con ruột của mình?
Bạch Hoàng gật đầu:
- Ngươi chưa từng nghĩ vì sao từ thái cổ đến nay, ngoài Bá Luân ra chẳng ai học nổi hai bộ công pháp và thần thông kia ư? Vì họ không thể nào ngộ ra bá đạo, yếu lĩnh trong đó. Mà ngươi lại học rất nhanh, thậm chí cải tiến hai môn công pháp thần thông này theo cách của riêng ngươi, bao hàm cả bá đạo thiết huyết của Vạn bá vương và bá đạo tịch mịch của Bá Luân.
Ngừng một lát, ông ta nói với giọng chắc nịch:
- Ngươi chính là kiếp sau của ngài ấy! Kiếp này sinh ra đã chú định là để hoàn thành sự nuối tiếc trong quá khứ. Với việc dung hợp được thiết huyết và tịch mịch, ngươi chắc chắn sẽ đi đến đỉnh phong, trở thành Thiên Đế nhân tộc ta… Mà ta và U Mộng sẽ đứng phía sau giúp đỡ ngươi, tuyệt sẽ không lặp lại sai lầm của tằng tổ, để ngươi phải ra đi trong tiếc nuối lần nữa…
Ông ta nói xong, những tưởng Lục Triết sẽ hiểu và chấp nhận, nhưng nào ngờ gã lại mỉm cười nói:
- Tạ Bạch Hoàng ân điển, nhưng ta không tin tiền kiếp, cũng không tin tương lai, chỉ tin thời khắc hiện tại. Ta không phải Vạn Vô Địch, kiếp này ta là Lục Triết, con trai của Lục Thao, người hộ vệ cho Bạch tộc. Những gì người giao phó cho ta, ta nhất định hoàn thành, nhưng ta phải từ chối sự bảo bọc của người. Làm gì có vị Thiên Đế nào lại cần người khác bảo bọc kia chứ?
Quay lại hiện tại, lúc Lục Triết quay đầu lại nhìn tiểu đồng phía sau lưng liền nói:
- Tiểu Phúc, không cần huyên náo đến vậy đâu. Ngươi vừa đi vừa không ngừng hét lớn như vậy sẽ khiến hành tung ta bại lộ, bị Bạch Tự Tại kia nắm được, lỡ như hắn trốn mất thì sao?
Thư đồng sau lưng thúc ngựa cố phi nhanh để đuổi kịp Lục Triết, vẻ mặt cau có vì gắng sức nhưng vẫn không làm được. Thấy vậy Lục Triết cười ha hả, ghìm dây cương lại để y vượt lên ngang hàng với mình.
Thư đồng gãi đầu gãi tai, vẻ mặt ngờ nghệch nói:
- Ông chủ ở nhà có dặn mỗi khi công tử đi đến đâu thì ta đều phải hô vang câu hiệu này, để cả thế gian biết được Nhân Giả Vô Địch tới rồi, mau chóng vắt chân lên cổ mà chạy đi nếu không muốn thất bại. Bây giờ công tử sao lại bảo ta không được nói?
Lục Triết thở dài phiền muộn. Đây đích thực là yêu cầu duy nhất của phụ thân gã.
Trước khi gã ra khỏi nhà từng bị yêu cầu dẫn theo ba vị Nhân Chủ để hộ vệ, nhưng gã cự tuyệt hoàn toàn chỉ chọn một thư đồng nhỏ trong đám hạ nhân để theo hầu. Phụ thân gã cũng chẳng nói gì, dặn dò Tiểu Phúc mấy câu rồi để hai người rời đi đến Di địa truy bắt phản tặc Bạch Tự Tại.
Nào ngờ Tiểu Phúc kể từ khi đến đây mỗi lần thúc ngựa tới địa phương mới nào đều sẽ liền hô rất to bốn chữ “Lục bá vương tới!” cực kỳ phô trương. Chính vì vậy, chẳng những Thạch Dương, Thái Trạch, Bạch Tự Tại, mà rất nhiều nhân thủ thế lực khác đều nắm được hành tung của gã. Suốt đoạn đường đi cực kỳ yên bình vì bọn họ đã tránh né hoàn toàn, không hề muốn va chạm với vị Bất Bại Tiểu Bá Vương này.