Đế Cuồng

Chương 377: Thảm khốc



Vốn dĩ bọn họ đã tìm hiểu và chuẩn bị sẵn từ trước.

Mãnh sư kia dù bị bát phẩm đan dược gây mê nhưng cũng không phải không có cách đánh thức.

Trên thân thể mỗi cổ thú đều có những tử huyệt riêng biệt mà khi đánh vào sẽ có tác dụng kích thích dây thần kinh khắp cơ thể, khiến chúng nảy sinh cơ chế tự vệ theo bản năng nhờ đó tạm thời thoát khỏi sự "gây mê" trong khoảng thời gian ngắn.

Việt Bân cần chính là khoảng thời gian ngắn này.

Một khi mãnh sư tỉnh lại sẽ điên cuồng công kích tất cả. Với sức lực của một cổ thú Đạo Đài, dù đại quân của Trần Diễm có tới mấy vạn người cũng khó lòng tổn thất thảm trọng, tan đan xé nghé để mặc cổ thú này đại sát tứ phương.

Việt Bân sẽ lợi dụng tình thế hỗn loạn khi đó trà trộn vào đại quân, nhất kích tất sát Trần Diễm rồi rời đi.

Tuy trên mặt lý thuyết có vẻ rất dễ dàng nhưng thực tế không đơn giản nhưng vậy.

Tử huyệt của mãnh sư nằm dưới rốn tầm mấy trượng. Theo sự nghiên cứu về chủng loại Thạch Giác sư này của Việt Bân, muốn kích phát bản năng sinh tồn của nó cần trong thời gian ngắn tối đa ba giây phải đánh đủ sáu đòn cực nặng vào đó. Bằng tu vi của Việt Bân, hay kẻ cảnh giới tu vi cao nhất trong đám là Úc Đồ Tiên Thai trung kỳ muốn làm được điều này thì số lượng đòn đánh phải gia tăng gấp đôi. Trong ba giây phải tấn công vào tử huyệt Thạch Giác sư mười hai đòn toàn lực.

Cũng may kế hoạch của bọn họ không phải bộc phát mà đã được chuẩn bị kỹ lưỡng tận hai tháng. Thông qua khảo nghiệm, Úc Đồ có thể trong nháy mắt đánh ra mười lăm đòn, dư sức đánh thức Thạch Giác sư. Mọi việc kế tiếp đã có Việt Bân lo. Chỉ cần y thành công giết Trần Diễm thì đội hình Viêm Hoả bộ lạc sẽ đại loạn, trốn thoát không thành vấn đề.

- Việt Bân đại ca, thời khắc đã tới, chỉ cần khởi động cơ quan trên đỉnh núi để cự thạch có giấu lượng lớn thuốc nổ rơi xuống phía dưới, nhất định có thể khiến bọn chúng trở nên hỗn loạn, sáu người chúng ta cũng nhờ đó dễ dàng trà trộn vào...

Tên cao gầy thúc dục.

Việt Bân gật đầu:

- Được, nhưng phải đảm bảo bọn chúng không nắm bắt được vị trí của chúng ta, bằng không hậu hoạn khó lường.

- Ai động thủ đây? Bắt đầu thôi!

Úc Đồ nôn nóng nhìn về phía sợi dây thừng mỏng manh đang neo cả trăm tảng đá khổng lồ phía xa. Chỉ cần cắt sợi dây này thôi thì những viên đá kia sẽ lập tức rơi xuống dưới, đủ diệt sát những tu sĩ dưới Tiên Thai cảnh. Mà ngay cả Tiên Thai cảnh cũng sẽ rất chật vật khi đối phó với nó.

Nhưng điều quan trọng là hiện tại cả sáu người Việt Bân đều đang đứng im như trời trồng lặng lẽ nhìn đại quân Viêm Hoả từ từ lướt qua phía trước mặt.

Bàn bạc là thế, nhưng khi chân chính động thủ bọn họ đều không đủ dũng khí để bắt đầu.

- Con mẹ nó, liều mạng!

Việt Bân quát nhẹ một tiếng, mặt mày dữ tợn, tay cầm dao găm phóng cọng dây thừng khiến nó đứt ra làm đôi.

Trong nháy mắt cả Ngoạ Long lĩnh rung chuyển dữ dội. Cát bụi từ trên những đỉnh núi liên tục rơi xuống, kèm theo đó là tiếng đất đá va chạm ầm ầm khiến đại quân Viêm Hoả bộ lạc biểu tình hoảng sợ vội nhìn lên khoảng không trên đầu mình.

Chỉ thấy phía trên có mấy trăm viên cự thạch khổng lồ kích thước bằng quả núi đang rơi xuống với tốc độ nhanh khủng khiếp. Đại quân bên dưới còn chưa kịp chuẩn bị gì thì đã bị những cự thạch này đè nát thân thể. Sự đáng sợ không dừng lại ở đó, khoảnh khắc những cự thạch này tiếp đất thì cũng bắt đầu nứt ngang nứt dọc, kế đến từ bên trong truyền ra một cỗ bạo tạc chẳng thua kém tu sĩ Tiên Thai đỉnh phong tự bạo là bao. Những âm thanh nổ vang lên không ngớt, đại quân Viêm Hỏa bộ lạc chính thức tan vỡ. Đám binh lính gào rống trong tuyệt vọng nhưng vẫn bị những vụ nổ do cự thạch tạo thành chôn vùi. Số khác thì bị chính đồng bọn của mình dẫm chết khi đang bỏ chạy khỏi cự thạch rơi xuống từ đỉnh núi.

- Động thủ!

Trên đỉnh núi, Việt Bân cùng năm huynh đệ của mình đã thay xong quân phục của Viêm Hỏa bộ lạc. Bọn họ ai thấy thần sắc kiên quyết vô cùng, giống như phen này ra đi không còn nghĩ tới cơ hội sống sót. Dù thế nào đi nữa cũng phải đạt được mục đích giết chết Trần Diễm mới cam lòng.

Mà Trần Diễm bên dưới chứng kiến đại quân của mình chạy tán loạn như ong vỡ tổ vẫn điềm tĩnh vô cùng, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, khẽ lẩm bẩm:

- Xem ra Hắc Thủ đoán đúng, sẽ có người nhân cơ hội này tập kích ta. Hẳn là đám Tru Hỏa Liên Minh ô hợp kia. Lần này để xem các ngươi xuất hiện bao nhiêu tên, ta phải giăng lưới bắt gọn một mẻ!

Hóa ra mọi thứ đều đã nằm trong dự tính của y. Tuy nhiên có một điều y không ngờ tới là đại quân của mình lại tổn thất thảm trọng như vậy. Đủ thấy đám nghịch tặc kia rất nguy hiểm, nếu không sớm diệt sạch chúng thì ắt sẽ có ngày phải hối hận.

Úc Đồ lẫn trong những binh lính đang bỏ chạy kia, rất nhanh đã tiếp cận được vị trí mãnh sư khổng lồ đang bị trói chặt trên chiến xa. Không thể không nói mê dược mà Trần Diễm sử dụng quá mức thần diệu, đến cả cổ thú nửa bước Ứng Kiếp này cũng không có sức phản kháng, hôn mê sâu như vậy. Dù bị khá nhiều cự thạch đập vào người nhưng nó vẫn chẳng hề hay biết, hệt như đã chết từ lâu.

Gã tìm đến đúng vị trí dưới rốn của Thạch Giác sư, bắt đầu ra tay dùng toàn lực kích thích chỗ này.

- Tỉnh! Tỉnh lại! Thạch Giác sư mau tỉnh lại!

Chưởng tâm Úc Đồ trong nháy mắt đã đánh ra mười lần, thân thể của mãnh sư bắt đầu có dấu hiệu run lên nhè nhẹ, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.

Thấy vậy Úc Đồ cả mừng định giáng xuống hai chưởng cuối cùng nhưng đúng lúc này dị biến lại xảy ra.

Bốn làn khói đen từ dưới chiến xa từ đâu đột ngột lao ra công kích gã, không ngờ bọn họ đều là cao thủ Tiên Thai hậu kỳ đỉnh phong, chiến lực e rằng đạt tới cả trình độ chí tôn thiên kiêu.

- Không ổn! Trúng kế rồi!

Trong sáu người Thiên Hạ bang, Úc Đồ có tu vi cao nhất nhưng chỉ vỏn vẹn là Tiên Thai trung kỳ. Mặc dù gã cũng là một chí tôn thiên kiêu không tầm thường song cùng giai chẳng thể nào lấy một địch bốn chứ đừng nói đối phương cao hơn mình cả một tiểu ngảy.

Việt Bân đang lạnh lùng nhắm đến Trần Diễm đang đứng đơn độc cũng vậy.

Tu vi Việt Bân thấp hơn Úc Đồ, dừng ở Hỗn Nguyên hậu kỳ, đẳng cấp chí tôn thiên kiêu. Vì vậy nên hắn mới tự tin đủ sức thuấn sát Trần Diễm sau một chiêu. Có điều trong tình huống xuất hiện mấy tu sĩ Tiên Thai hùng mạnh thế này thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì nữa.

Mắt thấy bốn làn khói đen dùng thế như chẻ tre đánh về phía mình, Úc Đồ đầu óc xoay chuyển thật nhanh, nghiến răng siết chặt nắm đấm, cuối cùng quyết định làm ra hành động điên cuồng không ai dám tưởng tượng nổi.

Gã tự bạo!

Một cỗ nguyên lực cuồng bạo từ thân thể của gã lan ra bốn phương tám hướng chấn bay bốn làn khói đen kia, sau đó còn tác động vào huyệt đạo dưới rốn Thạch Giác sư khiến nó bừng tỉnh, ngẩng đầu gầm lên đầy đau đớn.

Phía bên kia, Việt Bân dù đã sắp tiếp cận được Trần Diễm nhưng lúc vụ nổ xảy ra, hắn cũng vô thức quay đầu lại, chứng kiến cảnh tượng huynh đệ tốt của mình chết thảm. Hắn hét lên đầy bi thống, mặc kệ đám binh linh xung quanh cùng Trần Diễm đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc:

- Úc huynh!

- Hóa ra là tên tiểu tặc ngươi chủ mưu, đảm lượng không nhỏ!

Trần Diễm cười lạnh, phất tay một cái. Lập tính mấy trăm binh lính xung quanh ùa lại bao vây Việt Bân đang đứng như trời trồng nhìn đám khói bụi sau lưng.

- Giết hết cho ta!

- Tộc trưởng xin lánh đi trước, Thạch Giác sư đã thức giấc, nếu còn nán lại đây sẽ gặp nguy hiểm. Chờ ít lâu nữa khi nó ngủ say chúng ta sẽ lập tức báo tin cho tộc trưởng!

Mấy binh lính hộ vệ lo lắng nói khi thấy mãnh sư khổng lồ đang bị trói chặt trên chiến xa nay đã thức tỉnh. Nó rống lên đầy sự giận dữ, sau vài cú lắc mình đã thành công chấn đứt những dây thừng xung quanh thân thể rồi bắt đầu đại khai sát giới khắp nơi. Đội quân của Viêm Hỏa bộ lạc vốn có tới mấy vạn người nhưng chẳng có ai là đẳng cấp Đạo Đài vì vậy bị Giác Tỉnh sư này giết như giết kiến, một chút sức hoàn thủ cũng không có. Chẳng mấy chốc Ngọa Long lĩnh đã ngập tràn thi thể, có chỗ chất cao quá đầu người, cảnh tượng hết sức thảm khốc.

- Ta nói giết hắn! Còn lằng nhằng nữa ta giết ngươi trước!

Trần Diễm lạnh lùng quát. Gương mặt tàn nhẫn của y khiến đám binh lính khiếp sợ không dám cãi lệnh liền lập tức lao tới tấn công Việt Bân.

Không thể không nói y đúng là có khí độ của bậc thống lĩnh. Gặp nguy không biến sắc, bằng mọi giá trước khi rời đi phải nhổ cỏ tận gốc kẻ địch. Người trẻ tuổi như vậy, tuy tu vi không cao lắm nhưng đích xác là tương lai cực kỳ sáng lạn, rất có khả năng giúp bộ lạc Viêm Hỏa vươn lên thành bá chủ toàn bộ thảo nguyên Trung Thổ thay cho bộ lạc Tây Phong.

- Giết!

Việt Bân lúc này hiểu rằng mình đã bại lộ, hôm nay chắc chắn phải táng thân ở đây nên chẳng còn gì phải kiêng dè nữa, muốn giết chóc cho thỏa thích một lần cuối cùng.

- Các huynh đệ Thiên Hạ bang, hôm nay đại sự không thành phải táng thân nơi đây nhưng Việt Bân ta vô oán vô hối! Được làm quen với các vị là niềm vinh hạnh lớn nhất đời ta!

Hắn cười điên cuồng rồi bắt đầu đâm ngang chém dọc, nháy mắt đã giết mười mấy người. Tuy nhiên đại quân của Trần Diễm quả thật rất đông. Cứ một tên ngã xuống thì ngay lập tức có bảy tám tên khác lấp vào chỗ trống.

- Việt Bân đại ca! Gia Ý ta đi trước, huynh bảo trọng!

Một tiếng cười sảng khoái vang lên, kế đến âm thanh nứt lòng người kia lại vang vọng khắp Ngọa Long lĩnh. Tên lùn ban nãy ở trên đỉnh núi nói luyên thuyên cũng đã tự bạo để tránh khỏi chết dưới tay địch.