Đế Cuồng

Chương 386: Nghịch Thương Khung



Hoa Vô Thác kể rất chậm, rất chi tiết.

Có điều câu chuyện này dài đến nỗi y đứng trên Cửu Phẩm Liên Hoa kể một hơi mất tận một tháng.

Hoá ra kể từ sau trận chiến thảm khốc vào thời thượng cổ, Cửu Thiên Thập Địa đã bị Bạch Hoàng thời đó cùng Tổ Miếu phong bế hoàn toàn. Cả vạn tầng cấm chế do máu huyết cường giả Đế Cảnh các đời kết hợp với khí vận toàn bộ nhân tộc tạo thành một kết giới vững chắc nhất từ trước đến nay, nhờ đó giúp nhân tộc bình yên trải qua năm mươi vạn năm.

Nhưng ngũ đạo tự phong đâu dễ dàng buông tha nhân tộc như vậy.

Trong suốt năm mươi vạn năm, bọn họ luôn tìm cách thăm dò những tiết điểm yếu nhất trên kết giới này để công phá, đồng thời còn sử dụng tà thuật liên tục nguyền rủa khí vận nhân tộc, khiến nguyên khí bên trong ngày một cạn kiệt, khả năng đột phá tu vi đến những cảnh giới phía sau Đế cảnh của nhân tộc cũng sẽ khó khăn hơn.

Đến tận hôm nay, qua vô số lần công kích và bào mòn, kết giới của nhân tộc đã mỏng manh hơn bao giờ hết. Thậm chí bọn họ còn phát hiện ra có một lối đi thông thẳng tới Di địa của nhân tộc. Lối đi này nếu là người nhân tộc thì có thể dễ dàng đi vào, còn các chủng tộc khác nếu dám xâm phạm dù chỉ một bước cũng sẽ lập tức hình câu thần diệt.

Đến cả một vị Kiếp Chủ của ma tộc cũng từng chôn thây tại đây sau khi bị một ngón tay khổng lồ điểm xuống.

Vị Kiếp Chủ này tuy đột phá nhờ lần theo con đường được khai thông bởi Hồng Trần Kiếp Chủ để lại nhưng cũng đủ giúp y trở thành chí tôn ma giới. Nếu không phải khoảng thời gian đó ở phía tứ giới kia cũng lần lượt xuất hiện Kiếp cảnh thì y thậm chí đã đủ tư cách tự xưng Thiên Đế.

Vậy mà dưới ngón tay xuất hiện trong thông đạo kia, y cũng chẳng khác gì sâu kiến, bị một kích diệt sát.

Mãi về sau, thông qua khí tức tàn dư chỗ y vẫn lạc còn sót lại. Người ta mới biết chủ nhân ngón tay này chính là Bá Luân đại thần, anh hùng hào kiệt thời thái cổ của nhân tộc. Thật khó tin khi mà rõ ràng Hồng Trần Kiếp Chủ mới là người đánh phá ra Kiếp cảnh, giúp những tu sĩ cùng thời đại nhờ lần mò theo dấu vết y để lại mà đột phá theo. Còn thời thái cổ tuyệt nhiên chưa từng có ai nhận biết về cảnh giới này.

Để giải thích cho việc này, chỉ có một khả năng đúng nhất đó là Bá Luân đã bước theo con đường tu luyện khác. Con đường của y tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, chẳng một ai lần mò nổi. Tu vi y rốt cuộc cao bao nhiêu mà sau khi chết đi lại có thể dùng hồn huyết để lại ở Tuyết Thương phái hoá thành một ngón tay giết chết một vị Kiếp Chủ vừa mới đột phá, đây vẫn là điều khiến những cường giả tối thượng của ngũ đạo tự phong không khỏi lạnh sống lưng mỗi lần nghĩ tới.

- Kẻ như vậy lại không tự xưng Thiên Đế, trấn áp thời đại của mình mà quyết định nhảy vào hư vô hắc ám để tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng tuyệt tăm tuyệt tích, thật khó hiểu...

Hoa Vô Thác bình đạm nói, ánh mắt hiện lên vẻ suy tư trầm lặng.

- Hư vô hắc ám là nơi thời không loạn lưu. Đi lại trong đây có thể xuyên không tới những thời đại khác, cũng có thể y muốn né tránh cấm kỵ nên mới làm vậy!

Độc Cô Minh nói, nhưng ngay lập tức thấy Hoa Vô Thác lắc đầu phản bác:

- Không!

Ngừng một lát, lần đầu tiên biểu cảm trên gương mặt y thay đổi trở thành vẻ hứng khởi:

- Thời đại nào cũng có cấm kỵ phát sinh, càng mạnh càng mau chết. Dù trốn đi xuyên không đến đâu cũng như cũ không thoát khỏi cái kết bị thiên đạo hủy diệt. Trừ phi y đi tới nơi mà ta du hành đến cách đây mấy năm. Với tu vi và thiên phú kinh diễm của y, y chắc chắn sẽ trở thành một tồn tại chí cao, thậm chí dẫn dắt nhân tộc thành đại tộc. Có điều y không hề tới đó, mà nhân tộc nơi đó cũng đang thoi thóp trên bờ diệt vong, bị linh tộc xem như gia súc giam cầm để nghiên cứu.

- Đó là nơi nào?

Độc Cô Minh nghi hoặc hỏi.

Hoa Vô Thác cười cười.

- Lịch sử thương khung thật ra đã rất lâu dài, sự hùng vĩ đồ sộ của nó ngươi khó lòng hình dung nổi. Đã từng nghe qua cụm từ "chư thiên vạn giới" trong điển tịch phật môn chưa?

Độc Cô Minh gật đầu.

Phật môn đích xác vô cùng thần bí. Những gì ghi chép lại trong kinh điển nếu là người bình thường nhìn vào thì sẽ cho rằng đó là những lời nói miên man, mờ mịt, không căn cứ.

Chỉ với những người đã xuyên không, tiếp xúc với quá khứ, vị lai, cùng những ngõ ngách mà thế nhân nhìn không thấu giống hắn mới hiểu được lời bên trong là có thật.

- Phật môn đúng là thần bí khó dò. Ta không biết ngươi đã du hành đến nơi nào trong thời không loạn lạc này, nhưng nơi mà ta tới, chính là nơi mà ở đó ngũ đạo tự phong cũng chẳng khác gì sâu kiến. Hệ thống tu vi ở đó cũng rất đa dạng phong phú, cường giả cấp độ Kiếp cảnh nhiều như mây. Dĩ nhiên bọn họ đều là chúa tể của những tiểu thế giới, không phải hạng sâu kiến như chúng ta với tới nổi.

Nơi đó cũng giống như trong điển tịch phật môn miêu tả, rộng lớn vô biên không thể hình dung. Nếu xét về quy mô thì lục giới chúng ta chỉ như sáu tiểu thế giới thông thường.

Cứ một ngàn tiểu thế giới lại do một trung thế giới chưởng quản, mà cứ một ngàn trung thế giới lại do một chân giới chưởng quản.

Chân giới chính là đẳng cấp thế giới cao nhất vì chỉ có nó mới đủ tư cách duy trì và bảo vệ nơi đó, giúp sinh linh bên trong tránh xa ảnh hưởng luân hồi cấm kỵ, bình yên phát triển.

Không gian này gọi là Nghịch Thương Khung!

Bên trong tồn tại tứ đại chân giới chưởng khống vạn giới vạn tộc. Mà ta cơ duyên xảo hợp đến được Nguyên Thủy chân giới, do Nguyên Thủy Tổ Đế trấn giữ. Cũng chính ông ta là người đầu tiên gây dựng nên Nghịch Thiên Khung, dùng sức bản thân đối kháng với cấm kỵ, hoá giải luân hồi, để những chủng tộc và cường giả khác về sau lần mò đi đến và cư ngụ ở đây.

Độc Cô Minh không biết cái gọi Nghịch Thương Khung là thật hay giả, nhưng Nguyên Thủy chân giới thì đã từng nghe đến.

Lãnh Oán từng nói cô ta đến từ nơi này.

Mà "bổn tôn" của hắn, theo lời Lãnh Oán chính là chúa tể nơi đó, dùng vạn đạo dung thân, tu vi khoáng tuyệt cổ kim, chưởng khống chư thiên vạn giới.

"Chẳng lẽ bổn tôn của ta chính là Nguyên Thủy Tổ Đế? Ngay cả Thiên Đế ở nơi này cũng chỉ là chúa tể một trung thế giới vậy thì đủ hiểu Tổ Đế đứng đầu một ngàn trung thế giới, còn khai sinh ra Nghịch Thương Khung chống lại thiên đạo sẽ khủng bố cỡ nào?"

Hoa Vô Thác thấy Độc Cô Minh âm trầm như vậy lại tưởng là hắn đang khó chịu vì mình kể những chuyện không liên quan đến cha mẹ hắn, bèn nói:

- Đừng vội, mọi chuyện đều có liên quan đến nhau. Ngũ đạo tự phong xưa nay luôn muốn đánh chiếm nhân giới, mặc kệ luôn bị tổn thất thảm trọng là vì nguyên nhân riêng. Nghe đồn rằng nếu muốn tiến vào hư vô hắc ám, sau đó xác định đúng phương hướng của Nghịch Thương Khung chỉ có hai con đường duy nhất. Một ở Thiên Đình thần giới, hai là ở nhân giới! Con đường ở thần giới bỏ qua đi, quá mức khó khăn. Thần giới truyền thừa từ kỷ thần thoại đến nay mà vẫn tồn tại sừng sững không phải may mắn. Vậy thì chỉ còn cách đánh chiếm nhân giới nhằm xác định truyền thuyết là đúng hay không! Tu vi càng cao, khao khát tới được Nghịch Thương Khung cũng sẽ càng lớn. Chỉ có tới nơi đó thì những cường giả đẳng cấp hào kiệt mới có thể tránh thoát cấm kỵ, giữ mạng tiếp tục tu hành.

Ngày nay cũng vậy, ngũ đạo tự phong vẫn chưa từ bỏ hy vọng, luôn tìm cách xâm lược nhân giới. Có điều Tuyết Thương phái vẫn giữ hồn huyết của Bá Luân, một mực giữ vững thông đạo kia, điều đó làm cho ngũ giới gần như bất lực không thể xâm nhập.

Cho đến một hôm, có một cặp phu phụ từ trong thông đạo này chạy ra. Bọn họ đều bị giữ lại đưa về trận doanh của tiên tộc, chẳng biết họ đã nói gì mà đích thân Tiên Hoàng đã tới gặp họ.

Về sau, Tiên Hoàng đột nhiên hạ lệnh thả toàn bộ ức vạn tù binh nhân tộc đang nuôi nhốt trong một tiểu thế giới ra, Thậm chí còn kinh ngạc hơn nữa là Tiên Hoàng chủ động huy động nhân lực xây dựng nên ba tầng trời ngay sát cạnh tiên giới cho bọn họ trú ngụ. Với điều kiện họ phải dung hợp với huyết mạch tiên tộc trở thành bán tiên bán nhân, đồng thời tôn cặp phu phụ kia lên làm chủ.

Nhờ có sự giúp đỡ của Tiên Hoàng, tân nhân giới chính thức được thành lập. Sau mấy chục năm đã phát triển cực thịnh. Mà cặp phu phụ kia cũng đã thay tên đổi họ. Bọn họ được chúng sinh Lạc giới tức tân nhân tộc xưng tụng là Lạc Thần cùng Lạc Hậu. Qua tìm hiểu của mọi người, câu chuyện của về hai người bọn họ cũng được lan truyền rộng khắp.

Hoá ra bọn họ đến từ Độc Cô gia, một gia tộc rất danh tiếng ở cổ nhân giới. Chỉ cần nhắc tới ba chữ Độc Cô gia thôi thì ai cũng nghĩ ngay tới danh hiệu thiên cổ đệ nhất kiếm của thủy tổ Độc Cô - vị kiếm khách áo trắng, đầu đội mũ rộng vành che phủ nửa khuôn mặt từng làm mưa làm gió thời thái cổ, gây nên bao nỗi khiếp sợ với chúng cường giả lục giới bằng kiếm pháp siêu thần nhập hoá của mình.