Đế Cuồng

Chương 40: Quần hùng tề tựu



- Được! Giang huynh rất thẳng thắn, Thi tộc ta sẽ bỏ qua việc bị Đinh trưởng lão xâm phạm. Mấy bộ thi thể ma tộc thượng cổ kia xem như quà gặp mặt vậy!

Thi tộc với Tuyệt Vọng Ma Uyên luôn khao khát không thôi. Phải biết rằng nếu tìm thấy được một bộ thi thể cường giả vô thượng thời thượng cổ, dùng Dục Thi quyết nuôi dưỡng mấy chục năm khiến nó nảy sinh linh trí biến thành thi tộc, đó sẽ là một sự tăng tiến về sức mạnh và lực lượng cực lớn.

- Giả sử thành công lôi ra xác Ma Chủ và Tiên Chủ?

Trong đáy mắt mấy cường giả Thi tộc loé lên tia sáng cháy bỏng. Tuyệt Vọng Ma Uyên kia bọn họ nhất định phải dốc toàn lực tham gia.

- Nghe đồn trong Tuyệt Vọng Ma Uyên cũng có không ít chân linh từng vẫn lạc trong đó...

Thấy cường giả phía yêu tộc còn do dự, Giang Trần bồi thêm một câu.

- Được! Đây là một lọ chân linh huyết của Li Lực nhất tộc ta, cho ngươi làm quà gặp mặt...

Một cường giả yêu tộc ném ra một bình nhỏ về phía Đinh trưởng lão, liền bị ông ta bắt lấy nắm vào tay.

Chân linh huyết do yêu tộc thời đại này ngưng tụ ra không hề tinh thuần, phải là cảnh giới Tiên Thai trở lên mới miễn cưỡng ngưng tụ vài giọt nhưng chất lượng vô cùng kém. Mà chân linh huyết do đích thân chân linh thời thượng cổ và thái cổ ngưng tụ ra quý báu hơn rất nhiều, nếu có thể từ trong Tuyệt Vọng Ma Uyên lôi ra thân xác một số chân linh đã vẫn lạc, lấy chân linh huyết của nó tẩy lễ huyết mạch tộc nhân thì sẽ đạt được chỗ tốt không gì sánh bằng.

- Thành giao! Riêng thi tộc và yêu tộc sẽ được cấp danh ngạch nhiều hơn các thế lực khác. Phần bí tàng ta thu từ những kẻ đến sau cũng biến thành bốn phần.

Giang Trần mỉm cười, cử chỉ vô cùng tiêu sái, hoàn toàn chẳng lấy làm áp lực khi phải đối đầu với bảy cường giả cùng cấp.

- Hy vọng Giang huynh đừng đem lòng tính toán chúng ta. Nếu không chỉ một vài thế lực ở Tây Thiên hay Bắc Vực ra tay là đủ san phẳng Chân Đại Đạo, khiến nó vĩnh viễn biến mất trên thế gian...

Bảy cường giả thi tộc và yêu tộc ôm quyền cáo biệt, sau đó hoá thành bảy đạo ánh sáng biến mất nơi chân trời.

Hồi lâu sau Đinh trưởng lão mới trầm mặc hỏi Giang Trần:

- Vì sao lại giúp ta?

Giang Trần cười lắc đầu:

- Vì sao lại nói thế? Chúng ta vốn là người một giáo. Tâm ý Đinh trưởng lão ta hiểu, ngài có thể tùy ý bồi dưỡng Độc Cô Minh kia, ta không hề quan tâm. Chỉ cần đến lúc hắn luyện ra chín tôn thần đem hắn đến cho ta, chúng ta dùng tâm ma thôn phệ lẫn nhau, đó là một trận chiến công bằng, người thắng sẽ có được tất cả.

Đinh trưởng lão cười lạnh:

- Công bằng? Mấy ngàn năm nay có ai chống cự được sức cắn nuốt của Thôn Thiên Ma Thể chứ? Thêm vào đó ngươi có Hắc Diện chính là khắc tinh của ma vật trong trời đất. Một khi ngươi đeo nó vào thì Độc Cô Minh không còn phần thắng nào cả.

- Đó là vận mệnh không thể tránh... Chẳng phải ta cũng cho trưởng lão và hắn sống đến lúc đó, tự tìm một cơ hội vùng vẫy hay sao? Ta rất chờ mong, hy vọng ngày đó sớm đến!

Giang Trần vô cùng tự tin, giống như cả mọi thứ đã nằm trong sự tính toán của gã.

- Rốt cuộc ngươi mở bí cảnh Hoả Long hấp dẫn người trong thiên hạ tới để làm gì? Muốn thôn phệ bọn họ sao?

Nghe Đinh trưởng lão hỏi, Giang Trần mỉm cười thần bí:

- Không phải ta, bí cảnh này là dành cho một người khác...

----------------

Việc Chân Đại Đạo mở ra bí cảnh Hoá Long thông tới Tuyệt Vọng Ma Uyên khiến cả nhân giới dậy sóng. Trong ba tháng này anh tài cường giả khắp nơi đồng thời truyền tống về Nam Hoang. Đây là cảnh tưởng mấy ngàn năm qua chưa từng gặp được.

- Ha ha ha, Nam Hoang! Nghe nói ở đây từng xuất hiện một Lưu Tông kinh thế hãi tục, không biết thiên kiêu các lộ có đủ hùng mạnh để cho ta chém giết hay không...

Một gã thanh niên có mái tóc xoã dài, sau lưng đeo trường kiếm, bộ dáng cuồng phóng đứng trên đỉnh Diêu Phong nhìn xuống Nam Hoang.

Liên tục vô số thiên kiêu toàn nhân giới đổ dồn về. Còn tận ba tháng mới tới ngày mở ra bí cảnh Hoả Long nên các thiên kiêu bắt đầu tìm nhau so tài, mục đích làm nóng người, kích thích chiến ý dâng cao, đồng thời dương danh lập vạn trước quần hùng.

Lưu Tích Quân thi triển Tinh Hà Chuyển phòng ngự trước vô số phi kiếm đến từ gã thanh niên mái tóc xoã dài. Nàng đã trải qua ba lần sinh tử kiếp, thực lực đại tăng nhưng không ngờ vẫn bị gã thanh niên này áp đảo một chút.

- Thú vị, không ngờ ở Nam Hoang nvẫn có người đánh được trên trăm chiêu với ta... Vạn Kiếm Quy Tông!

Gã thanh niên này dùng kiếm pháp để thành đạo, mỗi lần vung kiếm đều khiến không gian vang lên những tiếng xoèn xoẹt như bị chém rách, kiếm ảnh trập chùng từ bốn phương tám hướng chém tới Lưu Tích Quân.

Mà Lưu Tích Quân cũng không dễ xơi, ngoài Tinh Hà Chuyển có lực phòng ngự cường đại ra còn điều khiển được ngũ hành kim mộc thủy hoả thổ hoá thành năm hư ảnh chân linh để công kích.

- Chu Tước dụng Hoả, Huyền Vũ dụng Thủy, Bạch Hổ dụng Kim, Thanh Long dụng Mộc, Kỳ Lân dụng thổ!

Khí thế từ Ngũ Hành Chuyển toả ra rất hùng hồn, nhưng gã thanh niên chỉ cười lạnh, giống như hoàn toàn không để trong mắt:

- Cơ sở Khổ Hải quá kém, ngươi tu luyện Cửu Chuyển Thiên Công chẳng khác gì làm nhục môn công pháp này.

Lưu Tích Quân tỏ ra ngưng trọng, biết lời gã thanh niên không phải cuồng ngôn. Thật sự cơ sở khổ hải của nàng quá thấp, còn chưa vượt quá bốn vạn trượng. Nhưng dựa vào sự nghịch thiên của ba lần sinh tử kiếp và ba loại tiên đan diệu dược mà đủ tư cách trở thành tuyệt đỉnh thiên kiêu của Nam Hoang.

Thủy linh lực hiển hoá ra một chân linh huyền vũ là một con rùa màu đen to lớn cả trăm trượng từ trong tinh hà lao ra há miệng đớp tới gã thanh niên xoã tóc.

- Nên kết thúc thôi, Thất Bộ Trảm Thiên!

Chỉ thấy gã ta cười lạnh, vung tay chém xuống một kiếm đơn giản. Một loại kiếm ý sắc bén lăng lệ đến mức như muốn bổ đôi cả thiên địa xuất hiện, con rùa màu đen kia ngay lập tức bị chém làm hai mảnh. Huyền vũ có sức phòng ngự vô cùng cường đại vậy mà bị một kiếm chém tan, hoàn toàn không kháng cự nổi một khắc. Thủy trong ngũ hành ngay lập tức bị phá.

Gã thanh niên bước tới bước thứ hai, chém tiếp một kiếm. Hư ảnh thanh long đang nhe răng múa vuốt cũng bị chém chết tại trận.

Cứ bước một bước chém một hư ảnh chân linh. Khi gã bước tới bước thứ năm thì Ngũ Hành Chuyển hoàn toàn bị phá tan.

Bước thứ sáu vừa ra tinh hà cuồn cuộn xung quanh cơ thể cũng không còn bảo hộ nổi Lưu Tích Quân nữa, thậm chí gã thanh niên không thèm ra đòn, chỉ dùng kiếm khí vô hình đủ làm toàn thân Lưu Tích Quân xuất hiện vô số vết cắt thật sâu, y phục màu trắng rách tả tơi.

Khoé miệng Lưu Tích Quân ứa máu tươi, toàn thân đẫm máu không ngừng lui lại phía sau:

- Ngươi là ai?

- Bạch Ngọc Kinh, Chu Tử, đến từ Đông Hải! Cảnh giới Hỗn Nguyên đại viên mãn!

Chu Tử ngẩng đầu cười ha hả, Lưu Tích Quân sau khi gần bại mới phát hiện ra nãy giờ tên kia đều là khiêu chiến vượt cấp. Mình tuy đã vượt qua ba lần sinh tử kiếp, cảnh giới còn cao hơn đối phương vậy mà vẫn đánh không lại.

- Lưu Tông cha cô từng chém bốn vị chí tôn thiên kiêu của Đông Hải chúng ta, cứ tưởng rằng sẽ hậu nhân của y cũng sẽ có thực lực hùng mạnh kinh động thế gian. Nào ngờ chỉ có vậy!

Chu Tử cười lạnh, cũng không thèm truy kích mà tra kiếm vào sau lưng bỏ đi.

Không chỉ Chu Tử lập uy mà vô số các thiên kiêu khác cũng đồng loạt đi tìm người giao đấu. Phạm vi không chỉ dừng lại ở thiên kiêu Nam Hoang, ngay cả tứ châu còn lại cũng đánh nhau loạn xạ đến long trời lở đất.

Địch thủ của Mộng Tiểu Phàm là một man nhân mặc áo da thú đến từ Bắc Vực, trên người tràn đầy khí tức hoang dã. Bắc Vực tuy nói là lãnh địa yêu thú nhưng cũng có vài bộ lạc của nhân tộc cư ngụ. Những bộ lạc này chuyên tu luyện thể, man lực mạnh mẽ sánh ngang yêu thú.

- Đông Hải tán tu, Mộng Tiểu Phàm!

Mộng Tiểu Phàm cũng tu kiếm đạo, tuy nhiên không phải là loại kiếm khí lăng lệ sát phạt như Chu Tử. Kiếm khí màu vàng của gã mang một loại ý cảnh cương liệt ngay thẳng, mọi đòn tấn công đều ở ngay chính diện.

- Kiếm Khí Hành!

- Lại là kiếm tu, ba ngày nay ta đã giết chết bảy thiên kiêu kiếm tu rồi!

Man nhân cười dữ tợn, hoàn toàn không thèm để ý tới vô số kiếm khí màu vàng đang chém thẳng xuống thân thể mình. Cơ thể của y quá rắn chắc, kiếm khí chém vào đều chỉ gây ra một vết hằn nhẹ, không thể gây ra tổn thương cho hắn.

- Con mẹ nó, ngươi là yêu thú hay sao mà da dày đến độ này?

Mộng Tiểu Phàm sợ hãi kêu lên. Nhưng hắn càng biến sắc hơn khi thấy man nhân chỉ nhún nhẹ chân một cái lập tức đã nhảy tới trước mặt mình tung ra một quyền cực mạnh. Một quyền này là đòn tấn công thô bỉ nhất, cơ bản nhất, nhưng lại khiến tròng mắt Mộng Tiểu Phàm co rút lại. Gã có cảm tưởng chỉ cần trúng phải một quyền này thì ngực mình sẽ bị xuyên thủng một lỗ chết ngay lập tức.

- Chết đi, ta hận nhất là kiếm tu!

Man nhân rống một tiếng kinh thiên khiến Mộng Tiểu Phàm thất khiếu chảy máu, ngay lập tức phải lấy ra găng tay rách đeo vào.

- Con bà ngươi, dám tiếp một quyền của ta không!

Mộng Tiểu Phàm cũng đấm trả lại man nhân một quyền. Mà man nhân khi thấy găng tay rách chỉ như phàm vật, không toả ra chút giao động linh lực nào thì cũng yên tâm, vung nắm đấm to đùng của mình đối kháng lại nó.

Một tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, man nhân thét lên đau đớn :

- A, găng tay này là bảo vật gì?

- Bảo vật chuyên đánh loại man nhân như ngươi!

Mộng Tiểu Phàm đá một cước vào giữa ngực man nhân khiến y bay ra xa mấy chục trượng.

- Muốn thử so thân thể với ta nữa không?

- Loại kiếm tu vô sỉ như ngươi sớm muộn gì cũng bị ta giết sạch!

Không giống như tu sĩ có thể dễ dàng khôi phục pháp lực, thể tu tuy có thân thể hùng mạnh ngạnh kháng được thần thông nhưng một khi bị thương thì hồi phục khá chậm. Lúc này đây xương nắm tay y đã vỡ nát, lại không biết cách đối phó với găng tay rách kia, vậy nên chỉ còn cách quay đầu bỏ trốn.