Đế Cuồng

Chương 402: Người trong bức hoạ



Kiếp Chủ dù mạnh mẽ là thế, được xưng tụng kẻ diệt đạo vô địch thượng cổ nhưng không phải chưa từng gặp qua loại tồn tại đủ để bản thân phải kính nể, hay thậm chí khiếp sợ.

Trước khi tìm thấy con đường "diệt đạo" thuộc về riêng bản thân mình trong tiền kiếp, gã cũng chỉ là một tiên tộc rất đỗi bình thường, thậm chí nếu xét về phẩm vị còn thuộc loại thấp, là hồng trần tiên gần dưới chót trong các loại thể chất thuộc về tiên tộc.

Loại thể chất này rất khó hấp thụ tiên khí, dễ bị ma khí xâm nhập, lục căn không thanh tịnh, trừ một vài trường hợp đặc biệt thì hầu như không thể vấn đỉnh tu luyện.

Cũng may cho Kiếp Chủ rằng tuy thể chất tiên thiên của gã rất kém, nhưng gã lại có một người cha là Phạm Thiên, chủ tầng trời thứ ba mươi ba ở tiên giới. Dưới sự bồi dưỡng dốc tận tâm huyết của cha mình, cộng thêm loại tính cách sát phạt quyết đoán, ưa giết chóc thiên bẩm, gã cũng dần dần tiến vào hàng ngũ những thiên kiêu xuất sắc ở tầng trời này.

Tuy vậy, thể chất vẫn là rào cản quá lớn. Tại Mãn Lâu Đăng Tiên Đỉnh đại hội diễn ra ở Đệ Nhất Thiên, gã chỉ xếp thứ ba ngàn chín trăm, hoàn toàn chẳng có gì nổi trội, cũng chẳng ai nhớ tới gã đã từng tham dự ngoài việc gã được ưu ai cho ngồi cạnh cha mình.

Phải cho đến khi gã cơ duyên xảo hợp tìm thấy được một bức tranh trong cổ di tích nọ, mà niên đại của nó lớn đến mức ngay cả Hoa Tiên của tiên giới cũng không xác định nổi thì cuộc đời gã mới chính thức bước sang trang khác, viết nên một thần thoại bất hủ trong lục giới, đưa gã sánh ngang với những Mãn Lâu Thiên Đế, Kim Ô Thiên Đế, Bá Luân, hay gần nhất với thượng cổ nhất là thời đại của Thần Thánh Thiên Đế Dịch Thiếu Quân.

Bức tranh này nói ra thì chỉ là một tờ giấy trắng tầm thường, phía trên chẳng có bất kỳ hình thù đặc sắc hay chữ nghĩa đẹp đẽ gì. Điểm khiến người ta ấn tượng duy nhất chính là về độ kiên cố, bền bỉ của nó. Dù không ít lần bị Kiếp Chủ thử dụng tiên hoả cấp cao thiêu đốt, hay nhúng Diệt Sinh thủy mà vẫn trơ ra chẳng mảy may thương tổn dù chỉ một chút.

Ngoài điểm này ra, bức tranh cực kỳ vô dụng, hoàn toàn không có một chút giá trị nào trong việc tu hành. Tuy nhiên có một điểm rất lạ Kiếp Chủ vô tình quan sát được lúc sơ ý làm đứt ngón tay khi đang thử độ sắc bén của một thanh bảo kiếm do cha hắn tặng, đó là bức tranh này rất háo máu, thậm chí khát máu.

Dù bao nhiêu máu huyết, không phân biệt đẳng cấp chủng tộc nó đều sẽ nuốt cạn sạch. Giả dụ đem nó để lên miệng vết thương của một sinh vật, thì bức tranh sẽ trong tức khắc hút cạn máu huyết của nó, cực kỳ kinh khủng. Về sau này, cũng nhờ có bức tranh mà Kiếp Chủ từng không ít lần phản sát những kẻ tu vi cao hơn, ngay cả đám Chủ cảnh cũng quá mức yếu ớt trước bức tranh, nếu không may bị bức tranh dính vào miệng vết thương cũng sẽ bỏ mạng ngay lập tức.

Kiếp Chủ khi ấy vốn dĩ đã nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn, dĩ nhiên là sẽ tìm cách để tìm hiểu thấu triệt về bức tranh này. Cách thức của gã rất đơn giản. Nó cần bao nhiêu máu, gã sẽ dùng hết sức thoả mãn nó.

Để che giấu hành vi điên cuồng của mình, gã thành lập ra Huyết Thần tông, ra lệnh cho thuộc hạ dưới trướng cầm bức tranh đi đến những chiến trường đang phát sinh chiến tranh ở lục giới để cho bức tranh được uống máu.

Dù vậy, cũng không rõ trải qua bao nhiêu năm tháng, nhưng chắc chắc là mấy ngàn năm hút cạn rất nhiều huyết hà, máu của ức ức vạn chúng sinh bị nó thôn phệ, thì từ nó mới toả ra một tia khí tức đầu tiên khiến Kiếp Chủ kinh hãi không thôi.

Khoảnh khắc cảm thụ được tia khí tức này, một ảo cảnh cũng xuất hiện trước mặt gã.

Đó là một vùng thiên địa rất đỗi kỳ lạ, mặt đất không tồn tại mà bị bao phủ bởi một dòng sông máu vô biên vô tận. Bầu trời màu đỏ thẫm, vẫn phân biệt với màu đỏ tươi của mặt sông bên dưới, giữa thiên không lơ lửng một bóng nam tử cũng áo đỏ tóc đỏ đang quay lưng lại với gã.

Nam tử này mặc dù đã thu liễm uy áp nhưng vẫn quá kinh khủng, chỉ riêng hơi thở bình thường thôi dường như đã đủ sức diệt sạch chúng sinh trong thương khung, đạp bằng vạn giới. Mặc dù Kiếp Chủ khi ấy đã đạt đến Đế cảnh nhưng vẫn chẳng khác gì sâu kiến trước y. Thậm chí, gã còn cảm thấy ngay cả tư cách khụy gối xuống quỳ bái mình cũng không có, chứ đừng nói đến là đối diện nhìn thử dung mạo.

Phi nhân, phi tiên, phi thần, phi yêu, phi ma, phi vạn vật chúng sanh, tà ác đến cùng cực, tuyệt tình tuyệt đạo, ngạo nghễ phóng túng, điên cuồng tàn nhẫn, tự do đến mức phá vỡ mọi luân thường đạo lý... Đó là những cảm nhận của Kiếp Chủ về thần thái thông qua bóng lưng của người áo đỏ này.

Gã cứ nhìn như vậy suốt một trăm năm, cuối cùng nhìn thấy được thân ảnh đang lơ lửng giữa thiên không kia xoay đầu lại, dùng một phần tư gương mặt hướng về phía mình, lạnh lùng nói ra một chữ: "Quỳ!"

Kế đến ảo ảnh vỡ tan, Kiếp Chủ bị đẩy về thực tại. Dù rằng sau đó gã vẫn dùng thần niệm thâm nhập được vào thế giới bên trong bức tranh nhưng vẫn không tài nào làm được điều đơn giản mà nam tử kia nói, đó là quỳ xuống.

Tuy nhiên, nhờ việc liên tục vào được không gian nơi đây, cảm ngộ thần thái và khí tức của y mà chiến lực Kiếp Chủ thăng hoa đến cực hạn, dùng giết chóc thôn phệ để tu luyện, đưa tên tuổi cũng mình lên đỉnh cao của Lục Giới, thậm chí so với những kẻ xuất chúng nhất phía nhân tộc còn lấn áp vài phần.

Có thể nói, nếu không có bức hoạ kia, sẽ tuyệt đối không thể có Hồng Trần Kiếp Chủ vô địch thượng cổ, càng không có chuyện nhân giới nhờ có sự giúp đỡ của gã mà thoát khỏi số phận diệt vong.

Hiện tại bức tranh này vẫn đang còn ở tiên giới, như cũ do Huyết Thần tông nắm giữ để cho nó tiếp tục uống máu, chờ đợi một ngày có thể chân chính khiến nó trở nên viên mãn.

Năm mươi vạn năm trôi qua, Kiếp Chủ đôi lúc cũng rất tò mò rằng bức tranh đã biến hoá đến trình độ nào, chỉ thầm tự nhủ rằng nếu tương lai có cơ hội thoát khỏi Di địa nhất định phải đến Huyết Thần tông một lần.

Quay lại hiện tại, Bất Khốc Tử Thần là một thức thần thông do gã lãnh ngộ ra từ bức tranh kia, lấy dáng vẻ tàn ác, điên cuồng, tự do đến mức phá vỡ mọi quy tắc của nam tử trong tranh làm tiêu chuẩn. Sau đó đưa bản thân dung nhập vào loại thần thái ý cảnh đó, hoá thân thành tử thần càn quét địch nhân.

- Huyết hà hiện!

Kiếp Chủ khụy một chân xuống, bàn tay phải chạm nhẹ xuống mặt đất, lập tức vô số máu tươi từ bên dưới tràn lên tạo thành một dòng sông máu khổng lồ muốn nhấn chìm mọi người vào trong.

Tất cả không hẹn mà cùng phi thân bay lên giữa trời để tránh né, nhưng có điều huyết hà kia dường như vô biên vô tận, cứ dâng cao mãi không ngừng, đuổi theo họ mãi không thôi.

- Là ảo giác!

Triệu Thăng là người đầu tiên phát hiện ra điều này, nhưng hắn lập tức nghẹn họng khi thấy từ dòng sông máu dưới chân bay ra một cây hắc thương đầy ma khí.

Kiếp Chủ toàn thân đỏ rực, từ tóc đến gương mặt, làn da đều bị nhuộm trong máu tươi, thần thái lạnh tùng tàn khốc đến cực điểm.

- Phá Thương Khung!

Lại là một chiêu này, nhưng hiện tại dù những thiên kiêu lúc trước cùng liên thủ chống đỡ nhưng lại không tài nào cản nổi, để mặc mũi thương đâm thẳng tới giữa ngực Triệu Thăng.

Mà vị thể tu này cũng rất cương ngạnh, dùng đôi tay trần chụp lấy sống thương, muốn thông qua sức mạnh nguyên thủy của mình để cản đòn Kiếp Chủ. Có điều hắn đã tính toán sai, sau khi tiến vào trạng thái Bất Khốc Tử Thần, chiến lực của Kiếp Chủ giờ đây đã khủng bố không cách nào hình dung. Bằng vào sức một người như vậy, hắn chẳng thể nào cầm cự được dù chỉ một khắc.

Dưới sắc đỏ ngập tràn, Kiếp Chủ lạnh lùng buông cây thương trong tay ra, lui lại ba bước rồi dùng chân đạp mạnh vào đuôi thương.

Cây hắc thương tuột khỏi lòng bàn tay của Triệu Thăng, mũi nhọn cắm vào ngực trái hắn rồi xuyên thẳng qua sau lưng, để lại một lỗ thủng lớn bằng miệng bát.

Triệu Thăng biểu tình không tin nổi, miệng há to như định nói gì đó nhưng đã tuyệt khí tắt thở. Thậm chí sau khi hắn chết rồi thi thể cũng không hề toàn vẹn, chia năm xẻ bảy giữa không trung, bị Kiếp Chủ há to miệng hút mạnh một cái, thôn phệ toàn bộ.