Vào lúc nơi đây đang xảy ra dị tượng "vạn long triều bái" thì từ bên ngoài chợt xuất hiện một người trung niên tầm bốn mươi tuổi.
Vẻ mặt ông ta cực kỳ gấp gáp, lưng hơi khom xuống, lúc đến phía trước tấm bia ghi bốn chữ "Long Sào Tổ Địa" cũng chỉ bái tạ một cái sơ sài rồi đi nhanh vào trong.
Khoảnh khắc nghe thấy âm thanh vang vọng đầy nội lực của y, ông ta biểu tình kinh sợ:
- Thiếu chủ thật kiệt xuất, nhanh như vậy mà đã đạt được sự tán đồng của chư vị hào kiệt long tộc ta, luyện thành huyền công "cửu mạch quy nhất". Cậu ấy sở hữu thể chất hoàn mỹ, cộng thêm đạo vận hoàn mỹ bắt kịp với chúng tu sĩ thời đại này, nếu không phải kinh nghiệm thực chiến của thiếu chủ còn quá thiếu sót thì thế gian làm gì có địch thủ?
Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi thở dài:
- Đúng là trên đời chẳng có gì vẹn toàn! Không sao, với tốc độ tu luyện khủng bố của thiếu chủ chỉ cần bế quan thêm vài ngàn năm, khi xuất quan sẽ liền bỏ xa những tu sĩ cùng thời đại sau lưng. Đến lúc đó kinh nghiệm, mưu lược cũng không quan trọng nữa, kẻ nào bất tuân trực tiếp một đòn giết chết, dùng cách biệt cảnh giới đàn áp chúng!
Dưới thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu đều sẽ tan biến như mây khói!
Đây là câu châm ngôn nổi tiếng trong tu luyện giới.
Giống như bất kể Lý Ẩn có mưu kế và trí tuệ sâu xa đến cỡ nào thì sau cùng kẻ vô địch trấn áp một thời đại vẫn là Bá Luân, một người bị đánh giá không cao về mặt đối nhân xử thế, không nhiều khát vọng, chỉ vô tình đánh đến vô địch.
Sau khi tự an ủi mình, trung niên nhân đi một mạch đến chỗ Đế Long đang bế quan.
Thu công xong, Đế Long chắp tay sau lưng, điềm đạm hỏi:
- Mục trưởng lão đích thân đến đây vậy thì hẳn bên ngoài đang phát sinh đại sự gì đó. Là Độc Cô Minh hay Kiếp Chủ làm loạn sao?
Suốt mấy năm qua, Mục trưởng lão chỉ đến Long Sào Tổ Địa, cắt ngang việc tiềm tu của y duy nhất hai lần. Mà hai lần kia đều là những chuyện cực kỳ hệ trọng, ảnh hưởng rất lớn tới bố cục của yêu tộc Bắc Vực.
Tỷ như lần đầu tiên, ông ta thông báo rằng Thông Bích của Thần Hầu nhất mạch đã được Đan Ngư Yêu Đế chỉ định làm thiếu tộc trưởng của toàn Bắc Vực, giao cho toàn quyền quyết định mọi việc lớn nhỏ của mấy dòng tộc. Nếu không có gì thay đổi thì ba năm tới sẽ được tiếp quản vị trí tộc trưởng từ Đan Ngư, thay ông ta gánh vác sứ mệnh lèo lái yêu tộc Bắc Vực qua khỏi khoảng thời gian cấm kỵ.
Lúc nghe xong chuyện này, Đế Long chỉ khẽ cười nhạt. Y nói duy nhất một câu khiến Mục trưởng lão nhớ mãi đến tận bây giờ. Cũng chính nhờ câu nói này mà ông ta mới lại tiếp tục đặt niềm tin vào y, sau những nỗi thất vọng mà y để lại trong đêm y bại dưới tay Sổ Tư ở Tây Phong bộ lạc.
“Không hề gì! Cho dù Thông Bích có thành tộc trưởng Bắc Vực cũng không sao. Vị trí mà ta muốn hướng đến là Yêu Hoàng toàn thể yêu tộc của lục giới, mà Thông Bích sẽ là thuộc hạ dưới trướng của ta, ta lý nào lại đi tranh với thuộc hạ của chính mình? Vui mừng cho hắn còn chưa kịp nữa là!”
Bậc đế vương nên lòng ôm thiên hạ. Đế Long tự cho mình là đế vương trời sinh, nắm giữ đại khí vận, đời này tuyệt đối sẽ vấn đỉnh tu vi, trở thành tồn tại sánh ngang Yêu Tổ nên cũng bắt đầu đặt ra những chuẩn mực về tính cách riêng cho mình.
Gã đã trở nên điềm tĩnh hơn mấy năm về trước. Ngoài trừ việc không cách nào quên được hình bóng Mã Tư Thuần đến mức nảy sinh thù hận ngập trời với Độc Cô Minh thì nội tâm đã tĩnh lặng như nước, tập dùng trí tuệ để suy xét mọi việc.
“Thiếu chủ thay đổi rồi, nên vậy! Ngày nay anh kiệt xuất hiện nhiều như mây. Chưa vội nhắc đến nhân tộc, riêng nội bộ yêu tộc của chúng ta đã loạn đến mức khó hình dung. Bề ngoài thì bọn họ quy phục Đan Ngư Yêu Đế, tôn thờ Thông Bích lên làm chủ nhưng bên trong lại mang theo không ít mầm mống phản loạn. Có thể kể đến Thạch Đầu, Tử Dực. Hai vị thánh tử này luôn một dạ hai vâng, thậm chí còn thân mật gọi Thông Bích bằng hai chữ “đại ca", tuy nhiên từ ánh mắt của bọn họ, ai cũng hiểu rằng bọn họ không cam nguyện đứng dưới một người mãi như vậy, sẽ có lúc vùng lên tự tìm lấy tôn nghiêm cho riêng mình.
Ngoài ra còn có Côn Vũ của Côn Bằng nhất mạch hiện tại đang dần dần bộc lộ tài năng. Sau khi đi khắp nơi khiêu chiến với những anh kiệt nổi tiếng của yêu tộc, thi tộc liền tiến bộ thần tốc. Nghe đồn rằng cách đây ba tháng, y từng xuất hiện ở Trung Thổ sau đó cùng Ngũ Hành tử đại chiến một trận.
Trận chiến ấy thắng bại không rõ, đơn giản vì Côn Vũ không mang theo sát tâm, chỉ muốn dùng chiến kích phát tiềm năng, ướm thử chiến lực của mình đã đạt đến mức độ nào.
Mọi người chỉ biết lúc y rời đi rồi Ngũ Hành tử liền đứng trầm mặc một lúc thật lâu, thần sắc hết sức phức tạp, miệng khẽ lẩm bẩm gì đó, từ khẩu hình có người phỏng đoán gã ta đang nói:
“Loạn rồi! Loạn rồi! Đại thế đã xoay vần không cách nào hình dung. Ai cũng có thể trở thành hắc mã bất ngờ vươn lên trên con đường trở thành hào kiệt… Ta không thể chôn chân ở đây trong việc tìm kiếm Kiếp Chủ nữa…”
Gã vừa dứt lời đã hóa thành đạo lưu tinh bay trở về Đông Hải, đi vào mật thất tại Ngũ Hành điện của mình, đóng cửa bế quan không ra.
Ngoài Tử Dực, Thạch Đầu, Côn Vũ đáng chú ý, còn có Sổ Tư tại Nam Hoang và Trung Thổ không ngừng hô hào những yêu tộc thấp bé tụ hợp lại, tự xưng mệnh yêu, không phục tùng sự thống trị của yêu tộc Bắc Vực. Bọn họ đứng lên tạo phản, công khai chỉ trích Đan Ngư Yêu Đế, tấn công tranh giành địa bàn cùng những yêu tộc chính thống kia. Nếu không phải có yêu cầu từ Tổ Miếu không cho phép cường giả đời trước ra tay với hậu bối cách biệt quá xa về tu vi, chắc chắn Đan Ngư Yêu Đế đã tới tận nơi một chưởng đánh chết Sổ Tư kia rồi.
"Nghịch tặc đáng chết! Ngươi dù cố gắng bao nhiêu cũng chỉ là một chim nhỏ tầm thường mà thôi! Không lột xác thành phượng hoàng được đâu!"
Vì lẽ này, ông ta không ngừng cử những thiên tài ở Bắc Vực tới trấn áp mệnh yêu căn cơ còn yếu ớt, tuy nhiên bọn họ so với một Sổ Tư hùng tài đại lược, quyết đoán tàn nhẫn thì còn kém xa vạn lần. Cử mười chết mười, cử trăm chết trăm, cùng thế hệ gần như không ai muốn đối địch với y. Kể cả Thông Bích mặc dù tự tin vào bản thân đến cực độ cũng tỏ ý không muốn đối mặt trực diện với Sổ Tư vào lúc này.
Lần thứ hai Mục trưởng lão tìm đến Đế Long cấp báo tất nhiên là về việc Cách Giới Phàm Kiều đã được nối thông, người thánh giới tràn qua mưu đồ bất chính. Đây tuy nói là cuộc chiến giữa nội bộ nhân tộc nhưng yêu tộc Bắc vực chắc chắn bị kéo vào. Không những vậy ở thánh giới cũng có những mạch yêu tộc khác. Bọn họ có bao nhiêu thiên tài, bao nhiêu kẻ tư chất hào kiệt khó đoán rõ.
- Thiếu chủ, thời đại này khác với thượng cổ và thái cổ, dường như số lượng anh kiệt sinh ra nhiều gấp mấy lần những năm tháng ấy. Lão long vương dự đoán sắp tới e rằng là một tràng cấm kỵ diệt thế chứ không chỉ đơn giản nhắm đến những tu sĩ Đế cảnh trở lên đâu. Cậu phải nhanh hơn nữa, càng phải cẩn thận gấp nhiều lần...
- Có tin tức của Tư Thuần không?
Nghe Đế Long hỏi, Mục trưởng lão ngập ngừng:
- Chuyện này...
- Nói đi, đừng giấu ta...
Đế Long biểu tình lạnh lùng. Sự say mê của y với Mã Tư Thuần đã đạt đến mức biến nàng trở thành vảy ngược, ai động đến nàng đều không yên ổn với y.
Cả lão long vương của Chân Long nhất mạch với điều này cũng đành bất lực, thở dài liên tục lẩm bẩm "nghiệt duyên, nghiệt duyên".
Quay lại hiện tại, Mục trưởng lão có chút khó hiểu hỏi:
- Thiếu chủ đừng trách lão nô nói thẳng, Mã thánh nữ đã bị Độc Cô Minh vấy bẩn rồi, không còn trong trắng trinh nguyên nữa. Với địa vị, tư chất, dung mạo của thiếu chủ thiếu gì cô gái để lựa chọn, vì sao cứ nhất thiết phải là nàng ta?
Đế Long lạnh nhạt đáp:
- Trinh nguyên cái quái quỷ gì trong mắt ta không đáng một xu. Những người con gái khác? Bọn họ đối ta với ta là vì huyết mạch phản tổ cường đại này, lúc ta còn chưa thức tỉnh huyết mạch liền bị họ khinh thường, xem như heo chó. Ngươi nhìn cái gì? Ta nói sai sao? Chẳng phải ngươi khi xưa cũng từng xem ta như vậy sao?