Đế Cuồng

Chương 438: Sự đáng sợ của Sổ Tư



Độc Cô Minh không dám nghĩ tới Sổ Tư lại nhạy bén như thế, không rõ làm sao mà gã ta lại nghĩ đến khả năng phàm thể này là phân thân.

Hắn gượng cười, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh:

- Vị công tử này nói vậy là có ý gì?

Sổ Tư lắc đầu, hai tay chắp sau lưng:

- Kẻ thông minh với nhau không nên dông dài, cứ vào thẳng vấn đề đi. Kẻ khác thì ta không biết, nhưng ở ngươi có vài điểm khá đặc biệt nếu dụng tâm chú ý. Thứ nhất, “Độc Cô Minh” tràn ngập tử khí đại chiến cùng những Kiếp Chủ, Vương Nhất, Ngũ Hành tử ở trước Thiên Huyễn thành hoàn toàn khác với “Độc Cô Minh” bị Quan Thất bức phải nhảy vào Nguyệt Dạ Sâm Lâm. Một người áo trắng tóc trắng, từ thân thể toát ra “đạo ý” siêu phàm. Một người tóc tím áo tím, tu vi khá hỗn loạn, chủ yếu dựa vào loại lực lượng ngũ đạo tự phong để công kích. Chuyện thân ngoại hóa thân đủ khả năng tách xa bản thể, sở hữu tu vi không kém bản thể tuy hiếm nhưng không phải không có.

Thấy Độc Cô Minh im lặng, Sổ Tư nói tiếp:

- Lại nói ngươi mất tích ở Tuyệt Vọng Ma Uyên mười mấy năm, đến lúc tái xuất thì ở bộ dáng áo trắng tóc trắng. Mọi người đều nghĩ đây là ngươi, nhưng mười mấy năm sau, áo tím tóc tím lại xuất hiện kèm với một huyết hà khủng bố có thể so sánh với Chủ cảnh. Rõ ràng áo tím tóc tím mới là bổn tôn của ngươi, có lẽ trong những năm tháng ở Tuyệt Vọng Ma Uyên ngươi đã gặp được kỳ ngộ nào đó mà điều khiển được dòng huyết hà đen ngòm kia.

- Còn về phàm thể này. Sở dĩ ta nói nó cũng là một phân thân của ngoại trừ vi thần thái ánh mắt của ngươi hoàn toàn thay đổi, mà còn vi cách hai yêu vật kia đối đãi với ngươi. Việc chúng quan liên hệ với ngươi đã được ghi chép lại trong bí thư của rất nhiều thế lực. Một con gà vô sỉ, một con rùa đê tiện, hai một khô lâu khuyết tật thích đâm nát cúc hoa địch nhân, tất cả đều bị những người ăn trái đắng của ngươi ghi nhớ rất rõ.

Ánh mắt Sổ Tư chợt lóe:

- Đã có thể tạo ra một phân thân áo trắng tóc trắng, vậy thì tạo thêm một phàm thể cũng chẳng có gì khó khăn. Ta nói có đúng không Độc Cô Minh, Trường Sinh thể thôn Hạnh Hoa, huyện Quan Khẩu, núi Côn Luân!

Từng lời nói của Sổ Tư chẳng khác nào từng nhát búa mạnh mẽ dáng vào Độc Cô Minh. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được có một kẻ nếu xét về trí tuệ và sự nhạy bén có thể so sánh với Cố Lý.

Kẻ như vậy ngoại trừ khuyết điểm là thân thể tiên thiên quá yếu, xuất thân quá thấp kém nên chưa thể bức phá mạnh mẽ ra thì quá ư là hoàn mỹ.

Nếu tương lai dù gã có trở thành hào kiệt yêu tộc thì Độc Cô Minh cũng chẳng có gì bất ngờ. Thậm chí, nếu gã bất hạnh ngã xuống thì sự tiếc nuối mang lại cho chúng nhân e rằng chẳng kém Tây Tử Phượng năm đó.

- Ngươi nói rất đúng, ta chính là Độc Cô Minh, đây là phân thân của ta…

Độc Cô Minh cũng chắp hai tay sau lưng, trung dung ý cảnh, hạo nhiên ý cảnh dâng lên, một loại thần thái không kính quỷ thần, không kính thiên địa xuất hiện trên người hắn, giúp hắn không quá lép vế trước thần thái sát phạt, lạnh lùng của nam tử yêu tộc trước mặt.

Đây là kết tinh của những năm tháng lăn lộn những quốc gia phàm nhân Việt quốc, cảm ngộ nhân sinh, đọc sách nghiên cứu nho lý của hắn.

Địch Vân không nói gì, chỉ im lặng nghe cuộc nói chuyện của hai người. Hiện tại y còn chưa có tư cách tham dự vào chuyện của Độc Cô Minh. Dù chỉ mới tu luyện nhưng y cảm nhận sự cường hãn của Sổ Tư, biết gã ta chỉ cần dùng nửa đầu móng tay cũng đủ giết mình một ngàn lần.

Phía bên kia, tiểu ô quy và Độc Nhãn Kê đang bế quan tới thời điểm mấu chốt, yêu khí tỏa ra hết sức mãnh liệt.

Mà Cao Tiệm Sơn thì vẫn như cũ đứng nơi lối ra thông đạo, chỉ để bóng kiếm của mình in hằn trên mặt đất, dùng nó tạo ra áp lực cực đại cho Độc Cô Minh và Sổ Tư, mọi phút mọi giây đều phải để ý tới nhất cử nhất động của y.

- Không biết Sổ Tư huynh theo sau chúng ta là có mục đích gì, nếu như có thể giúp ích cho ngươi, ta sẽ tận lực…

Độc Cô Minh mỉm cười, ung dung nói.

Sổ Tư cười nhạt:

- Muốn câu giờ cho hai yêu vật kia hoàn thành truyền thừa sao?

Một lần nữa Độc Cô Minh lại bị gã điểm trúng tâm đen. Không thể không nói tên con chim sẻ này quá mức biến thái, như đi guốc trong bụng người khác.

Nhưng cũng dễ hiểu khi mà Sổ Tư đi từ tầng lớp dưới đáy lên cao, từ khi còn là một con chim sẻ tầm thường chưa khai mở linh trí cho đến ngày hôm nay phản lại yêu tộc, trở thành mệnh yêu phong vân một phương. Con đường mà gã trải qua chắc chắn khúc chiết không kể hết, bên trong bao hàm bao nhiêu thế thái nhân tình mà người thường khó lòng tưởng tượng nổi.

Tiếp xúc với bao nhiêu hạng người, biết bao nhiêu âm mưu, nhìn người khác thay biết bao nhiêu tấm da mặt, có lẽ gã đã sớm nhìn thấu nhân tâm, sự mẫn cảm với tâm cơ kẻ khác đã lên với tột cùng rồi.

- Yên tâm, nếu ta có ý đồ xấu với ngươi thì đã sớm giết ngươi, chứ không đơn giản đứng đây nhiều lời đến vậy!

Nghe Sổ Tư nói xong, Độc Cô Minh cười cười:

- Đã là người thuộc về tu luyện giới, còn nói đến chuyện ý đồ xấu hay tốt sao? Chúng ta chỉ cần lợi ích, Sổ Tư huynh cứ nói thẳng mục đích của huynh!

Sổ Tư cười lạnh:

- Đúng là tu luyện giới chỉ có lợi ích, nhưng thật ra bên trong đôi lúc cũng sẽ có đôi chút ấm áp tu sĩ muốn níu giữ. Chắc ngươi cũng biết ta nắm trong tay thần phù của Lưu Tông tiền bối…

- Ta biết!

Độc Cô Minh gật đầu:

- Chính vì việc này mà ta rất muốn tìm huynh để hỏi tung tích của ngài ấy.

Sổ Tư lãnh đạm nói:

- Vậy thì ngươi có thể dùng ngài ấy cho đáp án vì sao ta không có ác ý với ngươi…

Ngừng một chút, dường như để nhấn mạnh câu sau, gã mới chậm rãi bật từng chữ:

- Lưu tông, chính là sư phụ của ta! Mà ngươi, vì ngươi đối tốt với ái nữ của người, nên ta mới đối tốt với ngươi.



—————————————


Nghe nhắc đến Lưu Tích Quân, Độc Cô Minh không khỏi trầm mặc, trái tim nhói lên. Hắn vĩnh viễn không quên nàng, nàng đã trở thành một sự cố chấp của hắn. Vì nàng hắn mới càng phải kiên cường, càng phải vùng vẫy, cho đến khi tìm ra một cách thức nào đó vãn hồi mọi chuyện.

- Chắc Sổ Tư huynh không biết Tích Quân đã ra đi rồi…

- Ta biết!

Sổ Tư lạnh lùng:

- Đã là chuyện có người chứng kiến, tin tức tự dưng cũng sẽ truyền ra. Mật thám của ta ở tại Thần Tiêu thánh hoàng triều đã nghe được chuyện Lưu Tích Quân vẫn lạc từ miệng Mộng Tiểu Phàm và Sát Tiếu Thiên.

Đến đây Độc Cô Minh cũng triệt để cạn lời.

Địch Vân thì nở nụ cười thú vị, cảm thấy yêu tộc này thật có ý tứ, tương lai một khi bản thân có thể lấy lại ánh sáng, tứ chi phục hồi sẽ có thêm một đối thủ đủ mạnh để tranh phong.

- Ta không trách ngươi. Dù sao Lưu Tích Quân vào thời khắc cuối cùng được ở bên cạnh nam nhân của mình, trước đó ngươi đã đối xử đủ tốt với nàng ấy. Ta cảm thấy chuyện sinh tử biệt ly rất đỗi bình thường, chẳng có gì phải vì chuyện đó chấp nhất với ngươi!

Sổ Tư cất giọng:

- Bỏ qua những chuyện đó đi, chuyện chính quan trọng hơn, Lưu Tông tiền bối đang bị vây hãm ở Vạn Yêu Mộ Địa này, bị long tộc dùng trận pháp muốn trợ giúp một tồn tại thời cổ đoạt xá ngài ấy. Chúng ta phải nhanh, bằng không sẽ chẳng còn kịp nữa…

- Vậy sao?

Độc Cô Minh biểu tình nghiêm trọng. Sổ Tư không thể nào lừa hắn vì gã không có lý do để làm vậy. Tại đây tu vi của gã mạnh nhất, thêm vào đó tấm thần phù gã sử dụng vào đêm ở Tây Phong bộ lạc là minh chứng sống động nhất cho quan hệ không tầm thường giữa gã và Lưu Tông.

Thần phù muốn luyện thành cần tổn hao rất nhiều tinh huyết, khiến tu sĩ kiệt sức, trừ phi là người thân cận như đệ tử chân truyền hay con cái, bằng không chẳng ai nguyện ý đưa ra.

Hoặc giả cũng có thể Lưu Tông muốn dùng tấm thần phù này để nhờ Sổ Tư trợ giúp. Nhưng dù là nguyên nhân nào đi nữa thì cũng nói lên một vấn đề.

Tình hình Lưu Tông đã rất khẩn cấp, không thể trì hoãn.

- Xong việc rồi ta sẽ cho ngươi vài tin tức, có lẽ ngươi sẽ rất hứng thú, là liên quan tới Trần…

Khoảnh khắc chữ “Trần” được thốt ra từ miệng gã thì sống lưng của gã lại xuất hiện cảm giác lạnh toát lần nữa.

Cao Tiệm Sơn chậm rãi bước vào dùng ánh mặt lạnh lùng nhìn gã như đang cảnh cáo.

Thấy vậy Sổ Tư ánh mắt chợt lóe, mỉm cười gật đầu, thầm hiểu lý do vì sao kiếm khách này lại đi theo sau Độc Cô Minh. Rõ ràng muốn ngăn chặn tin tức về Trần Mạn Dao tới hắn.

Nhưng vì sao y phải làm vậy?

Chẳng lẽ chuyện Trần Mạn Dao có liên quan tới kiếm khách này?

Là do y hoặc thế lực nào đó sắp đặt ư?

Rốt cuộc bọn chúng muốn thu hoạch gì từ Độc Cô Minh?

Chỉ từ một chi tiết nhỏ mà vô số câu hỏi đã nảy sinh trong đầu Sổ Tư.