Đế Cuồng

Chương 469: Rối ren




Địch Vân khoác áo vào, tức thì lại trở thành bộ dáng thư sinh dáng vẻ gầy gò như cũ. Việc này khiến Độc Cô Minh thầm cảm thán trong lòng, cho rằng tên đệ đệ này của hắn đúng là quá thích hợp cho trò "giả trư cật hổ" mà.

- Yên tâm, đệ sẽ không tranh uy phong với huynh đâu. Tu vi đúng là quan trọng, nhưng đệ thích dùng trí tuệ hơn. Tương lai nếu không cần thiết, đệ cũng sẽ không ra mặt, nhường lại tất cả phong quang cho huynh...

Ngừng một chút, đột nhiên Địch Vân nói:

- Có một việc này đệ khá thắc mắc, huynh không tin tưởng tiểu ô quy và Độc Nhãn Kê sao?

Gã khó hiểu điều này cũng đúng. Vì rõ ràng Độc Cô Minh cố tình giấu việc bản thân đem Hắc Hổ chân huyết cho gã. Chắc chắn những kẻ có mặt tại Vạn Yêu Mộ Địa ngày hôm ấy đều sẽ nghĩ rằng Độc Cô Minh quá ích kỷ, chiếm dụng toàn bộ lợi ích về cho bản thân chứ không nghĩ tới hoá ra chân huyết lại thuộc về Địch Vân.

Nhưng Độc Cô Minh sao phải làm vậy?

Độc Cô Minh nói:

- Tu vi đệ còn quá kém, ta lại cần đệ tự mình làm giúp ta một số chuyện. Nếu không cẩn thận che giấu việc đệ sở hữu hắc bạch chân huyết thì e rằng đệ sống không thọ. Tiểu ô quy và Độc Nhãn Kê tuy rằng là bằng hữu của chúng ta nhưng chúng cũng là Đế giả yêu tộc, có tham niệm rất lớn với chân huyết. Ta đề phòng vẫn là hơn. Dù sao ta chết đi liền có thể hồi sinh, mà đệ thì không...

Địch Vân nghe xong liền nhìn hắn gật đầu, thầm ghi nhớ việc này trong lòng.

Kế đến cả hai nhanh chóng bàn bạc kế hoạch giúp Độc Cô Minh đoạt lại địa vị "Yêu Tổ" vốn có.

Phải đụng tới những việc liên quan tới tranh quyền đoạt lợi thì Địch Vân mới phô diễn được hết tài năng thiên bẩm của mình. Rất nhanh đã đưa ra cho hắn một kế hoạch toàn vẹn như "thiên y vô phùng", áo trời không vết.

Xong xuôi mọi việc, Độc Cô Minh mới nói:

- Được rồi, đệ ra tay hay để ta tự làm?

Địch Vân dĩ nhiên hiểu vị đại ca này ám chỉ điều gì, lắc đầu nguây nguẩy.

- Đệ không làm việc đại nghịch bất đạo này được, huynh vẫn là nên tự động thủ.

Độc Cô Minh cười khổ:

- Ở đây không có kiếm, tự sát không được mới cần nhờ tới đệ. Thôi được rồi, ta đập đầu vào cột vậy...

Dứt lời hắn liền xông thẳng vào cột lều gần đó. Quả nhiên có hiệu quả, phàm thể chết ngay lập tức, lại hoá thành làn khói trắng bay đi.

Nhìn làn khói trắng dần dần biến mất trên không trung, Địch Vân không khỏi biểu tình bất đắc dĩ:

- Xem ra bất tử bất diệt cũng chẳng phải vui vẻ gì, cứ chết đi rồi sống lại liên tục như vậy, nếu là người bình thường ắt chịu không nổi, đạo tâm sớm muộn cũng vỡ nát...

Ngoài lều, con lừa ngốc nhìn theo làn khói trắng, đột nhiên lại nhe răng ra kêu lên liên tục. Rõ ràng nó cũng cảm nhận được sự xuất hiện của Độc Cô Minh. Hiện tại trong người nó đang tồn tại tới bảy đạo phong ấn do Hắc Hổ thiết lập nhằm đảm bảo khí tức cùng huyết mạch sẽ không thể lộ ra. Cái nồi mà Độc Cô Minh cõng cũng nhờ đó sẽ duy trì được sự chân thật đến tuyệt đối. Cho đến ngày nó chân chính thức tỉnh, sẽ không ai có thể hay biết con lừa ngốc này vậy mà lại là thủ lĩnh vạn kiếp của yêu tộc.

Ít lâu sau, Độc Nhãn Kê và tiểu ô quy đã trở về.

Cả hai rón rén như ăn trộm, lúc vào lều trông thấy Địch Vân đã hồi phục thì kinh hãi hỏi:

- Ngươi làm sao phục hồi rồi?

Địch Vân điềm tĩnh đáp:

- Đại ca lấy thân phận của mình yêu cầu Thiên Long Thần cấp cho ta linh thảo trị thương. Cũng không rõ là linh thảo gì mà vừa ăn xong trong nháy mắt tất cả thương thế đều đã hồi phục.

Tiểu ô quy không tin lắm nên đi xung quanh gã vài vòng nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khác lạ. Vô Cấu đạo thể có khả năng ẩn tàng khí tức quá tuyệt vời. Chẳng phải ngẫu nhiên mà tới tận lúc ở cùng Độc Cô Minh rất lâu, thông qua sự quan sát của Lưu Tích Quân thì cả hai mới phát hiện gã sở hữu loại thể chất vạn năm chưa chắc có một này. Dù rằng trước đó Địch Vân đã từng gặp qua không ít tu sĩ, có cả Tiêu Ức Tình, Quan Thất, cùng rất nhiều thiên kiêu xuất chúng khác.

Độc Nhãn Kê nói:

- Được rồi, chúng ta đã tìm thấy đường thoát thân, nhân diệp đêm khuya thanh vắng mau chóng đào tẩu. Lúc chiều ta thấy Thiên Long Thần cùng Đan Ngư dẫn theo rất nhiều tộc trưởng mang theo lễ vật đi ra ngoài rồi. Có lẽ y đang đi thu phục nhân tâm. Đây là thời cơ thích hợp trốn khỏi đây.

Tiểu ô quy thở dài:

- Cũng không biết Tiểu Minh tử suy nghĩ cái gì nữa. Nhất quyết không đi cùng chúng ta.

Địch Vân cười cười:

- Ta cũng không đi, các ngươi đi trước đi...

Hai yêu vật nghe vậy không khỏi sửng sốt.

- Ngươi có ấm đầu không? Lúc sáng có người tới yêu cầu chúng ta làm nhiệm vụ để được duy trì chỗ ở và tài nguyên tu luyện. Ông ngoại nó chứ, toàn là nhiệm vụ thập tử vô sinh, ngay cả chúng ta cũng chưa chắc bảo mệnh nổi nói gì ngươi...

- Yên tâm! Các ngươi hãy về Kim Phong lâu Trung Thổ trước. Đợi ta và đại ca lo liệu xong chuyện ở yêu tộc sẽ đến đó tìm các ngươi!

Tiểu ô quy tuy bình thường khá độc miệng lại thích châm chọc kẻ khác nhưng không ngờ vào giây phút mấu chốt lại rất quan tâm bằng hữu. Nghe Địch Vân nói vậy liền truyền cho hắn mấy môn độn thuật của Huyền Vũ nhất mạch, cộng thêm hai cuốn "Kỳ Môn Độn Giáp" và "Thiên Diễn Bát Quái Chân Giải" để dễ dàng tìm thấy chỗ khuyết trong trận pháp hộ sơn của yêu tộc.

Cũng may Địch Vân thông tuệ, kiến thức về bát quái ngũ hành rất uyên bác, chỉ cần một đêm đã lĩnh ngộ sơ qua những điều tiểu ô quy chỉ điểm.

- Đa tạ, các ngươi bảo trọng!

Địch Vân ôm quyền bái biệt. Hai yêu vật thở dài. Độc Nhãn Kê nói:

- Các ngươi cũng bảo trọng, đừng để lần tới gặp mặt ta phải mang theo nhang thắp cho các ngươi...

Chia tay xong, Độc Nhãn Kê và tiểu ô quy dẫn theo lừa ngốc ngay trong đêm lợi dụng sơ hở của trận pháp trốn mất, để lại một mình Địch Vân ở lại căn lều này.

Cầm trên tay hai cuốn bí tịch tiểu ô quy vừa đưa, lại thêm bảng thông cáo về nhiệm vụ được yêu tộc giao cho, Địch Vân không khỏi suy tư. Tuy nhiên rất nhanh đáy mắt ánh lên tia sâu xa, khoé môi bên phải khẽ cong lên tạo thành nụ cười nửa mặt.

- Yêu tộc, thu phục các ngươi chính là kỳ công đầu tiên ta thực hiện trên con đường đến với tu luyện giới này...

-------------


Độc Cô Minh trở về khu biệt tự, an nhàn sống những tháng ngày bị "giam cầm".

Nếu Thiên Long Thần biết hắn đêm nào cũng tự sát "vượt ngục" sau đó tự chui đầu vào rọ lại thì chắc sẽ tức đến thổ huyết.

Hiện tại tình hình yêu tộc quá mức rối ren. Đám cường giả ẩn thân tuy tỏ ra quy phục ngoài miệng nhưng hành động lại trái ngược.

Thần Hầu nhất mạch theo sự chỉ huy của Thông Bích lần đầu tiên trong vạn năm bắt đầu di chuyển nơi cư trú, tách ra xa tổng đàn yêu tộc. Ngay cả hiệu lệnh của Thiên Long Thần và Đan Ngư cũng ngó lơ.

Hai vị cường giả này cực kỳ tức tối nhưng không còn cách nào khác vì tạm thời trên danh nghĩa thì chức vị thủ lĩnh toàn yêu tộc Bắc Vực vẫn do Thông Bích đảm nhiệm. Đan Ngư đã giao quyền lực cho gã, bây giờ muốn thu hồi là chuyện không dễ dàng chút nào. Đơn giản bởi vì trong những Chủ cảnh đang ẩn nấp của yêu tộc vậy mà lại có một vị thuộc về Thần Hầu nhất mạch, tu vi cực kỳ cao cường, có lẽ đã ẩn cư từ thời thượng cổ đến nay chưa từng lộ diện.

Lúc Thiên Long Thần tới viếng thăm vị cường giả này cũng từ chối không tiếp. Ba ngày sau Thông Bích mới hạ lệnh toàn tộc di chuyển, tách biệt hẳn ra với tổng đàn yêu tộc.

- Giỏi lắm! Ta cai trị yêu tộc thuở hồng hoang bao năm, bây giờ chỉ vì sa cơ, tu vi chưa khôi phục các ngươi lại dám kiệt ngạo bất tuân!

Thiên Long Thần giận dữ đánh nát một chiếc bàn. Bên cạnh chính là Đan Ngư và tộc trưởng long tộc.

Tộc trưởng long tộc nói:

- Đại nhân vẫn là nên đoạt xá Diệp Khang để trùng tu trở lại...

Đan Ngư tỏ vẻ nghiêm trọng:

- Tạm thời đại nhân không thể ẩn tu, phải ở lại đây bố cục xong xuôi đã. Phía Man tộc mấy hôm nay lại phát sinh dị động, dường như tên Bắc Vực Đại Đế kia đã đột phá thành công Chủ cảnh rồi, rục rịch tiếp tục gây hấn với chúng ta. Thạch Đầu tộc trưởng Cự Hùng tộc vừa đại chiến với Đả Cẩu tộc trưởng của bọn chúng, trọng thương trở về.

Thiên Long Thần nhíu mày nghĩ ngợi. Ông ta vẫn còn hậu chiêu là tên Yêu Tổ đang bị giam lỏng kia. Nhưng lúc này tu vi bản thân chưa khôi phục, lỡ như mấy tên Chủ cảnh đang ẩn thân tạo phản, cướp lấy Yêu Tổ thì hỏng bét.










Truyện sáng tác chuẩn bị hoàn thành, nhân vật đều có trí tuệ, không não tàn. Xây dựng thế lực