Đế Cuồng

Chương 479: Thử tới đánh ta một chưởng



- Mạn Dao…

Phàm thể Độc Cô Minh nắm trong tay ngọc giản tin tức mà Địch Vân thu thập được nói về tình hình Di địa suốt mấy tháng nay, thông qua những lời tóm tắt về sự kiện Diệt Kiếp, hắn biết được Trần Mạn Dao vẫn sống sót, chỉ là bị Quan Thất giam cầm rồi biến thành mồi nhử Hồng Trần Kiếp Chủ sa lưới.

Cũng may Kiếp Chủ dù táng tận lương tâm, nhưng vì cho rằng nàng ta đích thực là người yêu chuyển kiếp của mình nên vẫn dốc cả tính mạng bảo vệ. Kết quả cả hai cùng mất tích ở nơi biên giới Thiên Địch thánh hoàng triều, mà nơi đó ngày nay đã chia năm xẻ bảy, bị Thiên Hạ bang của Lục Triết đánh chiếm cực kỳ mạnh mẽ, thành lập nên tổng đàn của riêng mình.

Độc Cô Minh nhắm mắt trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở ra một hơi.

Không biết có phải vận mệnh trêu người hay không mà những hồng nhan bên cạnh hắn, hết Lưu Tích Quân đến Trần Mạn Dao đều gặp phải đại nạn trong đời họ, trở thành quân cờ, và mục tiêu bị nhắm tới hết lần này đến lần khác.

Mà tình cờ thay, thân thế của họ dường như cũng tồn tại sự liên kết kỳ dị nào đó với những nhân vật có sức ảnh hưởng rất lớn vào thời đại này, điển hình như Lưu Tông, hay Kiếp Chủ kia. Sau cùng, những liên kết kỳ dị đó đều tập trung về một đích đến là bản thân hắn, giúp hắn kết nối với bọn họ.

- Đây thực sự là tình cờ sao? Hay đều là sự sắp đặt?

Độc Cô Minh khẽ thì thào, đột nhiên nhớ tới một đoạn trò chuyện giữa hắn và Hắc Hổ bên trong Vạn Yêu Mộ Địa.

“Ngươi không tầm thường, mà những nhân vật đang bố cục sau lưng ngươi lại càng không đơn giản. Đáp án kia ta đã tìm thấy, có lẽ tới chín phần là đúng, nhưng đây là cấm kỵ lớn nhất của vũ trụ này, ta không thể tiết lộ cho ngươi biết được. Chỉ có thể nhắc nhở ngươi phải cẩn thận với những người bên cạnh ngươi, những kẻ mà ngươi cho rằng là thân nhân bằng hữu”

“Ý của tiền bối là?”

“Nếu những tồn tại đáng sợ nhất trời đất đều tụ hợp lại, muốn phá vỡ thương khung, đánh tan luân hồi, đó sẽ là cảnh tượng thế nào?”

Nghĩ đến đây, hai mắt của Độc Cô Minh mở bừng ra, lóe lên tia sáng khác lạ. Hắn đã mơ hồ nắm bắt được một đáp án khá mông lung nhưng chưa dám khẳng định nó là đúng.

- Vô tình, vô tình… Có lẽ, vô tình được tạo thành từ rất nhiều sự hữu tình. Bàn cờ này, rốt cuộc là ai đang đứng phía sau?

Hắn lẩm bẩm trong miệng.

Mấy ngày kế đến, Độc Cô Minh theo kế hoach đã đặt ra với Địch Vân, bắt đầu không ngừng đứng ở nơi quảng trường gần lối ra biệt tự diễn luyện đao pháp.

Cầm Đồ Long đao trong tay, thân hình hắn uyển chuyển như nước nhưng bộ pháp lại rất vững chắc, trầm trọng như núi, chém ra từng nhát đao chứa đầy thần thái.

Phải là người trong “nghề” mới hiểu được trình độ đao pháp của hắn đã đạt đến cảnh giới tông sư trong võ đạo, dung nạp được tới bảy hình thái của đao. Tất nhiên điều này chỉ là dư thừa khi mà đạo thể của hắn ở tại thái cổ thậm chí còn ngộ ra tận mười ba hình thái, mà những hình thái này đều đã được thúc dục đến giới hạn mà một tu sĩ Tiên Thai có thể làm được, trở nên viên mãn sau đó ngưng tụ thành một đao phân thân hoàn chỉnh.

Tiếng đao thanh rít lên trong gió, kèm theo đó là những âm thanh gào thét thảm thiết của chân long khiến Diệp Khang đang đứng quan sát ngoài cửa cũng phải động dung, da gà toàn thân nổi lên.

“Quái lạ, tên này rốt cuộc là phàm nhân hay tu sĩ, hay yêu loại cấp thấp đây? Nếu là phàm nhân vì sao lại thi thoảng hiện ra một loại uy áp ẩn tàng nào đó khiến ta cảm thấy sợ hãi, mường tượng gặp phải lão tổ tông như vậy? Mà nếu là yêu loại, vì sao trên thân thể lại toát lên mùi vị “nhân loại” nồng đậm đến cỡ này?Nhưng dù là gì đi nữa thì chắc chắn thân phận của hắn cũng không hề tầm thường, vậy mới khiến cho một vị hào kiệt như Long Thần không giết hắn dù sát khí đối với hắn đã cực kỳ nặng nề… Ta đang canh giữ đại nhân vật nào đây chứ?”

Phía xa, nam tử áo trắng mái tóc đen nhánh ẩn ước vài sợi bạc như cảm nhận được nghi hoặc của Diệp Khang, đột nhiên quay đầu lại mỉm cười nói:

- Có muốn so qua vài chiêu không?

Diệp Khang im lặng hồi lâu, đoạn lắc đầu:

- Không được! Nếu Long Thần biết ta vào trong tiếp xúc với ngươi, ông ấy sẽ giết ta…

Nam tử áo trắng nghe xong thở dài như đang tiếc nuối điều gì. Dáng vẻ bí hiểm của hắn khiến Diệp Khang nảy sinh lòng tò mò cau mày hỏi:

- Vì sao ngươi thở dài?

Nam tử áo trắng đáp:

- Ta thở dài vì ngươi sợ vào đây Long Thần sẽ giết ngươi, song thực chất dù ngươi có ngoan ngoãn đứng ngoài kia canh gác, cúc cung tận tụy, trung thành bất biến thì y cũng tuyệt đối không tha cho ngươi. Tử kỳ của ngươi từ lúc y trở về đã được định đoạt rồi!

- Ngươi có ý gì? Muốn nói lời mê hoặc ta sao?

Độc Cô Minh thu Đồ Long đao lại, cười nhạt:

- Có mê hoặc hay không ta nghĩ chính ngươi biết rõ nhất. Thực chất ngươi cũng đã sớm nghi ngờ việc Thiên Long Thần sẽ đoạt xá mình, nhưng ngươi lại bị sự ngu trung đối với long tộc che mắt, cố chấp ở lại đây để đánh một canh bạc mà vật đặt cược là mạng sống của chính mình.

Hắn nói tiếp:

- Nếu ngươi sai, Thiên Long Thần không muốn đoạt xá ngươi, thì ngươi sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho y, cùng y vực dậy long tộc, tương lai thậm chí còn có thể trở thành hào kiệt khắc tên vào lịch sử. Nhưng bại thì sao? Ta nghĩ ngươi tưởng tượng ra được mà…

Địch Vân quả thật rất có tài. Gã nhanh chóng điều tra ra được vào ngày Thiên Long Thần trở về, ngay tối hôm đó Diệp Khang lập tức tìm kiếm toàn bộ điển tích về vị hào kiệt này, dường như rất sốt sắng trong việc phân tích tính cách của ông ta. Dĩ nhiên, những chuyện Thiên Long Thần từng làm ra mặc dù đã bị phai nhòa gần hết, tất cả đều kể chung chung không chi tiết. Tuy nhiên có một câu mà khiến Diệp Khang nhớ mãi không quên.

Đó về bản chất là một câu ca ngợi sự vĩ đại của Thiên Long Thần. Ông ta vốn dĩ không sở hữu thể chất ngũ trảo kim long như hiện tại mà trước đó là một con xích diệm long bình thường. Sau khi quyết chiến và dành thắng lợi trước địch nhân thì dùng bí thuật đoạt xá y, trở thành ngũ trảo kim long, kế đến một đường quật khởi, thành tựu như những gì hậu thế đang chứng kiến.

Thiên Long Thần, đối với đoạt xá dường như đặc biệt yêu thích. Với Lưu Tông cũng vậy, từng không kiềm được ham muốn chủ động tấn công y, từ đó mới dẫn đến cuộc chiến linh hồn giữa ba bên trong Vạn Yêu Mộ Địa.

Bây giờ ông ta mất đi thể xác, liệu có sẽ tìm một bộ thân thể khác hay không?

Đây cũng là câu hỏi ám ảnh Diệp Khang suốt mấy tháng qua. Nhưng vì sự tin tưởng quá lớn với hai chữ hào kiệt, với long tộc mà mình trung kiên từ lúc mới xuất sinh, gã lại lựa chọn bỏ qua sự nghi hoặc mà tiếp tục phụng sự.

Sau khi nghe Độc Cô Minh kể về chuyện Thiên Long Thần đoạt xá Lưu Tông nhưng thất bại, gương mặt Diệp Khang mới biến thành trầm mặc, thấp giọng hỏi:

- Rốt cuộc ngươi là ai? Ta tin tưởng ngươi không phải đệ tử của ông ta như đã công bố ra!

- Muốn biết sao? Cứ tới thử đánh ra một chưởng là được!

Độc Cô Minh thu Đồ Long đao lại sau lưng, nhìn gã với thần thái tự tin.

Mà Diệp Khang cũng không nhiều lời, trực tiếp từ ngoài cửa lao tới, sau lưng hiện ra hư ảnh một con chân long màu hồng đang cuộn mình trong mây, điên cuồng gào thét.

Tay gã vươn ra phía trước thành hình trảo thủ, đích đến chính là đỉnh đầu của nam tử áo trắng đang bình tĩnh đến mức khó tin kia.

Hắn đối diện với một kích khủng bố đến từ thiên tài số hai long tộc mà ngay cả chút phản ứng cũng không có, trên môi hiện ra nụ cười tự tin.

Khoảnh khắc trảo thủ của Diệp Khang còn cách đỉnh đầu hắn ba tấc, hắn mới khẽ động, hai mắt trừng mạnh một cái, yêu đan trong khổ hải điên cuồng xoay tròn tỏa ra uy áp cực đại lan tỏa ra bốn phía.

- Đây, đây…?

Diệp Khang trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy, rõ ràng đòn đánh vừa rồi mình dùng tới ba phần yêu lực trong đó nhưng giờ phút này lại tan biến đâu hết, thân thể từ trên không trung rơi xuống một cách vô lực, mà đầu gối bên phải lại trong vô thức quỳ xuống trước mặt nam tử áo trắng kia.

Diệp Khang không tin nổi vào những gì đang diễn ra.

Gã cảm nhận được huyết mạch mình đang sôi trào đến cực hạn, từ trong tiềm thức xuất hiện loại kích động muốn quỳ bái nam tử áo trắng, bắt buộc phải thần phục hắn ta, bằng không sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, bị tổ tiên yêu tộc ngàn đời nguyền rủa.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Diệp Khang khó khăn ngước đầu lên chất vấn lần nữa.

Chỉ thấy nam tử áo trắng kia đứng ở trung tâm uy áp khủng bố kia từ trên cao nhìn xuống gã, vẫn giữ nguyên vẹn nụ cười ung dung trên môi, nhàn nhạt nói ra bốn chữ.

- Ta là Yêu Tổ!

Bốn chữ này khiến Diệp Khang sửng sờ như hóa đá, những sự thần tượng đối với Thiên Long Thần và long tộc cũng bay biến đâu mất.

So với Yêu Tổ, thủ lĩnh vạn kiếp của yêu tộc, Thiên Long Thần thì là cái thá gì chứ? Nhiều lắm cũng chỉ là một tên hào kiệt sự nghiệp còn dang dở, bị đệ nhất cuồng nhân thời điểm ấy truy sát cùng trời cuối đất mà thôi.