Đế Cuồng

Chương 497: Dư Hải Thâm Uyên



Chính vì lẽ này, giới lãnh đạo của tứ tộc bắt đầu bí mật thương nghị với nhau, đưa ra rất nhiều đối sách. Mấy chục năm trôi qua, cuộc thương nghị này vẫn kéo dài, chưa thể tìm ra phương án khắc chế tiên tộc cùng tân nhân giới đang trên đà lớn mạnh.

Cho đến một ngày, từ ma giới xuất hiện một vị cường giả Kiếp cảnh trong tay cầm theo một cuốn sách dày. Vị này tới từ tổ chức có tên gọi Địa Phủ. Tất nhiên địa phủ này là giả, không phải địa phủ chân thật, được Ma Hoàng cổ đại tạo dựng nên với mục đích nghiên cứu.

Đây cũng là nơi có giam giữ một nhân vật cổ lão có tuổi thọ rất lâu đời, sánh ngang với Hoa Tiên của tiên giới. Người đời thường gọi ông ta bằng biệt danh là “thần bí tội nhân”. Tay chân và cổ người này bị năm sợi xích sắt khổng lồ cột vào chân cầu Nại Hà, toàn thân ngâm trong bùn lầy. Chẳng ai rõ ông ta thuộc về chủng tộc nào trong lục đạo, vì sao mà lại bị trói ở đây, đoạn ký ức đó có lẽ thuộc về niên đại rất xa xưa, vượt qua cả thái cổ thuộc về kỷ hồng hoang. Chỉ biết ông ta sở hữu rất nhiều kiến thức bao trọn cả cổ kim, mặc dù bị giam hãm ở đây nhưng gần như mọi chuyện đều nắm rõ. Cũng bởi vì vậy mà Kiếp Chủ mới từng đích thân tới đây, hỏi về phương pháp cứu sống nữ tử của mình.

Các đời Ma Hoàng rất tôn trọng “thần bí tội nhân” này, luôn luôn cách cử người đến đây chăm sóc canh chừng ông ta. Thậm chí còn gây dựng nên một “giả Địa Phủ” với sự tham dự của không ít Chủ cảnh và Kiếp cảnh bao bọc nơi này lại, vậy là đủ hiểu tầm quan trọng của người này đối với ma tộc là thế nào rồi.

Cũng không biết cuốn sách trong tay vị Kiếp cảnh kia có liên quan tới ông ta hay không mà lúc giới lãnh đạo tứ tộc đọc xong, liền trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng đồng loạt gật đầu một cách miễn cưỡng. Rõ ràng bọn họ không tin vào phương pháp này lắm, tuy nhiên thời gian gấp gáp, bọn họ đã không còn phương án nào khả dĩ hơn nữa rồi.

————————————


Dư Hải Thâm Uyên! Lạc giới hạ diện!

Cũng tương tự các tòa thiên địa khác, Lạc giới được xây dựng nên từ nền móng một tinh hà nguyên thủy hoang sơ. Nơi đây tràn ngập hung hiểm, tuyệt địa cực kỳ nhiều, dù là Chủ cảnh sơ xuất một chút thôi cũng mất mạng như thường. Trong đó, thứ khiến những tu sĩ quan ngại nhất khi thăm thú nơi đây đó là hơi nước chứa kịch độc dày đặc như sương mù thường xuyên xuất hiện, chỉ cần không chút ý điều tức hoặc thổ nạp thì lập tức sẽ trúng độc mà chết. Trừ phi là có tu vi Đạo Đài cảnh mới ngạnh kháng nổi loại sương mù này, an toàn đi lại bên trong.

Đó là chưa kể tới rất nhiều cổ thú và yêu thụ khủng bố đã tồn tại từ rất lâu. Có người từng trông thấy một yêu thụ khổng lồ dùng rễ cây của mình siết chết một vị Chủ cảnh tiên tộc cực kỳ nhanh gọn, kế đến thôn phệ hoàn toàn ông ta. Ngay cả cổ thú cũng vậy, quanh năm hít thở sương mù độc hại kia, khiến cho chúng toàn thân độc tính, yêu đan cũng nhiễm độc, không có giá trị luyện hóa.

Chính vì loại hoàn cảnh ngặt nghèo này mà mặc dù Lạc giới rất rộng lớn, bằng kích thước ba tầng trời của tiên giới gộp lại, nhưng chung quy chẳng có mấy ai dám tới đây cư ngụ. Ngoài đám tu sĩ cảnh giới Đạo Đài trở lên thường xuyên tới săn bắt cổ thú, tìm yêu đan bán cho đám độc sư và tìm kiếm tài nguyên quý hiếm ra thì Lạc giới hoàn toàn vắng bóng tu sĩ ngũ đạo tự phong.

Phải cho đến khi Tiên Hoàng hạ lệnh triệu tập toàn bộ cường giả tiên giới đến đây, dùng đại thần thông đẩy lui sương mù vào các tuyệt địa, đồng thời phong ấn các sơn mạch và thâm uyên lại, ngăn cản những cổ thú và yêu thụ tiếp tục hoành hành thì tình trạng này mới chấm dứt.

Nói nghe thì dễ, nhưng một lần cải tạo Lạc giới này đã khiến cho tiên giới tổn thất rất thảm trọng. Có tổng cộng sáu vị Phạm Thiên, chủ các tầng trời ngã xuống, Kiếp cảnh cũng chết mất một vị, ngoài ra Đế cảnh và Ứng Kiếp cảnh vẫn lạc có lẽ xấp xỉ mấy trăm người, Đạo Đài cảnh thì không phải nói, chết như ngã rạ, con số ước lượng đến mười vạn.

Tiên Hoàng cũng ra tay, dù cấm kỵ pháp bảo của tiên giới là Hỗn Độn Tiên Thiên đỉnh di chuyển rất nhiều long mạch từ tiên giới đến đây, khiến cho vùng đất hoang dã này ngập tràn sức sống, đã đủ điều kiện cho đám tù binh nhân tộc an cư.

Tuy nhiên, những tuyệt địa kia vẫn tiềm tàng những hung hiểm còn khủng bố gấp vạn lần ban đầu. Vì trước đây sương mù, cổ thú, yêu thụ đều nằm rải rác, nay lại bị dồn chung vào một chỗ, không cần mô tả chi tiết ai cũng có thể cảm thụ được nguy cơ bên trong.

Dư Hải Thâm Uyên là một trong những tuyệt địa nổi tiếng nhất hạ diện Lạc giới, nằm sâu trong một vòng xoáy nước ở tận cùng Đệ Cửu Hải, nơi rìa của đại lục này.

Lúc này đây bên trong đang có rất đông đảo tu sĩ trẻ tuổi, nhân tộc có, tiên tộc có, tất cả đều đang biểu tình hoang mang đến cực độ khi xung quanh bọn họ đang dần xuất hiện rất nhiều sương mù ẩn chứa kịch độc, kèm theo đó là tiếng rít gào đầy dữ tợn của đám cổ thú vì phát hiện ra kẻ xâm phạm.

- Khốn khiếp, tên Trâu Diễn kia lợi dụng sương mù này muốn phản kích, ám sát chúng ta! Chúng ta đứng quay lưng lại với nhau, từ từ di chuyển, đợi khi sương mù lắng xuống tiếp tục truy sát y!

Một gã tu sĩ biểu tình phẫn nộ, tay cầm phi kiếm liên tục nhìn ngó xung quanh, cất giọng nói lớn.

Ngay tức thì, mấy trăm tu sĩ có mặt liền làm theo, cứ mười người thành một tổ đội, lưng đối lại với nhau, chậm rãi tiến vào làn sương mù kia.

Nếu đám anh kiệt của Di địa tới đây, gặp phải mấy trăm tu sĩ này ắt sẽ kinh hoảng không thôi vì bọn họ vậy mà đều có chiến lực tầm cỡ Quan Thất trở lên, khí tức tỏa ra mạnh mẽ tới mức kinh người. Thậm chí, độ sát phạt trong mắt bọn họ cũng không hề thua kém gì mà còn ẩn ước vượt trội hơn một chút.

Lý do có sự chênh lệch này là bởi vì Cửu Thiên Thập Địa dù sao cũng là vùng đất bị nguyền rủa, linh khí khô cạn, mà tinh không ngoài thương khung lại sở hữu chất linh khí dày đặc, thậm chí còn gần chạm đến ngưỡng tiêu chuẩn của “nguyên khí” thời thái cổ và thượng cổ.

Hung hiểm ngoài tinh không rất nhiều, đa phần tu sĩ sau khi trưởng thành đều lựa chọn cách ra ngoài tự mình lịch luyện. Chuyện đơn độc một người, hay một nhóm tu sĩ cưỡi trên pháp bảo phi hành xuyên qua các tinh hà là chuyện quá đỗi thường gặp. Vậy nên bọn họ lão luyện hơn những anh kiệt nhân tộc bị nuôi nhốt cũng là điều dễ hiểu.

Còn Trâu Diễn mà bọn họ nhắc tới chính là một trong những hiện tượng mới nổi của hạ diện Lạc giới.

Y là một thể tu kiệt xuất có tu vi Đạo Đài trung kỳ, xét về mặt thể chất dường như đã chạm tới cảnh giới hoàn mỹ. Có người đồn rằng y từng dùng tay không giết chết anh kiệt của thần tộc, còn bóp nát đầu một ái tử của Nhị Thập Tứ Phạm Thiên, chủ tầng trời thứ hai mươi tư tiên giới.

Sở dĩ mọi người ở đây muốn truy sát y là vì cách đây mấy hôm, bọn họ mới phát giác ra hóa ra tên Trâu Diễn này lại là người của một tổ chức bạo động tại Lạc giới - Thất Sát bang!

Thất Sát bang được thành lập ra với chỉ một mục đích duy nhất, phá hủy liên minh tiên - nhân tại Lạc giới, giết chết Lạc Thần cùng con trai của ông ta, thái tử Độc Cô Hạo!

Thất Sát bang cho rằng Tiên Hoàng đang tẩy não đồng hóa nhân tộc, tương lai sẽ mượn tay nhân tộc tại Lạc giới quay trở về thảm sát tộc đàn ở cố hương của mình. Vậy nên muốn thức tỉnh mọi người, để bọn họ nhớ lại mối thù cầm tù ngàn vạn năm, bị chăn nuôi như gia súc của mình.

Nhưng người Lạc giới suốt mấy chục năm nay dưới sự bảo bọc của tiên giới, sớm đã quên đi mất ân oán năm xưa, thậm chí còn bày tỏ lòng biết ơn với Tiên Hoàng đương nhiệm, cho rằng ông ta là bậc khoáng thế quân vương, anh minh lỗi lạc. Hiện tại, bọn họ không muốn đánh mất đi cuộc sống thái bình này, dĩ nhiên từ chối loại “phản nghịch” như Thất Sát bang. Vậy nên các thế lực cự đầu liền cắt cử cường giả ra điên cuồng truy sát những thành viên của tổ chức này.

Trong đó Trâu Diễn nổi lên là một trong những phần tử nguy hiểm nhất, sở hữu tiềm năng trở thành hào kiệt đầu tiên của Lạc giới sau khi tân tạo.

Chỉ riêng việc một mình đối chọi gần mấy trăm thiên kiêu tầm cỡ Quan Thất, dưới sự truy đuổi không ngừng mà tới giờ vẫn sống, thậm chí lợi dụng sương mù quay lại phản sát, đủ cho thấy bản lĩnh và lá gan của y.

Sương mù màu trắng ẩn chứa kịch độc dần dần lan tỏa khắp Dư Hải Thâm Uyên, che mắt tất cả mọi người.

Bọn họ cũng không vội vàng, chậm rãi tiến vào làn sương mù kia, vì biết rằng chỉ cần cố thủ qua được một canh giờ, tức thì sương mù sẽ lui tán, trả lại khung cảnh bình thường. Đến lúc đó Trâu Diễn có tài thánh cũng không thể trực diện chiến thắng mấy trăm người được.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng đến mức đáng sợ, chỉ còn lại tiếng hô hấp khẽ và tiếng nhịp tim đập thình thịch của mấy trăm tu sĩ.

- A!

Đúng lúc bọn họ đang tập trung nhất thì bỗng từ xa vang lên một tiếng hét thảm thiết, kế đến là những âm thanh sương cốt gãy vụn của ai đó. Nhưng vì bị sương mù che mắt, không thể dùng thần niệm tới tra xét nên vô phương thăm dò được.

- Cẩn thận, Trâu Diễn tập kích!

Nơi đó lại tiếp tục vang lên tiếng báo động, nhưng rất nhanh lại thay thế bằng âm thanh gãy nát. Tên tu sĩ vừa hét lớn bị hai cánh tay lực lưỡng từ trong sương mù vươn ra chộp vào cổ, bẻ gãy như bẻ cổ một con gà con.

"Nỗi nhớ này tung bay trong gió....
... có một người không thể quên được!

Quãng đời còn lại chỉ có thể ôm nhau trong hồi ức."
Bi thương sẽ là những gì chúng ta cảm nhận được ở trong bộ truyện...