Đế Cuồng

Chương 501: Thất bại



Đạo thể đứng trầm mặc ở trên tế đàn tận một ngày trời, mặc kệ cương phong mỗi lúc một mãnh liệt chém qua thân thể của mình.

Mặc dù hắn đã tu luyện đến đệ nhất chuyển tầng thứ hai của Cửu Chuyển Thiên Công phiên bản luyện thể, tuy nhiên nếu đem so sánh với tên Trâu Diễn đang nằm chổng mông lên trời kia thì vẫn xa xa không bằng.

Cũng vì cái tát quá mạnh vừa nãy mà xương bàn tay của hắn có dấu hiệu gãy nát, hổ khẩu rách toạt. Nhưng Trường Sinh thể của hắn đã đạt tới trạng thái kim huyết hoàn chỉnh, giúp vết thương trong nháy mắt khôi phục trở lại.

- Tích Quân…

Đạo thể nhắm nghiền hai mắt, không biết là đã bao lâu trôi qua, hắn mới cay đắng bật ra từ miệng hai chữ này.

Mà phàm thể đang một mình ở trong cung điện lạnh lẽo tại long tộc bắc vực Di địa, cùng với kiếp thể đang đứng yên trong băng tuyết lạnh giá trên một thảo nguyên rộng lớn ở Trung Thổ Di địa, cũng có cùng nét mặt như vậy.

Ký ức đã chính thức dung hợp với nhau, bất chấp ngăn cách địa lý, hắn một lần nữa lại là chính “hắn”.

- Ta thất bại…

Đạo thể mở mắt ra, giọng khàn khàn, trong mắt vẫn là sự kiên định khôn tả nhưng lại đi kèm với vẻ bi ai khó lòng miêu tả thành lời.

Loại bi ai này chỉ có những người từng trải qua quá nhiều tang thương ly biệt thì mới sở hữu nổi. Địch Vân, Pháp Táng, hay thậm chí Sổ Tư cũng đều ít nhiều ẩn chứa loại ánh mắt này. Đừng nhìn họ sát phạt quyết đoán, mưu tính xâu xa, hay đạo mạo xuất trần mà lầm tưởng. Để đến được như hiện tại, những gì họ phải nếm trải, thường nhân không cách nào hiểu thấu.

- Cố Lý! Cao gia! Rốt cuộc phát sinh biến cố ở điểm nào? Vì sao Cao Tiệm Sơn không nghe theo lời dặn dò của ta trong túi gấm, cứu mệnh Tích Quân, tìm kiếm Mạn Dao, khống chế Cố Lý! Mà Cố Lý kia lại dường như rất am hiểu về ta, ngấm ngầm tiếp cận, dường như đang toan tính một điều gì đó?

Ánh mắt Độc Cô Minh chợt lóe lên tia sáng lạnh lùng, thậm chí kèm theo mấy phần sát ý.

Năm tháng thái cổ, hắn từng giao cho năm đứa đệ tử của mình năm túi gấm. Ở mỗi túi gấm đều là một lời dặn dò khác nhau, kèm theo lời tiên đoán rằng hắn sẽ trở lại vào tương lai, yêu cầu bọn chúng truyền lại lời dặn dò này cho hậu nhân, chờ hắn từ trong luân hồi trở lại.

Đây là cách mà hắn suy nghĩ là tối ưu nhất nếu muốn nghịch đảo tình thế, thuận theo lịch sử để thay đổi lịch sử, tạo thành một cỗ thế lực đủ cường đại để giúp hắn có thể đối chọi với Độc Cô gia thánh giới trong tương lai.

Về điều này, hắn thành công một nửa!

Thông qua những lời kể của tiểu ô quy cho phàm thể nghe, hắn liền biết được tình hình thái cổ sau khi hắn rời đi.

Tu Chân Liên Minh năm ấy đã trở thành một cỗ thế lực khổng lồ của nhân giới, hùng mạnh đến độ cả Bạch Hoàng cũng không dám làm họ mếch lòng.

Chu Bàn đã trở thành Đao Thánh uy mãnh vô song, đầu đội trời chân đạp đất, xứng danh hào kiệt. Ai mà dám tưởng tượng năm đó, y trong mắt Độc Cô Minh chỉ là một tiểu hài tử mập mạp lười suy nghĩ, chỉ thích học loại đao pháp đơn giản nhất, chặt và chém, bỏ qua chiêu thức. Chu Dật - hậu nhân nhiều đời của y, cách đây mấy hôm còn tìm tới bày tỏ nguyện vọng muốn phò tá. Tiếc là kiếp thể lúc đó vì chưa biết chân tướng nên đã từ chối.

Trương Khiết Khiết, tiểu cô nương mít ướt, tính tình khả ái lương thiện kia nhiều phần đã trở thành Cửu Thiên Huyền Nữ danh chấn cổ kim, phá toái hư không mà đi, theo suy nghĩ của hắn rất có thể nó đã đi đến vùng đất Nghịch Thương Khung trong truyền thuyết kia.

Cao Bất Phục, tiểu tử ương ngạnh cố chấp nhưng sống tình cảm nhất, thiên tư cao nhất trong năm đứa chính là tổ tiên Cao gia, về sau nắm quyền ở Tàng Ảnh các. Hậu nhân của nó cũng trác tuyệt không kém, chính là tên sát thủ Cao Tiệm Sơn bí ẩn. Chỉ là Độc Cô Minh vẫn chưa thể hiểu nổi rốt cuộc vì điều gì mà Cao Tiệm Sơn lại không thực hiện theo lời căn dặn của hắn, chẳng lẽ đã xảy ra dị biến nào đó hay sao? Dù gì cũng đã trăm vạn năm trôi qua, lòng người đa đoan hiểm ác, có lẽ trong thế hệ con cháu của Cao Bất Phục đã xuất hiện một vài toan tính khác, hoặc gặp phải sự cố “thân bất do kỷ” nào đó mới thành cớ sự như ngày hôm nay.

Liễu Nham, tên tiểu tử tính cách mộc mạc, hay cười, nụ cười rất thân thiện dễ gần, tư chất về kiếm đạo cũng tiệm cận Cao Bất Phục đã không làm hắn thất vọng, trở thành Tây Lai Kiếm Khách, đẳng cấp hào kiệt, dùng Nhất Kiếm Tây Lai chấn nhiếp thiên hạ kiếm tu thời điểm đó.

Suy nghĩ đến đây, Độc Cô Minh chợt khựng lại đôi chút. Bởi vì ngoài bốn đứa đệ tử kia tài hoa trác tuyệt, công thành danh toại thì tên đệ tử cuối cùng của hắn - Tiêu Đỉnh lại gần như không nghe thấy phong phanh gì.

- Liệu có quan hệ với Tiêu gia?

Độc Cô Minh lẩm bẩm, nhưng hắn lại cảm thấy không hợp lý lắm.

- Đứa nhỏ này năm đó thiên tư về tu luyện không cao lắm, nhưng về mưu kế và ứng biến thì lại hơn xa bốn đứa kia, bất kể nó nói gì thì bốn đứa cũng đều nghe theo. Làm gì có chuyện nó lại không có thành tựu xuất sắc nào?

Hắn thở dài, dứt khoát bỏ qua thắc mắc về hậu vận của Tiêu Đỉnh. Hắn không dám nghĩ tiếp, chuyện nằm xuống trên tu luyện giới khi còn chưa kịp phô diễn tài năng rất đỗi bình thường, nhưng đây là đệ tử hắn, nếu truy xét rõ ràng có thể sẽ tìm thấy một câu trả lời đầy đau thương mất mát.

Sau khi nghĩ thông suốt mọi việc, hắn bắt đầu gạt bỏ tất cả suy nghĩ tiêu cực, một lần nữa trở thành Độc Cô Minh tràn ngập hy vọng như trước. Không có kỳ tích nào xảy ra, hắn sẽ lại sáng tạo kỳ tích. Hắn tuyệt đối không chấp nhận khuất phục trước số mệnh. Lần này bại thì làm lại, lần sau bại thì lại làm tiếp. Trừ phi hắn chết đi, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian thì chấp niệm này mới chấm dứt được.

- Đấu pháp nhờ tu luyện Mộng Thành Chân bên trong khoảng thời gian mấy chục năm bên trong hư vô hắc ám giúp ta đạt đến cảnh giới hoàn mỹ. Lực đạo và đạo vận cũng đạt tới hoàn mỹ, bất chấp việc có một phân thân bị Hoa Vô Thác tiêu diệt. Thể chất là hoàn mỹ nếu tính theo Hỗn Nguyên cảnh, dĩ nhiên vẫn chưa đuổi kịp tu vi của ta hiện nay, Đạo Đài trung kỳ! Tốc độ tiến giai có vẻ chậm hơn rất nhiều so với những anh kiệt khác cùng thế hệ, bọn họ chỉ mất có mấy năm, còn ta lại tiêu tốn mấy chục năm, nhưng không sao… ta tham nhiều, cái gì cũng luyện, mà họ lại chỉ tập trung vào thế mạnh bản thân!

Hắn giương ánh mắt lạnh lùng nhìn lên bầu trời, nơi vẫn đang bị tầng tầng cuồng phong nguyên khí bao phủ. Ánh mắt của hắn mường tượng xuyên thấu tuyệt địa này, tiến ra tinh không rộng lớn, nơi tồn tại ngũ giới hùng mạnh, sinh linh nhiều ức ức ức vạn!

- Bằng vào bây nhiêu, ta tự tin ngoài Hoa Vô Thác, trong giới trẻ lục giới, ta chính là vô địch! Chân chính vô địch, kể cả Vương Nhất, Hồng Trần Kiếp Chủ cũng không phải đối thủ! Chờ ta về nhân giới, sẽ lần lượt tìm các ngươi tính sổ, tháo gỡ những khúc mắc kia…

Kế đến, hắn bắt đầu tìm cách xử lý vùng nguyên khí đang bị rò rỉ từ tiết điểm du hành thời gian do hắn tạo ra. Tiết điểm này bằng mắt của tu sĩ không cách nào nhìn thấy, nhưng chắc chắn là có tồn tại, nó khiến nguyên khí thời thái cổ điên cuồng tràn về nơi đây, mỗi ngày một nhiều, khiến cho vùng không gian xung quanh tế đàn bị cương phong vây kín.

Cũng may là tế đàn vẫn còn hiệu quả khống chế nó, bằng không một khi để đống nguyên khí này tràn ra ngoài tinh không, chắc chắn sẽ khiến đại thế biến đổi lần nữa, giúp sinh linh ngũ đạo tự phong phát triển vượt bậc. Nếu tương lai phát sinh chiến tranh thì chắc chắn nhân giới sẽ yếu ớt không chịu nổi một kích.

Nguyên khí không ngừng ùa ra, ngày càng cô đặc lại thành thực chất.

Chứng kiến cảnh tượng này, Độc Cô Minh bắt đầu liên hệ với tế đàn ở Nguyệt Dạ Sâm Lâm.

Vị trí đó cũng có tồn tại tàn dư hoang khí, rõ ràng đám Thái Phong Điên, Khán Bất Xuyên đã từng trở về Hoang cổ. Nhưng hoang khí lại bị hủy diệt đi hoàn toàn. Trong lịch sử cũng không ghi nhận lại sự kiện nào hoang khí tràn về làm thay đổi đại thế. Chắc chắn bọn họ đã dùng phương thức riêng hủy diệt nó, cũng tức hủy đi cả Nguyệt Dạ Sâm Lâm, biến nơi đó thành một vùng tuyệt địa đầy bất tường.








Một lần lại một lần phục chế thiên phú