Thái tử Hạo vậy mà lại muốn bỏ đi tâm huyết suốt mấy năm qua, trao lại cho một tên nhị hoàng tử từ trên trời rơi xuống, không hề góp chút công lao gì cho Lạc giới ư?
- Thái tử không thể!
- Mong thái tử suy xét lại!
Văn võ bá quan sợ hãi đồng loại quỳ rạp xuống, chỉ còn hai vị Tiêu Úy Trì và Lục Bá Ngôn vẫn đang đứng thẳng lưng.
Một đại tướng nói:
- Không được đâu thái tử, thiên thu bá nghiệp chỉ vừa mới bắt đầu, sao có thể giao kẻ kia được? Hiện nay nhân tâm ở Lạc giới đều đã về tay ngài, chỉ cần chờ lúc đăng cơ sẽ lập tức trở thành đế vương, tương lai đánh về cổ nhân giới một cách danh chính ngôn thuận!
Một vị thượng thư nói:
- Thái tử trọng tình là tốt, nhưng không nên để nó quá ảnh hưởng đến bản thân. Nhiều nhất chỉ có thể phong cho nhị hoàng tử vương vị, tuyệt không thể giao cả giang sơn này cho hắn, thần không phục!
- Chúng thần không phục!
Văn võ bá quan đồng loạt ôm quyền nói lớn, vang vọng cả cung điện này.
Thái tử Hạo lắc đầu thở dài, nhìn Tiêu Úy Trì và Lục Bá Ngôn nói:
- Ý ta đã quyết, ta phải trao trả những gì đáng lý thuộc về huynh ấy. Mọi người không cần bàn luận nữa, ta giao chuyện này cho thái sư và thừa tướng, kẻ còn dám nhắc lại chuyện này trước mặt ta tội ngang mưu phản, sẽ lập tức bị xử chém! Ta muốn trong một tháng nữa thấy nhị ca xuất hiện ở Chân Hoàn điện, cùng ta vấn an mẫu thân. Còn bây giờ các ngươi ai trở về nhà nấy nghỉ ngơi đi…
- Chuyện này…
Văn võ bá quan muốn nói nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Úy Trì và Lục Bá Ngôn thì liền nuốt lại lời, thở dài đồng loạt đứng dậy cáo từ ra về.
Khi chỉ còn lại mình hai vị này, Thái tử Hạo mới cất tiếng:
- Thừa tướng, người thấy ta làm vậy có đúng hay không?
Lục Bá Ngôn đáp:
- Về tình thì có lẽ đúng, nhưng về lý thì không. Chẳng có bậc đế vương nào lại nhường quyền lực cho kẻ khác. Trong cuộc chiến tranh giành đế vị, dù là cốt nhục máu mủ thân tình cũng phải bỏ qua. Phương án tốt nhất vẫn nên là tìm cách ép nhị hoàng tử rời khỏi đây. Thái tử vừa đỡ nặng lòng, vừa tránh được trận chiến hoàng quyền giữa hai người…
- Hạ thần cũng có suy nghĩ như thừa tướng, nên tìm cách mời nhị hoàng tử rời khỏi Lạc giới! Tương lai khi đại nghiệp đã hoàn thành, thái tử nếu muốn làm tròn trách nhiệm máu mủ có thể phong vương phong tướng cho hắn là được.
Thái tử Hạo cười lắc đầu, gương mặt chất chứa đầy vẻ phiền muộn:
- Vậy là các ngươi chưa nghe qua câu sấm truyền của gia tộc ta rồi. “Trường Sinh vi đế, độc cô vạn thế!”. Chỉ cần là Trường Sinh thể, tất cả mọi người trong gia tộc đều phải cúi đầu, cũng chỉ có Trường Sinh thể mới sở hữu mệnh cách đế vương. Mà ta không phải, chỉ là một thể chất bình thường…
- Chuyện này… thái tử không nên mê tín như vậy! Chúng ta cũng không rõ nguồn gốc câu sấm truyền này đến từ đâu mà. Huống hồ, đây đã không còn là cổ nhân giới, chúng ta đã từ bỏ Bạch tộc, tự mình thành tôn, mọi thứ trong quá khứ xí xóa cũng được…
Lục Bá Ngôn cật lực can gián.
Tiêu Úy Trì không biết nói gì hơn, chỉ đành cười khổ.
Nhưng dường như những điều này không hề lay động được Thái tử Hạo, y vẫn giữ nguyên quyết định của mình, sau đó tiễn thái sư và thừa tướng rời đi.
Nhưng bọn họ không hề biết rằng câu chuyện nãy giờ đã bị một tên lính gác nghe được, chờ đến lúc đổi ca gác liền tới bẩm báo cho một nhóm quan lại gồm mười mấy người. Địa vị của những người này chỉ đứng dưới Lục Bá Ngôn và Tiêu Úy Trì một bậc, đều là nhóm công thần khai quốc của Lạc giới.
- Hóa ra là vậy! Thái tử quá trọng tình, tranh đoạt hoàng quyền thì còn cần để ý hai chữ “ruột thịt” làm gì nữa chứ?
- “Trường Sinh vi đế, độc cô vạn thế” Câu nói này chỉ nhằm mục đích tẩy não, giúp đám Trường Sinh thể tham quyền cố vị mà thôi. Thái tử bình thường anh minh, không hiểu vì sao hôm nay lại cố chấp như vậy nữa!
Một tên tướng quân bày ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt ngập tràn sát ý nói:
- Không được! Thái tử bị tình cảm làm mờ lý trí, sẽ dẫn đến đại họa. Chúng ta phải thay người giải quyết mối họa này, trừ khử tên kia trước khi hắn kịp đến hoàng cung!
- Được không? Lỡ như bị hai vị thái sư và thừa tướng trách phạt thì sao? Còn cả thái tử nữa, cơn giận của ngài, chúng ta gánh không nổi!
Một đô thống hỏi.
Tên tướng quân kia cười lạnh:
- Hai vị này già rồi nên cách hành sự cũng hòa hoãn hơn, quá mức chiều theo thái tử. Chúng ta báo với bọn họ sẽ bị bọn họ ngăn cản, tốt nhất tiền trảm hộ tấu! Dù gì chắc chắn hai bọn họ sẽ giao lại công việc cho đám thần tử chúng ta, còn bản thân từ phía xa giám sát mà thôi. Ai mà biết được ẩn tình bên trong chứ? Mà thái tử làm sao có thể trách phạt chúng ta khi chuyện đã rồi? Giữa một đám trọng thần và một cái xác chết, ngài ấy sẽ biết sự lựa chọn nào là tốt nhất!
Đám văn võ đại thần này nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng đồng loạt gật đầu, quyết định làm theo kế hoạch như vậy, giăng một thiên la địa võng để diệt sát tên nhị hoàng tử kia, sau đó đổ tất cả tội danh lên đầu Thất Sát bang.
Vào lúc bọn họ quay lưng vội vã rời đi, không hề để ý rằng trên cây cổ thụ gần đó có một con chim ưng đang đứng vắt vẻo trên cành cây, cái đầu không ngừng xoay lui xoay tới như đang nghe ngóng, cặp mắt tràn đầy thần thái như đang tìm kiếm con mồi giữa đêm đen.
Đám đại thần kẻ nào cũng sở hữu tu vi cực cao, dù là quan văn thì tu vi cũng ít nhất nằm ở Ứng Kiếp cảnh. Quan võ thì trên một bậc, tất cả đều là Đế cảnh cảnh đỉnh phong, thậm chí còn có mấy Chủ cảnh cực kỳ hùng mạnh.
Vậy mà bọn họ lại dễ dàng bỏ qua con chim ưng kia, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó, đơn giản vì nó chỉ là một con cầm thú tầm thường, không sở hữu một chút yêu lực hay trí tuệ nào, sức uy hiếp với họ bằng không.
Lúc cuộc thương nghị của bọn họ chính thức kết thúc, con chim ưng cũng tung cánh bay thẳng lên trời, hòa mình vào đêm đen bất tận.
Ít lâu sau trên bầu trời cung điện Thái tử Hạo đang trú ngụ vang lên tiếng kêu của nó.
Thái tử Hạo đang ngồi trên chiếc bàn chất đầy tấu chương, khoảnh khắc nghe thấy tiếng chim kêu liền đứng dậy, chậm rãi tiến lại cửa sổ dùng tay mở toang hai cánh cửa ra.
Con chim ưng lập tức bay vào bên trong, đậu lên mu bàn tay phải của y, kế đến không ngừng rít lên những âm tiết kỳ lạ, dường như đang mô phỏng lại cuộc nói chuyện của đám đại thần kia.
Thái tử Hạo nghe xong liền mỉm cười, đưa tay trái lấy ra cho nó một miếng thịt thỏ đã được chuẩn bị sẵn từ từ trước.
Nhìn con chim ưng ăn ngấu nghiến miếng thịt, nụ cười trên môi y càng lúc càng thêm đậm, tuy vẫn ôn hòa nhưng lại ẩn chứa vẻ gì đó rất lạ. Nếu có đó nhìn thấy nụ cười của y lúc này sẽ bất giác sởn cả da gà, nội tâm thấp thỏm vì lo lắng y sẽ mưu hại mình.
- Nhân mệnh, nhân tính, nhân tâm… Muốn thay đổi nhân mệnh phải hiểu rõ nhân tính, đánh thẳng vào nhân tâm. Đây cũng là đế vương chi đạo, thứ mà đám quần thần các ngươi vĩnh viễn không hiểu được…
Con chim ưng ăn xong liền nhìn y ré lên một tiếng như cảm ơn, mà y cũng đưa tay xoa đầu nó, ánh mắt cực kỳ trìu mến, giống như ẩn chứa tình cảm rất lớn với nó.
Đột nhiên con chim run lên bần bật, hai mắt trắng dã lồi ra bên ngoài, hai cánh vỗ mạnh liên tục, điên cuồng tìm cách bay đi.
Vì sao nó lại như vậy?
Đơn giản vì bàn tay xoa đầu nó của Thái tử Hạo lúc này đã chộp thẳng vào cổ nó rồi bóp mạnh. Mặc dù y là tu sĩ Đạo Đài cảnh, nhưng lại không giết con cầm thú này bằng tu vi mà lại chọn phương thức phổ thông và tàn nhẫn nhất, sử dụng khí lực của một phàm nhân để kết liễu nó.
Chính vì điều này mà con chim ưng không được chết tử tế, phải tận một lúc sau mới chết vì ngạt thở, toàn thân rũ rượi, hai cánh đập chậm dần rồi ngưng hẳn.
Mà Thái tử Hạo sau khi giết xong con chim liền ném thẳng nó vào lò sưởi cách đó không xa, dùng lửa hồng thiêu rụi nó hoàn toàn.
Kế đến y tiến đến chậu nước nóng rửa tay mà đám nô tài đã chuẩn bị từ trước, nhúng đôi tay đang dính mấy mẩu lông nhỏ và máu tươi vào.
Rất nhanh, đôi bàn tay của y lại sạch sẽ như ban đầu, tất cả vết tích đều bị xóa đi một cách hoàn hảo.
Kế đến, y trở về chiếc bàn của mình rồi tiếp tục phê duyệt tấu chương như chưa từng có gì xảy ra.