- Bạch Vân trại, cái tên nghe không tệ… Chắc sẽ không ai nghĩ tới nhị hoàng tử Lạc giới phải có ngày đi làm sơn tặc đâu!
Độc Cô Minh nghĩ thầm, cảm thấy thân phận sắp tới cũng không tệ lắm.
Phía đối diện, đám sơn tặc thấy hắn bị uy hiếp mà vẫn bình tĩnh đến thế thì trở nên nóng ruột.
Nhất là tên tu sĩ Tiên Thai cảnh kia, tay còn nhứ nhứ thanh đao, lắp bắp nói:
- Mau lên, giao tất cả tài sản ra, nguyên thạch, thức ăn, các ngươi còn lề mề nữa ta sẽ không khách sáo đâu!
Y vừa dứt lời, trong bụng bỗng vang lên tiếng ột ột khiến những tên đạo tặc xung quanh đồng loạt quay đầu nhìn lại. Bị nhiều người quan sát mình như vậy dường như khiến cho y rất xấu hổ, hoàn toàn mất đi biểu cảm hung ác vừa rồi. Nhìn dáng vẻ gầy gò xanh xao của tên tu sĩ này, rõ ràng y đã chịu đựng cảnh đói khát không phải chỉ mới mấy ngày.
Trên thực tế, tu sĩ cũng cần thức ăn để duy trì năng lượng, nhất là với những tu sĩ sở hữu thể chất kém cỏi như đám sơn tặc trước mặt.
Nói cho dễ hiểu, tu sĩ có thể thông qua hấp nạp thiên địa linh khí để biến chúng thành năng lượng cho bản thân. Thể chất càng mạnh, tốc độ hấp nạp và chuyển hóa linh khí sẽ càng nhanh và nhiều. Trường hợp sở hữu đạo thể như Địch Vân thì chính vì tốc độ hấp nạp và chuyển hóa linh khí đã nhanh tới cực hạn, thậm chí không cần tu luyện thì linh khí sẽ vẫn tự động thông qua lỗ chân lông thẩm thấu vào cơ thể, giúp tu sĩ ích cốc tuyệt thực nhưng vẫn khỏe mạnh và bền bỉ vô cùng.
Đó cũng là nguyên do vì sao Địch Vân dưới tình huống bị đám quan lại ở Việt quốc hành hạ tới người không ra người, quỷ không ra quỷ trong thời gian dài, thậm chí có khi còn bỏ đói gã tận nửa tháng liền, nhưng bằng một phương pháp thần kỳ (dưới ánh mắt của phàm nhân), gã vẫn có thể tiếp tục tồn tại, dù thoi thóp nhưng không tài nào chết đi được.
Mà đám tu sĩ cấp thấp, vì hai quá trình hấp nạp và chuyển hóa diễn ra quá chậm, nên phải cần bổ sung thêm thảo dược, linh đan hoặc thức ăn phổ thông liên tục để duy trì năng lượng.
Chính bởi lẽ này, khi nạn đói xảy ra thì những tu sĩ cấp thấp và bách tính phàm nhân cũng là những kẻ khốn khổ nhất.
- Ngươi là đầu lĩnh của Bạch Vân trại ư?
Độc Cô Minh hơi đẩy chiếc nón rộng vành của mình lên, cất giọng hỏi.
Hắn không biết rằng ở bên trong xe ngựa, cả ba người kia đều đang quan sát từng cử chỉ câu nói của hắn, trong lòng nảy sinh tâm tư riêng của mình.
Công Tôn Văn vẫn luôn ôm suy nghĩ muốn phò tá Thái tử Hạo, đáng lý ra gã phải tìm cách thoát khỏi đây, hoặc thông tri cho quân triều đình biết nơi Độc Cô Minh ẩn nấp, nhờ đó lấy công chuộc tội, có được cơ hội đầu nhập Chiêu Văn hội trở lại. Nhưng mà Độc Cô Minh lại có ơn cứu mạng với gã, tính tình cũng không tệ lắm, vậy nên khiến cho gã đắn đo không thôi.
Gã là người theo chủ nghĩa hòa hoãn, tôn trọng “nhân đạo, nhân tính”, nếu như Độc Cô Minh hiện tại sắp thể hiện ra một bộ mặt chuyên quyền, độc đoán khác hẳn với sự tốt đẹp mà Thái tử Hạo vẫn luôn thể hiện ra, sau hôm nay nhất định gã sẽ đưa ra quyết định của mình.
Đừng nhìn gã bình thường ngơ ngơ ngẩn ngẩn như vậy mà nhầm. Gã thiện lương là đúng, nhưng mà có trí tuệ, biết phân đúng sai thiệt hơn, không giống những tên hủ nho chỉ biết cố chấp theo kinh chữ mà câu nệ tiểu tiết.
Đường Nguyên khác với Công Tôn Văn, ngoài mặt luôn khinh người và cao ngạo, nhưng lại cố chấp về vấn đề “ơn nghĩa” hơn Công Tôn Văn rất nhiều. Với người từng cứu mạng mình, dù không thể giúp gì nhưng y lại tuyệt đối không có một chút ý nghĩ nào bất lợi dành cho Độc Cô Minh.
Hiện tại y rất chán chường. Đơn giản vì hy vọng để có những bậc trí giả đủ khả năng đọc hiểu học thuyết Đại Tung Hoành đã xem như chấm dứt. Tương lai y cũng không còn có thể phụng sự Lạc giới được nữa. Với một nam tử cao ngạo như y, việc không chứng tỏ được bản lĩnh thực sự của mình còn khó chịu hơn cả cái chết.
Tất nhiên, nếu có kẻ nào đó biết suy nghĩ của Công Tôn Văn và Đường Nguyên, nhất định sẽ thắc mắc vì sao bọn họ lại không chọn lựa phụng sự Độc Cô Minh.
Nguyên nhân sâu xa bên trong cũng dính dáng tới điều mà Độc Cô Minh vẫn luôn phiền não, chưa tìm ra hướng giải quyết vẹn toàn.
Dù sao hắn cũng đến từ cổ nhân giới, không phải lớn lên từ Lạc giới. Vừa đến đây đã cùng Thái tử Hạo chém giết một phen, thiếu chút nữa mất mạng.
Bây giờ nếu phụng sự Độc Cô Minh, ai dám khẳng định rằng tương lai hai người Công Tôn Văn và Đường Nguyên sẽ không phải đối đầu với chính giới diện và dân tộc sinh ra họ, nuôi dưỡng họ. Vì vậy không làm hại Độc Cô Minh đã là tốt lắm rồi, dù sao công bằng mà nói, vị thế của bọn họ vốn dĩ là địch nhân, không phải bằng hữu.
Trang Vệ không như hai kẻ kia.
Nàng quan sát Độc Cô Minh chỉ là để bản thân càng thêm phần khinh miệt hắn, đem hắn so sánh với Thái tử Hạo hoàn mỹ vô khuyết trong lòng nàng.
Với nàng, Thái tử Hạo chẳng những là bậc trí giả đệ nhất, mà với tình cảm cũng xử trí rất tốt, trọng tình thâm tình. Ngay cả khi biết nhị hoàng tử tức Độc Cô Minh đến Lạc giới rồi mà vẫn quyết định không đối nghịch với hắn, thậm chí còn chủ động đề nghị với văn võ bá quan nhường lại chức thái tử cho hắn. Người như vậy, đúng là độc nhất vô nhị ở trên tu luyện giới đầy máu tanh này!
Nàng chính là muốn xem xem giữa hai người tồn tại cách biệt lớn cỡ nào.
Nhưng bất ngờ đâu tiên đã đến.
Độc Cô Minh không như tất cả dự đoán là sẽ dùng tu vi hùng mạnh của mình cường hoành ra tay bức ép đám sơn tặc kia phải quy phục, mà chỉ mỉm cười hỏi một câu đơn giản như trên.
Tên tu sĩ Tiên Thai gầy ốm kia nuốt nước bọn, trên tay vẫn lăm lăm thanh đao:
- Ta không phải trại chủ! Ngươi hỏi để làm gì kia chứ? Bây giờ ngươi có làm theo những điều ta yêu cầu hay không, nếu không chúng ta sẽ hạ sát thủ thật đó.
Độc Cô Minh vẫn không tỏ vẻ gì khác lạ, điềm đạm hỏi:
- Hạ sát thủ? Các ngươi ra tay nổi không? Nhìn các ngươi run rẩy như vậy, rõ ràng không phải hạng chuyên giết người cướp của. Giết người không đơn giản chỉ là cầm đao chặt đầu người ta xuống đâu…
Bằng sự nhạy cảm với sát khí của mình, Độc Cô Minh có thể ngay lập tức nhận ra đám sơn tặc này chưa từng giết người bao giờ. Mà cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện cướp của nào nên mới rụt rè, thiếu chuyên nghiệp đến vậy. Rõ ràng bên trong có ẩn tình nào đó.
Rất có thể Bạch Vân trại không phải là một trại sơn tặc như hắn nãy giờ suy nghĩ.
Mà đám sơn tặc nghe hắn nói xong đều trở nên trầm mặc. Bọn họ đúng là không có loại dũng khí này. Mặc dù tất cả sở hữu chút ít tu vi, miễn cưỡng tính là tu sĩ nhưng vẫn luôn nằm ở tầng lớp dưới đáy tu luyện giới.
Lạc giới không như cổ nhân giới luôn luôn thiếu thốn nhân sĩ, thu nạp bất chấp chiến lực.
Ở nơi đây có sự phân chia rất gắt gao về đẳng cấp chiến lực. Nếu quá yếu ớt, tư chất không cao thì địa vị tuyệt không hơn phàm nhân là mấy, thậm chí còn khổ hơn rất nhiều.
Vì tu sĩ giết phàm nhân đôi lúc sẽ còn nương tay vì sợ ảnh hưởng đạo tâm. Nhưng tu sĩ với tu sĩ thì chẳng có bất kỳ sự khoan dung nào cả, thẳng tay chém giết nhau ngay lập tức.
- Không làm được cũng phải làm! Nếu không làm được thì ta không thể sống tiếp, mà thê tử vợ con của ta đang ở Bạch Vân trại cũng không qua nổi hôm nay. Nạn đói hoành hành, chúng ta phải đưa theo thê tử thôn làng lên núi lánh nạn, nương tựa vào nhau mà sống bằng những lương thực ít ỏi. Nhưng kết cuộc cũng không yên, cách đây mấy ngày còn bị một đám tu sĩ mạnh hơn cướp lấy toàn bộ. Vậy nên chúng ta trong lúc tránh giặc cướp vô tình lại trở thành giặc cướp. Ngươi tưởng chúng ta muốn sao?
Một người gào lên đầy phẫn hận, hai hàng nước mắt lăn dài.
Loại người dễ xúc động như vậy bình thường phải chịu rất nhiều uất ức, lúc gặp cơ hội để “xả” ra những uất ức này sẽ rất dễ rơi lệ. Năm xưa Độc Cô Minh từng là ăn mày, cũng không hiếm những lúc hắn trở nên như vậy nên rất thấu hiểu.
- Nếu không có trại chủ dẫn dắt chúng ta đến nơi này, dựa vào số đông tụ họp lại nương tựa lẫn nhau thì chúng ta đã chết đói chết khát từ lâu rồi. Không nói nhiều nữa, hôm nay không cướp của ngươi thì chúng ta sẽ chết, vợ con chúng ta ở Bạch Vân trại sẽ chết, trại chủ cũng chết… Mặc dù chúng ta chưa từng xuống núi cướp của lần nào nhưng hôm nay bằng mọi giá phải thực hiện!
Thông qua những điều họ nói. Độc Cô Minh liền hiểu ra mọi chuyện.
Bạch Vân trại này quả nhiên không phải trại sơn tặc. Bọn họ là thôn dân khu vực lân cận đây vì tránh nạn cướp bóc nên phải cùng nhau lên núi tụ tập lại, cùng nhau chia sẻ từng miếng lương thực ít ỏi. Vậy mà cách đây mấy ngày, bọn họ bị một đám sơn tặc khác tìm ra nơi ở, cướp lấy toàn bộ lương thực. Vậy nên người Bạch Vân trại không còn thực phẩm nữa, những tu sĩ có chút ít tu vi còn có thể cắn răng chịu đựng qua ngày. Nhưng những phàm nhân là nương tử và con của họ, có thể bao gồm cả người già thì sẽ chịu không nổi, sớm muộn gì cũng ngã xuống.
Vậy nên hôm nay bọn họ mới bất chấp tất cả mà trở thành sơn tặc, xuống núi cướp bóc một lần.
Mà lần đi cướp đầu tiên này, không ngờ lại vô tình gặp trúng đám Độc Cô Minh, vào lúc bọn họ cũng đang nhắm tới tìm một nơi ẩn náu tạm thời.
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ. Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc.... Hãy đến với Nơi đây chỉ có làm mới có ăn. Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát. Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng. Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró. "