Tia nắng ban mai ló rạng, lười nhác chiếu xuống bên ngoài điện, cung điện nguy nga như thường lệ đang diễn ra buổi triều sớm ba ngày một lần.
Đại Tĩnh lập quốc hơn mười năm, Gia Ninh Đế xây dựng thế lực thâm sâu, nhưng vẫn luôn tiếp nhận rộng rãi lời khuyên của các thần tử, khiến triều đình thường xảy ra những cuộc tranh cãi không ngớt, ai cũng cố chấp với ý kiến của mình. Chỉ là hôm nay tình huống có chút đặc biệt, chúng thần nghiêm chỉnh đứng nhìn vị phó tướng người đầy bụi bặm đang quỳ giữa điện, toàn bộ ngậm chặt miệng như biến thành tượng Bồ Tát.
"Triệu ái khanh, ngươi hãy tâu lại lời vừa nói một lần nữa."
Trên ngai vàng là khuôn mặt uy nghiêm của Đế Vương, tay đặt lên đầu rồng của long ỷ, vẻ mặt luôn luôn nghiêm cẩn thì nay lại có phần kinh ngạc.
Vị phó tướng Triệu Cẩn Thạch mặc khôi giáp vừa vội vã đi ngàn dặm đường kia đang quỳ một chân trước triều đường, ánh mắt mong chờ nhìn lên trên điện. Người đàn ông uy vũ từng dãi nắng dầm mưa, trải qua hàng trăm trận chiến khốc liệt hơi khàn tiếng, ngập ngừng nhỏ giọng bẩm báo lại:
"Bệ hạ, An Lạc trại cử người tới đưa thư đầu hàng, chấp nhận nghe theo sự chiêu hàng của triều đình, quy thuận Đại Tĩnh ta. Trại chủ Nhậm An Lạc nghe nói thái tử Đại Tĩnh ta dung mạo đứng đầu Trung Nguyên, nói trên dưới An Lạc trại không cần Đại Tĩnh trấn an, chỉ cần một phi vị trong Đông cung liền có thể đổi ba vạn thủy quân của nàng thề sống chết nguyện trung thành."
Vừa bị Gia Ninh Đế quát, Triệu Cẩn Thạch rùng mình, âm thanh hùng hậu quanh quẩn giữa đại điện.
Lời này vừa nói ra, chúng thần đồng loạt nhất trí nhìn về phía bên trái, sắc mặt khác thường, cố gắng nhịn lại ý cười.
Triệu phó tướng đúng là một kẻ thành thật, loại lời nói "thái tử Đại Tĩnh dung mạo đứng đầu Trung Nguyên" này chắc là do Nhậm An Lạc kia nói. Tuy nhiên trong lòng lại nghĩ, sao có thể tùy tiện nói ra lời đó trước triều đường.
Người thanh niên bên trái lại chỉ đứng đó rũ mắt suy nghĩ, thân mặc triều phục đỏ thẫm, dáng người trầm mặc ngăn lại ánh mắt ý tứ dò xét của chúng thần.
Im lặng ngập tràn trong điện, vị đế vương đơn độc ngồi trên cao kia nhẹ gõ tay vào long ỷ, sắc mặt khẽ biến khi phó tướng lớn tiếng bẩm báo vừa rồi đã nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường.
"Ồ? Ba vạn thủy quân thề sống chết trung thành? Lời này của Nhậm An Lạc là thật?"
Trong giọng nói của Gia Ninh Đế có chút hiếu kỳ, làm cho các đại thần bỏ qua những thứ khác mà tập trung suy đoán lời nói của hoàng đế.
"Hồi bệ hạ, trong thư hàng được đưa tới đúng là viết như vậy, Lạc tướng quân sai vi thần cấp tốc về kinh trình bệ hạ, nói là cơ hội khó có được, khẩn cầu bệ hạ cùng...........điện hạ lưu tâm."
Triệu Cẩn Thạch hành quân mấy năm, là một tên thô kệch, lời này nói ra không đầu không đuôi, giống như là đang đọc thuộc lòng, đáng lẽ phải do Lạc lão tướng quân đích thân đến khai báo mới đúng.
Nếu không phải do điều kiện hoang đường trại chủ An Lạc trại kia đưa ra thì cũng không đến lượt một tên vô tích sự như hắn về kinh tranh công. Các đại thần trong lòng đều sáng tỏ lắc đầu.
Đại Tĩnh binh hùng tướng mạnh, lãnh thổ quốc gia rộng lớn, vị trí hai nước Bắc Tần cùng Đông Khiên đều ở nơi hoang vu. Duy chỉ có thổ phỉ bên ngoài biên giới Nam Hải luôn tàn phá bừa bãi, quấy nhiễu dân chúng vùng duyên hải, thế nhưng thủy quân của Đại Tĩnh lại rất yếu kém, hơn mười năm qua vẫn chưa tìm được phương pháp giải quyết.
An Lạc trại đối với Đại Tĩnh mà nói là một sự tồn tại đặc biệt. Ba mươi năm trước Trung Nguyên đại loạn, các thế gia chư hầu chiến tranh loạn lên mà Hàn gia vẫn yên ổn ở phương Bắc. An Lạc trại vốn có chỗ đứng ở một góc nhỏ biên giới phía đông nam vùng duyên hải, lúc ấy thái tổ không thèm để vào mắt mới thuận lợi duy trì đến giờ. Không ngờ trải qua vài chục năm lớn mạnh, mấy trăm tiểu thổ phỉ chiếm núi làm vua năm đó cho tới nay đã có ba vạn thủy quân uy thế, cũng vào mười mấy năm trước tự xưng An Lạc trại.
Triều đình mấy lần vây quét, lần nào cũng vì nguyên nhân không thể địch lại đám thủy quân tấn công như vũ bão mà về, kể từ đó chuyện này liền trở thành tâm bệnh của cả triều đình. Cũng may An Lạc trại dù không quy thuận triều đình, nhưng cũng chưa từng quấy rầy dân chúng, chỉ tự chiếm núi làm vua, làm vương một cõi.
Nhưng Gia Ninh Đế cũng không phải một vị vua ăn chay, há có thể cho phép kẻ khác có cơ hội đe dọa, ảnh hưởng đến mình? An Lạc trại mấy năm gần đây bị vây đánh tiêu diệt không ít lần, triều đình đều thất bại trở về. Lần này nếu trại có thể quy hàng, hoàng uy đồng loạt quy về triều đình, vậy Đại Tĩnh liền có thể lợi dụng ba vạn thủy quân này kiềm chế hải tặc Nam Hải, có thể nói là một công đôi việc.
Chúng thần đồng loạt suy nghĩ, đột nhiên tỉnh ngộ An Lạc trại quy hàng là việc đã định tám chín phần rồi, nhất thời tất cả đều nhìn về phía vị thái tử gia dáng đứng thẳng tắp như thanh tùng, âm thầm rơi lệ đồng tình.
Mười mấy năm trước An Lạc trại vốn chưa có cái danh này, chỉ gọi là đám thổ phỉ. Năm đó lão trại chủ sau khi có được một nữ nhi thì cực kỳ vui mừng, đổi tên trại thành An Lạc, vài năm trước lão trại chủ qua đời, vị nữ nhi này tiếp nhận vị trí chủ trại, hiện giờ đã hơn 18 tuổi, nghe nói vô cùng thô lỗ, mạnh mẽ ngang ngược, tuyệt đối là một nữ thổ phỉ.
Ba vạn thủy quân đổi một phi vị, nhìn lại thái tử gia nhà mình ngọc thụ lâm phong, ôn nhuận như nước, mọi người thật đúng là nghĩ không ra việc này rốt cuộc triều đình chiếm tiện nghi, hay là nữ thổ phỉ tiếng tăm lẫy lừng kia được lợi.
"Triệu ái khanh, việc này trọng đại. An Lạc trại nếu đã có ý quy hàng, trẫm thấy nữ cô nhi này nếu hết lòng trung thành, thật ra là một chuyện tốt, chỉ là việc này còn cần thái tử bằng lòng. Hoàng nhi, ngươi thấy thế nào?"
Gia Ninh Đế rũ mắt, nhìn xuống người đứng đầu phía dưới, khuôn mặt mang ý cười, đáy mắt lại có vài phần thâm trầm.
Chúng thần đáy lòng rơi lộp bộp, bệ hạ à, ngài muốn ba vạn thủy quân dũng mãnh thiện chiến của người ta thì cứ việc nói thẳng ra, lại còn bày ra vẻ đường hoàng muốn thái tử gia bằng lòng trước. Nếu không muốn bị người trong thiên hạ trách cứ không để vua cha vào mắt, thái tử Đông Cung sợ là tránh không được hỉ sự này.
Ngoại trừ các đại thần có tâm tư khác nhau, vài vị hoàng tử cũng nổi lên lòng dạ chế giễu. Bị nữ thổ phỉ lấy dung mạo đẹp đẽ ra làm lý do cầu hôn trước cả triều bá quan văn võ, thái tử lần này xem như mặt mũi vứt sạch.
"Phụ hoàng, nếu An Lạc trại thành tâm quy thuận Đại Tĩnh ta, ba vạn thủy quân chấp nhận đầu quân vào Túy Nam doanh, An Lạc trại từ nay giải tán, nhi thần nguyện sắp xếp một phân vị ở Đông Cung, nghênh đón Nhậm An Lạc vào kinh."
Thái tử Hàn Diệp bước ra từng bước, hướng Gia Ninh Đế hành lễ, trước sau như một thong dong mà đáp.
Vài vị lão đại thần liếc liếc mắt một cái thấy khuôn mặt Gia Ninh Đế trong nháy mắt đã hòa hoãn hơn nhiều, thầm khen một tiếng. Thái tử nói ra những lời này rất hoàn hảo, không chỉ chỉ ra điều kiện An Lạc trại phải thành tâm quy thuận hắn mới đồng ý cưới vợ, còn đem ba vạn thủy quân nhập vào Túy Nam doanh do bệ hạ nắm giữ, thể hiện chính mình tuyệt đối không có ham muốn gì với thủy quân của An Lạc trại, như vậy, việc thái tử cam nguyện hy sinh thân mình, tự hạ thân phận cưới nữ thổ phỉ sẽ có được lòng vua.
Vài vị hoàng tử thấy đã đến nước này rồi, thầm hừ vài tiếng, sắc mặt có chút ngượng ngùng.
"Hoàng nhi nhân hậu yêu dân, rất phù hợp ý trẫm!" Quả nhiên, Gia Ninh Đế vỗ tay cười lớn, nét nghiêm nghị giữa trán biến mất hoàn toàn, nhìn về phía Lễ bộ thượng thư, nói "Cung ái khanh, ngươi xem nên ban cho An Lạc trại chủ kia phân vị gì thì tốt, nàng từ ngàn dặm xa xôi đi đến đây, tất nhiên phải tiếp đãi cho tốt."
Đây vẫn là lần đầu triều đình Đại Tĩnh thương nghị chuyện phân vị của Đông Cung, Lễ bộ lão thượng thư Cung Quý Chá bị chỉ đích danh cũng vội vàng bước ra khỏi hàng, hơi cân nhắc rồi cất giọng cung kính nói: "Bệ hạ, thần thấy một phân vị nhũ nhân là đủ rồi."
Tuy nói Nhậm An Lạc lấy ba vạn thủy quân ra để chiêu hàng, nhưng nàng dù sao cũng là kẻ cầm đầu đám thổ phỉ, lại nhất định phải gả cho đương triều thái tử, tương lai sẽ trở thành hoàng đế, lấy thân phận của hắn ra mà nghĩ thì phân vị nhũ nhân đã là coi trọng nàng, nếu không phải thấy hoàng đế tâm tình rất tốt, Cung Quý Chá cũng sẽ không dám nói ra loại lời này. Quả nhiên, một vài vị trọng thần xem trọng địa vị gia tộc đã muốn nhíu mày chuẩn bị góp lời.
"Bệ hạ..." Triệu phó tướng đã bị bỏ qua một bên từ lâu bỗng thấy không thích hợp, hoảng hốt nhớ tới một chuyện quên chưa bẩm báo, liền vội không ngừng tiến lên vài bước để ngăn lại lời nói của các trọng thần. Gia Ninh Đế bị hắn đột nhiên quấy nhiễu cũng không hờn không giận nói: "Triệu ái khanh có chuyện gì?"
"Bệ hạ, Nhậm An Lạc kia trong thư hàng có nói muốn vị trí...." Triệu phó tướng nhướng mày liếc qua một bên quan sát vị thái tử phong thần tuấn lãng, cuối cùng quyết tâm quay ra nói: "Chính là vị trí thái tử phi."
Im lặng, toàn bộ đều im lặng, hơi thở gấp gáp cùng âm thanh huyên náo cũng lắng xuống nhường chỗ cho im lặng.
Tất cả nhanh chóng ổn định lại trong điện, kỳ tích bởi vì ba chữ "thái tử phi" mà phía dưới đều im bặt không lên tiếng, kể cả mấy đại thần xưa nay thích trên cơ tranh cãi đỏ mặt tía tai cũng nhanh chóng ngậm miệng, đáy mắt có chút sợ hãi.
Hoang đường, hoang đường, quả thực là..... hoang đường. Làm khổ các văn thần suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra được còn có thể dùng cái từ gì để hình dung nữ thổ phỉ to gan lớn mật của An Lạc trại kia ngoại trừ hai chữ này.
Thái tử là trữ quân của một quốc gia, nàng lại muốn vị trí thái tử phi, chẳng lẽ sau này còn sợ không thể làm quốc mẫu Đại Tĩnh sao? Quý nữ được giáo dưỡng tốt của thế gia thanh quý, huân tước hầu phủ ở đế đô Đại Tĩnh nhiều vô số kể, còn chưa có ai dám can đảm ngông cuồng nói muốn vào Đông Cung, vọng tưởng vị trí thái tử phi!
Thái tử lui ra phía sau từng bước, rũ mắt xuống, khuôn mặt phong khinh vân đạm, đáy mắt nhàn nhạt dao động.
Trại chủ An Lạc trại lại dám đưa ra điều kiện này, ngược lại cũng có chút thú vị.
Quả nhiên, Gia Ninh Đế ngồi trên cao cũng nén thanh âm, sắc mặt thâm trầm nhìn xuống.
"Chỉ là một tên Nhậm An Lạc, nàng coi Đại Tĩnh triều của trẫm là chỗ nào...."
"Bệ hạ, Nhậm An Lạc còn nói, nếu bệ hạ không muốn đáp ứng cho nàng vị trí thái tử phi, nàng cũng có thể không vào Đông Cung, chỉ nguyện bệ hạ có thể ban cho nàng một chức vụ trong quân, để nàng có thể lấy quân công..... tương lai đổi lấy cơ hội làm chủ Đông Cung."
Mặc dù hoàng uy của đế vương trên cao làm cho người ta sợ hãi, thái tử vẫn không chút để ý lộ ánh mắt có chút sáng chói. Triệu phó tướng vẫn phải lấy ra dũng khí thẳng tiến không lùi ở trên chiến trường, nói dài một hơn, hoàn thành bẩm báo.
Kỳ thật nói trắng ra là Nhậm An Lạc có loại ý tứ, hiện tại ngươi có thể không ban cho ta vị trí thái tử phi, nhưng ngươi đường đường là Đại Tĩnh triều, dù sao cũng phải lấy ra chút thành ý để trao đổi với ba vạn thủy quân nguyện trung thành của ta đi. Nhậm An Lạc nàng là loại người gì, xe chỉ luồn kim cầm kỳ thư họa đều là thứ vô nghĩa, chỉ có khiêng đại đao đi đánh giặc thì còn có chút tài năng, cho nên gia nhập quân đội thăng chức mới là phương pháp trực tiếp nhất.
Chỉ là như vậy có gì khác biệt với cướp đoạt trắng trợn? Quả nhiên là một nữ tử quen làm thổ phỉ, cho dù có gả hôn phu cũng là một thân tác phong thổ phỉ khó đổi.
Nữ nhân Đại Tĩnh có địa vị tương đối cao, nữ tử cầm quân của các triều đại tuy ít nhưng cũng không hiếm. Chúng thần thấy trại chủ An Lạc trại cuồng vọng ngang ngược liền sinh ra tâm lý coi thường, nhưng nghĩ đến ba vạn thủy quân dũng mãnh thiện chiến kia, lúc này cũng không dám nói bừa, sợ trái ý vua.
"Ồ? Không được vị trí thái tử phi tuyệt đối sẽ không vào Đông Cung? Khẩu khí nàng thật lớn! Cung ái khanh, thay trẫm soạn ý chỉ, chiếu cáo thiên hạ." Gia Ninh Đế thái độ khác thường, nhưng lại không hề trách cứ yêu cầu đại nghịch bất đạo như thế của Nhậm An Lạc, ngược lại còn vỗ tay cười lớn.
"An Lạc trại trại chủ một lòng tòng quân, nguyện dẫn ba vạn thủy quân sẵn sàng góp sức cho Đại Tĩnh, phong nàng làm Túy Nam phó tướng, tất cả người của An Lạc trại chiếu theo tài năng mà trọng dụng, trẫm cảm kích khí phách của nữ cô nhi, đặc biệt cho phép nàng vào kinh phụng chức."
Lễ bộ thượng thư lĩnh chỉ lui qua một bên, đáy lòng khẽ động. Nhậm An Lạc bị triệu tập đến đế đô, ba vạn thủy quân kia mất người cầm đầu thì sớm hay muộn cũng sẽ bị Lạc lão tướng quân hợp nhất, không đến vài năm, sức ảnh hưởng An Lạc trại ở phía đông nam vùng duyên hải sẽ không còn. Đến lúc đó, một nữ tử như Nhậm An Lạc tất nhiên là tùy ý triều đình gây khó dễ.
Hoàng đế vừa nói ra lời này, liền không có ai dám nhắc lại chuyện Nhậm An Lạc muốn nhập Đông Cung, trước mắt chỉ còn Gia Ninh Đế bằng lòng dùng chức quan tứ phẩm hư danh đổi ba vạn thủy quân của An Lạc trại.
Hoàng đế khoát tay ra phía sau, tiểu thái giám gân cổ lên hô một tiếng "Bãi triều", chư thần rời khỏi đại điện mới phát hiện thái tử đã được tổng quản thái giám Triệu Phúc bên cạnh bệ hạ mời đến Thượng Thư Phòng.
"Phụ hoàng thật coi trọng Tam ca, lúc này vừa mới hạ triều đã ngay lập tức gọi hắn đi rồi." Người nói lời này chính là cửu hoàng tử Hàn Chiêu, sinh ra đã mày rậm mắt to, rất có khí phách võ tướng. Mẫu phi của hắn là con gái tả tướng, lại yêu thích chiến trường, cùng thái tử không có gì xung đột, vị thiếu niên vương gia mười lăm tuổi, liền hình thành tính cách thẳng thắn như vậy.
"Cửu đệ, Tam đệ là trữ quân, được phụ hoàng coi trọng là điều hiển nhiên." Đại hoàng tử Hàn Thụy không nặng không nhẹ trách cứ một câu, trên mặt duy trì vẻ chính trực uy nghiêm.
Hàn Chiêu hừ một tiếng, khẽ nhếch mi, hiển nhiên là không để trong lòng.
Hàn Thụy vốn là con cả, nhưng lại không phải con đích mẫu, mẫu gia địa vị cũng không cao, bản thân không được Gia Ninh Đế coi trọng, ở giữa các hoàng tử thân phận rất xấu hổ, cũng may mấy năm nay hắn nhất nhất giữ trung hiếu với Gia Ninh Đế, lại cực kỳ tuân thủ lễ nghi thần tử với thái tử, trên triều đường còn lập nhiều đại công, vì thế ngoại trừ thái tử thì vương gia được các triều thần kính trọng nhất, ba năm trước đây hắn liền được Gia Ninh Đế phong lên Mộc Vương.
Ngũ hoàng tử Hàn Việt thấy hai người giương cung bạt kiếm, vội vàng hòa giải: "Cửu đệ, Đại hoàng huynh nói đúng, Tam ca là thái tử, tất nhiên là không giống với chúng ta, có điều ta thấy phụ hoàng gọi Tam ca đi chỉ sợ không chỉ.... mà còn vì chuyện của An Lạc trại kia."
Ngũ hoàng tử ở trong các hoàng tử lại là người kỳ lạ nhất, rõ ràng sinh vào nhà đế gia, lại cứ yêu thích ăn chay lễ Phật, vừa qua mười tuổi liền bái Tịnh Nhàn đại sự ở quốc tự ngồi thiền, Gia Ninh Đế cả đời chỉ có mười mấy đứa con, cho tới bây giờ chỉ còn bốn người bình thường, sợ hắn nhất thời nghĩ quẩn cạo trọc đầu, cho nên liền ép buộc hắn quay về triều đình. Chỉ là chắc do Ngũ hoàng tử này tôn thờ Phật tổ từ nhỏ, tính cách hắn thông thấu trong sạch, chưa từng nói láo, thà nghĩ gì nói nấy, chứ không để chính mình ủy khuất.
"Ngoại trừ An Lạc trại thì còn có thể có chuyện gì?" Hàn Chiêu thấy huynh trưởng sắc mặt không hờn không giận, ngoan ngoãn đi theo Ngũ hoàng tử xuống bậc thang.
Hàn Thụy mi mắt vừa động, biểu tình có chút thâm trầm nhìn về phía Thượng Thư Phòng.
Chỉ là một cái An Lạc trại, cho dù là Nhậm An Lạc dẫn ba vạn thủy quân đến quy hàng, đối với Đại Tĩnh mà nói cũng không phải là đại sự gì khó lường, Gia Ninh Đế coi trọng đến mức này chẳng qua là bởi vì mục đích giải tán An Lạc trại có ý nghĩa.... thời kỳ cai trị của Thái Tổ hoàn toàn chấm dứt thôi.
An Lạc trại thành lập từ ba mươi năm trước, thâm căn cố đế ở khu vực góc đông nam của Đại Tĩnh, đây mới là việc mà Gia Ninh Đế tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
"Tam ca đã hai mươi hai tuổi rồi." thấy Hàn Thụy cùng Hàn Chiêu đồng loạt nhìn lại, Hàn Việt lại nói thêm một câu, "Nhưng cho tới giờ còn chưa có đích tử*."
*Đích tử: con vợ cả (đích thê)
Không có thái tử phi, lấy đâu ra đích tử!
Nghe hai người nói không nghĩ liền muốn phản bác, nhưng đồng thời cũng rùng mình, Hàn Thụy khẽ quát: "Ngũ đệ, đừng vội nói bừa." Lưu lại câu này xong hắn phẩy tay áo bào một cái sau đó xoay người đi.
"Hừ, cả ngày bày ra vẻ mặt trung quân, không có chút khí phách nào." Hàn Chiêu bĩu môi, tùy tiện nói: "Ngũ ca, ta có hẹn người rời cung du ngoạn, nếu phụ hoàng hỏi ta, ngươi cứ nói ta đi đại doanh Tây Giao, nhớ giúp ta che giấu."
Hắn vừa nói vừa chạy xuống thềm đá, bóng người nhanh như chớp đã không thấy đâu. Hàn Việt cười cười, không hổ là lớn lên ở trong cung, cho dù là Cửu đệ tính tình không chịu sự gò bó cũng biết có một số việc chính là không thể nói. Hoàng gia có rất nhiều điều kiêng kị, nhưng lại chỉ có một thứ duy nhất chân chính là tối kỵ với Gia Ninh Đế.
Thái tử phi? Đương nhiên không phải, hoàng đế chỉ cực kỳ kiêng kị vị thái tử phi thuộc dòng họ kia.
Tấn Nam Đế gia.
Đại Tĩnh tôn Hàn thị lên làm hoàng gia, nhưng nói đến quý, lại chưa chắc chỉ có hoàng thất.
Chẳng qua, dòng họ này truyền thừa hết thảy vinh nhục, mười năm trước đã tan thành mây khói, còn sót lại thế gian chỉ còn cái hư danh thái tử phi của Đế gia cô nhi thôi.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu có chút lóa mắt, Hàn Việt cười thầm chính mình nhiều chuyện, xoay người rời cung hồi phủ.