Mười ngày sau, việc An Lạc trại quy thuận triều đình đã truyền ra cả thiên hạ, lễ bộ thị lang Phạm Văn Triều mang theo thánh chỉ của Gia Ninh Đế cùng các loại ban thưởng chứa thành ý dạt dào hướng đến An Lạc trại.
An Lạc trại hai mặt đều là núi, địa thế hiểm trở, mặt trái chỗ ven biển là nơi ba vạn thủy quân luyện binh, đường có thể vào duy nhất chỉ là một cái đường hẹp quanh co, mãi đến khi đến gần cửa chính mới có chỗ bằng phẳng tầm trăm thước. Nếu không có địa hình kỳ lạ như thế, những tên thổ phỉ này cũng sẽ không thể trong hoàn cảnh triều đình một năm bao vây mấy lần tồn tại vững như núi Thái Sơn đến nay.
Đội ngũ phong thưởng triều đình còn chưa tiến vào địa phận An Lạc trại, xa xa đã có thể thấy được năm bước một tốp binh lính thân mặc khôi giáp, tay cầm trường đao. Nhóm binh lính thấy quân đội triều đình đến rồi không ngăn cản cũng không nghênh đón, chỉ lạnh như băng mà nhìn theo bọn họ đi vào phạm vi An Lạc trại, ánh mắt xa xăm giống như nhìn một con cừu non sắp chui vào hang sói.
Lễ bộ thị lang Phạm Văn Triều là một tên văn nhân nhu nhược hàng thật giá thật, nhờ thi cử mà làm quan, thi từ ca phú phong hoa tuyết nguyệt xuất khẩu là ra, ngày thường chưa từng gặp qua trận trượng cỡ này, chân mềm nhũn âm thầm oán thán nữ thổ phỉ kia vài lần.
Nếu không phải do nàng cầu vị trí Đông Cung thái tử phi không thành, phái một võ tướng đến chiêu hàng là đủ, nào còn cần lễ bộ thị lang như hắn tự mình đến đây trấn an!
Triệu phó tướng đi theo đến đây thấy không ổn, sợ tên thị lang lòe loẹt sặc sỡ này phá hỏng đại sự, nhỏ giọng nhắn nhủ: "Phạm đại nhân, Nhậm An Lạc tính tình kiên cường, đợi lát nữa ngươi đừng kích động tính khí nóng nảy của nàng. Nếu việc chiêu hàng nàng không thành, bệ hạ thiên uy khó dò, chúng ta có thể gặp tai họa!"
Nhớ đến đồ ban thưởng liên miên vài dặm phía sau, Phạm Văn Triều trong lòng rùng mình một cái, vội gật đầu: "Triệu tướng quân yên tâm, bản quan tất nhiên sẽ không so đo cùng một nữ nhân."
Thấy Phạm thị lang không cho là đúng, Triệu phó tướng chớp mắt mấy cái, không buồn lên tiếng thối lui qua một bên. Chỗ địa phương Tấn Nam này, nếu thống soái doanh trại Túy Nam Lạc lão tướng quân là thổ hoàng đế, thì Nhậm An Lạc kia chính là địa đầu sà, cường long còn không dám áp chế, chỉ là một cái gối thêu hoa thì có thể làm gì.
Đến gần khoảng trăm bước, An Lạc trại như ẩn như hiện rốt cuộc cũng xuất hiện trước mắt mọi người, nhìn khung cảnh trước mắt, Phạm Văn Triều siết chặt dây cương, da mặt phiếm trắng. Mãi đến lúc này hắn mới hiểu được vì sao An Lạc trại quy hàng lại khiến thống soái Lạc Xuyên chấp chưởng Túy Nam doanh coi trọng đến mức này, ban thưởng của Gia Ninh Đế lại vô giá nhường ấy.
Trước mắt núi non nguy nga hùng vĩ không phải chỉ là một cái sơn trại nho nhỏ vắt ngang vài dặm, đây chết tiệt rõ ràng là một tòa thành trì không thể phá vỡ!
Tường thành cao khoảng vài trượng, trường kích* cứng rắn lạnh buốt, binh lính uy vũ tục tằng, trên đầu tường treo tấm hoành phi sắc bén vừa dày vừa nặng khắc ba chữ "An Lạc Trại" lại càng khiếp người.
*Trường kích: vũ khí quân sự thời xưa
An Lạc trại ẩn sâu trong dãy núi đông nam Đại Tĩnh, ba mươi năm phát triển lớn mạnh, thủy quân càn quét Nam Hải, không thể tưởng được vậy mà lại có thực lực đáng sợ như thế. Không cần đợi đến tương lai, hiện tại thành trì tọa chỗ này đã đủ để trở thành tâm họa lớn của Đại Tĩnh.
May mà....hiện tại trại chủ là một nữ tử, may mà nàng xem trọng thái tử Đại Tĩnh.
Phạm Văn Triều hoàn toàn quên mấy ngày trước trên triều đường hắn đã khinh thường một nữ thổ phỉ hèn mọn dám vọng tưởng vị trí Đông Cung thái tử phi như nào. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán đang thấm ra, đáy lòng đột nhiên sinh ra cảm giác gánh nặng sứ mệnh đường xa, bất luận như thế nào cũng phải mời được An Lạc trại chủ vào đế đô. Nếu như đại kế chiêu hàng của bệ hạ bị phá hỏng, chỉ sợ con đường làm quan của gia tộc Phạm thị tiêu rồi!
Thấp thỏm đề ngựa lại gần vài bước, Phạm Văn Triều chợt bị thành trì đỏ rực trước mắt làm kinh sợ ngẩn ra, cả tòa thành trì treo đầy lụa đỏ, không khí vui mừng truyền thẳng lên trời. Sai tướng sĩ tiến vào trong báo tin, hắn quay đầu nghi hoặc nhìn thoáng qua Triệu Cẩn Thạch, Triệu Cẩn Thạch lắc đầu, hiển nhiên cũng không biết rõ An Lạc trại đang làm cái trò gì.
Hai người đang hết sức buồn bực, cửa thành được chậm rãi mở ra, tiếng gầm rú điếc tai đột nhiên nổi lên, dưới ánh mặt trời chói trang, một hàng ngựa đạp tiếng trống từ trong thành chạy vội mà đến.
Bụi đất hất lên gần như bao phủ mọi người, Phạm Văn Triều bị sặc, bắt lấy dây cương liên tục lùi lại vài bước, hé mắt nhìn lại, thấy một nữ tử áo tím đứng đầu, đáy lòng rơi cái bộp, bất chấp không gian đầy bụi đất, vội ngưng thần nhìn lại người nọ. Tốt xấu gì cũng là nhân vật dũng cảm cầu hôn Đại Tĩnh thái tử gia của hắn trước cả triều bá quan văn võ, như thế nào cũng phải xem xét cẩn thận mới được.
Lập tức thấy một nữ tử áo vải ăn mặc gọn gàng, mày cao mắt to, tóc ngắn buộc lên cao, bộ dáng thô lỗ lanh lẹ, đưa mắt liền nhìn thấy đại đao sắc lạnh hơi dày trên lưng người nọ. Phạm thị lang đáy lòng kinh hãi, nuốt nuốt nước miếng, người đó giống hệt nữ thổ phỉ trong lòng hắn nghĩ.
Thái tử gia thật đáng thương....
Đáy lòng còn chưa ngừng khóc thét, đoàn người đã đứng ở phía trước, nữ tử cầm đầu giương mi lên, cười to nói: "Triệu tướng quân, huynh đệ trong trại mong trăng ngóng sao, có thể xem là mong ngươi đến đây, sao rồi, thái tử nhà ngươi tính toán khi nào thì lấy Đại đương gia chúng ta về?"
Nử tử này bình thường hẳn là có thói quen hô to gọi nhỏ, một câu hỏi xuống y như âm thanh sấm nổ bên tai. Phạm thị lang trong lòng thầm niệm "thật thô lỗ, thật thô lỗ", đột nhiên lấy lại tinh thần ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không phải Nhậm tiểu...." Nói đến đây một nửa sắc mặt có chút khó coi, ngữ khí cũng trở nên miễn cưỡng: "Các hạ chẳng lẽ không phải Nhậm trại chủ?"
Hoang đường, thánh chỉ bệ hạ khâm thưởng, người đến đây nghênh đón lại có thể không phải là Nhậm An Lạc!
Tử y nữ tử nhìn qua Phạm thị lang: "Triệu tướng quân, vị đại nhân này là...."
Triệu phó tướng bật cười ha hả, vội giới thiệu: "Đây là khâm sai do bệ hạ phái tới, lễ bộ thị lang Phạm Văn Triều sẽ tuyên đọc thánh chỉ chiêu an." Nói xong chuyển ánh mắt qua Phạm thị lang: "Phạm đại nhân, vị này là phụ tá đắc lực của đại trại chủ, Uyển Thư cô nương."
Phạm thị lang chắp tay lại, hừ một tiếng, một nữ thổ phỉ như vậy lại dám lấy cái tên tiểu thư khuê các dòng dõi thư hương tốt nhường này.
"Đừng có liên tục kêu cô nương cô nương, nghe không được tự nhiên, gọi ta một tiếng Nhị đương gia là được." Uyển Thư nhướng mày, hào sảng nói.
"Nhị đương gia." Triệu phó tướng có chút xấu hổ, vội nói sang chuyện khác, "Nhậm trại chủ đâu, bệ hạ đã ban thánh chỉ xuống, kêu nàng đi ra lĩnh chỉ đi."
"Triệu tướng quân, đương gia chúng ta sợ triều đình đưa tới lễ đón dâu quá hậu hĩnh, trong trại lại không lấy ra được thứ gì tốt để hoàn lễ, mấy ngày trước đã dẫn theo các huynh đệ ra biển sưu tầm bảo vật rồi!" Uyển Thư vò đầu chà sát tay, trên mặt lan ra vẻ mặt có chút ngượng ngùng, "Triệu tướng quân, đám người thô lỗ chúng ta biết thái tử điện hạ được nuông chiều từ bé, quen được phục vụ, ngươi yên tâm, tính tình Đại đương gia xưa nay đều tốt, tương lại thành thân, chắc chắn sẽ đối xử tốt với thái tử điện hạ."
Nhìn mặt Uyển Thư cao lớn thô kệch ngây thơ vui mừng, hai người đột nhiên hiểu được một thành đỏ thẩm của An Lạc trại từ đâu mà ra, nữ thổ phỉ từ cái góc xó xỉnh này đi ra căn bản là không biết Đông cung thái tử phi đại biểu ý nghĩa gì, còn tưởng rằng hôn sự của chính mình với thái tử là ván đã đóng thuyền.
"Uyển Thư nhị đương gia." Phạm thị lang cau mày chẳng ra đâu với đâu hô một tiếng, nhìn thoáng qua đại đao phát ra ánh sáng lạnh sau lưng Uyển Thư, ngăn chặn khiếp sợ đáy lòng, rất có nề nếp mở miệng, "Bệ hạ có lời, thái tử phi vị liên quan quốc tộ*, hiện tại thực sự khó có thể quyết định, nếu An Lạc trại chủ không muốn nhập Đông cung làm trắc phi, bệ hạ cũng không miễn cưỡng, chắc chắn sẽ bồi thường Nhậm trại chủ."
*Quốc tộ: ngai vàng
Phạm thị lang cực kỳ thông minh dùng vị trí trắc phi đến cất nhắc Nhậm An Lạc, lúc này cho hắn vài lá gan, cũng không dám đem lời nói ban cho Nhậm An Lạc chức vị nhũ nhân Đông Cung của lão thượng thư trên triều đường nói ra.
"Ồ? Cự tuyệt?"
Phạm thị lang gần như là trợn to mắt nhìn chằm chằm nữ thổ phỉ hung thần ác sát trước mặt nói ra những lời này, thấy nàng không chút để ý sờ soạng đại đạo phía sau lưng, đồng tử hung hăng co rút lại.
"Vậy cũng không sao, bệ hạ chắc hẳn phong Đại đương gia chúng ta làm quan đi, lấy dáng vẻ tài tình của gia chủ chúng ta, làm chủ Đông cung là chuyện sớm hay muộn thôi." Uyển Thư ha ha cười, tùy ý búng tay trên đại đao, phát tiếng vang réo rắt, ôm quyền hướng Phạm thị lang nói, "Phạm đại nhân, đương gia chúng ta đi xa chưa về, thánh chỉ ban thưởng của bệ hạ thiên ân mênh mông cuồn cuộn, đám người man dã chúng ta không dám chậm trễ, không bằng để ta đến đón chỉ. Người đâu, bày án dâng hương!"
Nói xong không đợi Phạm Văn Triều trả lời, vung tay lên phía sau, lập tức liền có mấy người khiêng trác gỗ xuất hiện ở giữa hai bên người ngựa, Uyển Thư cùng với người của An Lạc trại lập tức nhày xuống, cung kính quỳ trên mặt đất, hướng về phía Phạm Văn Triều cùng Triệu Cẩn Thạch đang có chút hoảng thần cười tủm tỉm nói: "Hai vị đại nhân, tuyên chỉ đi."
Hai người hoàn toàn bị thái độ mãnh liệt của Uyển Thư dắt mũi đi liếc mắt nhìn nhau một cái, âm thầm trao đổi ánh mắt, chỉ cần Nhậm An Lạc nguyện ý vào kinh, cam tâm giao ra ba vạn thủy quân, những thứ khác nhường nhịn một chút cũng không phải vấn đề gì lớn.
Phạm Văn Triều ho nhẹ một tiếng, lấy ra thánh chỉ, cao giọng tuyên đọc.
Nội thành trên lầu cao nhất, dây leo lờ mờ bò đầy vách tường, một nữ tử nằm nghiêng trên chiếc ghế đá đen mát lạnh, hai chân giao nhau, trên mặt đắp một quyển thoại bản, tiếng ngáy thật nhỏ dưới sách nhợt nhạt truyền ra.
Gió nhẹ phất qua, thoại bản bị thổi rơi xuống đất, mặt trời thiêu đốt uể oải quét qua trên thân người, nghĩ là xương cốt lười quen rồi, nữ tử động cũng không động, chỉ để ý ngủ say.
Thật lâu sau, gian ngoài dần nổi lên tiếng trống huyên náo, đánh vỡ sự yên tĩnh, nữ tử đang say trong mộng đẹp nhíu mày, theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhắm mắt nhặt lên quyển thoại bản trên mặt đất rồi ném về phía rìa hành lang.
"Ôi!" Uyển Thư làm bộ làm tịch tỏ vẻ kinh sợ, vỗ mạnh tâm can nhỏ, "Đại đương gia, ta phạm lỗi đại nghịch bất đạo thay lão nhân gia người tiếp thánh chỉ, người lại không thèm xuống tay nhẹ nhàng! Hơn nữa người đừng có dùng sức mạnh địch ngàn quân này với người trong nhà, thái tử gia còn ở kinh thành chờ người đó!"
Uyển Thư mở miệng ra là một chữ "Người" nói thật trôi chảy, rõ ràng vẫn còn là khuôn mặt thật thà phúc hậu khi đối mặt với Phạm Văn Triều vừa rồi, đáy mắt lại là nét linh động giảo hoạt hoàn toàn không giống như vậy.
"Không có tiền đồ, tưởng muốn ban thánh chỉ trên địa bàn An Lạc trại mà ép ta phải quy củ phép tắc,....phải cùng một chỗ với đám thư sinh ra vẻ nhỏ nhã lại giỏi kì kèo, ta lười ứng phó bọn họ."
Nữ tử trên ghế đá chợt ngồi dậy, khẽ nhấc chân lên bắt chéo ngả ngớn, đưa tay lên nâng cằm: "Uyển Thư, lão đầu tử hoàng đế đưa cái gì tốt đến đây?"
Người nói lời này mặc một thân trường bào xanh đen linh hoạt, dắt tay áo đối phiên, vạt áo lưu loát khép mở, chỉ cần nhìn vào trang phục này, liền biết đây không phải là người câu nệ tiểu tiết. Lại nhìn lên phía trên, mặt mày lười nhác, đáy mắt ẩn giấu bĩ khí*, mà khuôn mặt lại một mực lẫm liệt hàm uy, rất có phong thái của đại gia, khí chất như vậy xuất hiện trên người một nữ tử vốn nên kỳ quái, nhưng người trước mặt một thân trải qua trăm trận chiến, lại còn chấp trưởng An Lạc trại nhiều năm, hình thành nên dáng vẻ như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.
*Bĩ khí: tra baidu thì nó là tên một loại bệnh, nhưng chắc ở đây không có nghĩa này. "Bĩ" có nghĩa là cục cứng, khối u, cặn bã. "Bĩ khí" có thể là "cặn khí, khí đục" nhưng mình sẽ giữ nguyên từ này cho cả truyện.
"Năm mươi nghìn lượng vàng, mười hai nghìn bạc trắng, năm đấu Nam Hải trân châu, ba gốc nhân sâm ngàn năm...." Uyển Thư lấy ra thánh chỉ ban thường của Gia Ninh Đế, vui mừng rạo rực mở ra đọc, khuôn mặt tràn đầy khí sắc.
Nhậm An Lạc híp mắt, tay không nặng không nhẹ gõ vào bàn đá, mãi đến khi Uyển Thư ngâm nga đọc xong một phần ban thưởng cuối cùng, mới bĩu môi thở dài: "Bổn đương gia ta hối hận rồi....thế mà không sớm nhìn lên tên thái tử gia trắng nõn thủy nộn kia vài năm, để phí hoài bao nhiêu năm tháng không nói,.... đống bảo vật này càng phải vòng đi vòng lại nửa cái thiên hạ mới rơi vào trong tay ta."
Uyển Thư nhìn Đại đương gia đang thương xuân bi thu của mình, khóe miệng co rút, mãi một lúc lâu sau mới nói: "Đương gia, ngài năm nay cũng mới mười tám, độ tuổi này là vừa đẹp. Chỉ là đương gia người không đi tiếp thánh chỉ, không sợ vào kinh sẽ bị lão hoàng đế ngáng chân chúng ta sao?"
Nhậm An Lạc ngẩng đầu, hừ một tiếng: "Tiếp chỉ? Lão hoàng đế cho là ta ở Nam Hải xa xôi sẽ không biết triều đình muốn xếp cho ta phân vị nhũ nhân gì đó sao, ta vì sao phải ăn nói khép nép đi tiếp thánh chỉ? Trên đời này tìm đâu ra con dâu có của cải giàu có như bổn đương gia, một đám khuê nữ quyền quý thế gia đó có thể tặng cho hắn ba vạn thủy quân, một tòa thành trì không?"
Nhậm An Lạc càng nói âm thanh càng lớn, chờ nói xong hết một hơi, nàng mới rung hai chân đang bắt chéo, chậm rì rì híp mắt nói: "Cũng may bổn đương gia còn làm cái chức phó tướng, chờ tương lai tích góp đủ quân công lại vào hoàng cung vui vẻ nói chuyện với hắn. Ta coi trọng con hắn chính là phúc phần của hoàng gia tu luyện được, mất đi ta chính là tổn thất lớn của Đại Tĩnh."
Chưa hẳn là phúc đâu, thái tử kia phỏng chừng cảm thấy họa trời giáng cũng không khác là bao!
Uyển Thư nhìn tiểu thư nhà mình thì lại thở dài, năm đó lão đương gia còn sống một lòng nghĩ muốn thay tiểu thư tìm phu quân tốt, chọn khắp nơi trên địa phận Tấn Nam cũng không ai vào được mắt tiểu thư, nào biết hiện giờ lại khăng khăng đặt tâm tư trên người thái tử Đại Tĩnh, An Lạc trại có thể hô mưa gọi gió ở Tấn Nam, nhưng một khi vào đế đô liền khó nói.
Nhớ đến điều này, Uyển Thư cảm thấy người trong hoàng gia thật không xứng, bèn chuẩn bị cố gắng một lần cuối cùng, tha thiết khuyên bảo: "Tiểu thư, người thực sự muốn đưa An Lạc trại cho triều đình làm sính lễ?"
Ở trong mắt nàng, tiểu thư nhà mình oai hùng cái thế, thái tử gia đó gả đến đây mới là lẽ phải.
"Ta viết rất rõ ràng trong thư hàng, trên dưới An Lạc trại không cần trấn an, ta vào kinh là thật, nhưng những người khác trong trại đương nhiên vẫn ở lại đây kiếm ăn trên địa bàn này."
Ba vạn thủy quân có thể giao ra, thế nhưng thành trì của An Lạc trại ở chỗ này không thể dễ dàng giao cho triều đình, Gia Ninh Đế chắc là đoán được thâm ý này trong thư hàng, mới gọi nàng vào đế đô lĩnh hư chức, mà không phải cho nàng vào doanh trại Túy Nam để nàng xây dựng vị thế ở trong quân. Phong thưởng kiểu này ban xuống nhìn thì như là thiên ân lồng lộng, kỳ thật chẳng qua là trấn an nàng thôi.
Nhậm An Lạc mười bốn tuổi đã nắm giữ một thành, trải qua trăm trận chiến, chính xác là một tướng tài trời sinh, nếu nói nàng là một người thành thật không biết vì chính mình mà tính toán thì sẽ là trò cười.
"Hoàng đế có thể đồng ý?"
"Yên tâm, ba vạn thủy quân sẽ làm cho hắn an tâm, vì sự ổn định ở biên giới Tấn Nam, hắn chắc chắn sẽ coi chúng ta như thượng khách."
"Đại đương gia, thế nhưng chúng ta chỉ là thổ phỉ, đám người dòng dõi thiên hoàng quý tộc sẽ để chúng ta vào mắt sao?" Uyển Thư có chút không tin, hoàng gia tôn quý quen rồi, rất có khả năng còn không thèm nhìn đến đám thổ phỉ bọn họ.
"Uyển Thư, ngươi không hiểu." Nhậm An Lạc giương mắt nhìn thành trì ồn ào náo nhiệt dưới lầu, giữa đồng tử có sự thông suốt rõ ràng và chắc chắn, "Lão đầu tử trước khi chết có nói qua, hoàng đế thực sự cố chấp với khối địa phương Tấn Nam này, chỉ cần trong mắt người thiên hạ có thể giúp cho hắn chiêu hàng được An Lạc trại, chúng ta đương nhiên không cần lo lắng phần đời còn lại."
Nếu không, cũng sẽ không có chuyện..... An Lạc trại lớn mạnh đến nhường này, dân chúng phía Bắc Trung Nguyên lại hầu như không biết, An Lạc trại ẩn náu tại Nam Hải xa xôi không chỉ là một ổ cướp, mà là một tòa thành trì không thể phá vỡ.
Thấy Uyển Thư gật đầu, Nhậm An Lạc nhanh chóng gác việc này qua một bên, hỏi: "Người của triều đình an bài rất tốt, ngươi trả lời bọn họ như thế nào rồi?"
"Đương gia yên tâm, ta nói ngài ngày mai mới quay về, ngày sau sẽ khởi hành đến kinh thành, Phạm thị lang kia vừa nghe thấy chúng ta nguyện ý vào kinh, vô cùng cao hứng, liên tục khen ta thấu hiểu đại nghĩa, còn nói...." Uyển Thư híp mắt, có chút chăm chú sờ sờ cằm, "Nói sẽ giúp ta để ý nam nhân tốt trong kinh thành."
Thấy dáng vẻ này của Uyển Thư, Nhậm An Lạc tâm sinh bực tức: "Nhìn cái dáng vẻ này của ngươi, đám ma ốm trong kinh thành có cái gì tốt, tay không thể cầm, vai không thể khiêng....."
"Đương gia, tên thái tử trong kinh thành kia chẳng phải cũng như vậy!" Uyển Thư oán giận ngắt lời Nhậm An lạc, giội thẳng một gáo nước lã.
"Hắn đương nhiên không giống." Nhậm An Lạc nhàn nhạt mở miệng, mi khẽ nhấc lên, lời nói phá lệ nghiêm túc thâm trầm.
Dáng vẻ này của Nhậm An Lạc thực sự quá nghiêm túc, Uyển Thư giật mình tại chỗ, thấy Nhậm An Lạc chậm rãi đứng dậy, bước đến cạnh lan can, sau một lúc lâu, quay đầu, gằn từng tiếng rành mạch.
"Cho dù hắn là một tên vô dụng, thì cũng là người tôn quý nhất trong tất cả những tên vô dụng! Ai nói ta muốn lấy hắn, sính lễ của Nhậm An Lạc ta là một tòa thành trì, của hồi môn của hắn chính là cả Đại Tĩnh!"
"Đại đương gia, tặng người sáu chữ, gánh nặng đường xa, bảo trọng."
Uyển Thư hăng hái nhìn nửa ngày, chỉ chỉ giang sơn của Nhậm An Lạc, nâng cằm lên, đảo mắt xem thường rồi xoay người rời đi.
Nhậm An Lạc khóe miệng hơi nhấc, đáy mắt hiện lên chút dao động nhàn nhạt.
Thái tử Hàn Diệp, Đại Tĩnh thái tử cơ trí hơn người có một không hai trong thiên hạ, chỉ mong....danh tiếng của ngươi xứng đáng với quãng đường ngàn dặm bôn ba này.