"Nhìn bộ dáng như gặp đại địch của ngươi, chẳng qua chỉ là thả một quân cờ bên cạnh Đế Thừa Ân, năm đó Tử Nguyên đã biết rồi, chỉ là chưa thấy người đó trông như thế nào thôi." Lạc Minh Tây nhún vai, lùi lại về phía sau một bước dựa vào núi giả bên cạnh, cười híp mắt vỗ vỗ vai Uyển Cầm, trả lời một cách ung dung tự tại.
Uyển Cầm cân nhắc biểu tình trên mặt hắn, cứng rắn nói: "Công tử, khi ngài nói dối thì vai phải sẽ dựa về phía sau, cười cái điệu khiến người khác rất khó chịu, tiểu thư không nhìn ra, nhưng ngài đừng nghĩ lừa gạt được ta."
Thần sắc Lạc Minh Tây cứng đờ, hiếm khi nhìn Uyển Cầm đánh giá một lúc lâu: "Chậc chậc, nha đầu nhà ngươi thành tinh rồi, nói đi, có phải tra ra cái gì rồi không?"
"Khoảng lâu trước đây tiểu thư bảo ta điều tra trận hỏa hoạn ở phố Ngũ Liễu cùng án hành thích trong hoàng cung, ta không tìm được manh mối, sau đó tiểu thư lại phân phó kéo tất cả thế gia trong kinh thành xuống nước.." Uyển Cầm dừng một chút: "Lúc ấy ta liền cảm thấy có người đang che giấu cho hai án này, nên chúng ta mới không thể tra ra nửa điểm manh mối."
"Ừm, nếu không tra ra được gì, chuyện kia trở thành án không có manh mối cũng không sao, sự trung thành của thế tộc đối với hoàng thất đã không bằng lúc trước, coi như người này gián tiếp giúp chúng ta một đại ân."
"Chính là bởi vì không tra ra được gì nên ta mới nghi ngờ, nếu không phải hiểu rõ mật thám của chúng ta, sao có thể che giấu đến thiên y vô phùng*, người có thể làm được chuyện đó chỉ có công tử ngài."
(*) thiên ý vô phùng: Tỉ mỉ, kín đáo không sơ hở.
"Ngươi nói tiếp đi." Lạc Minh Tây nhướng mày, nghe thấy có chút thú vị.
"Sau đó ta nhớ tới một câu nói mà tiểu thư từng nói qua, nếu suy nghĩ ngược lại về hai chuyện này, không đi tìm kiếm chứng cứ mà trực tiếp xem bên trong ai có lợi nhất, người đó rất có thể chính là người làm." Uyển Cầm liếc nhìn sắc mặt Lạc Minh Tây một cái, nhanh chóng mở miệng: "Theo suy nghĩ của ta thì hiện tại Đế Thừa Ân sắp gả vào Đông cung là có hiềm nghi lớn nhất. Nàng chắn một kiếm cho bệ hạ, quan viên sẽ vì chuyện này mà góp lời, lại có Thái tử kiên trì, ý chỉ ban hôn của Thái tổ, hiện giờ Thái tử phi vị đối với nàng mà nói giống như lấy đồ trong túi, vốn dĩ chuyện này ta chỉ suy đoán khoảng năm phần, sau khi gặp thị nữ của Đế Thừa Ân ở Đông cung hôm qua liền chắc chắn tám phần là do nàng làm ra. Nếu công tử đã sớm biết nàng ta chính là người tính kế ở phía sau, thay nàng dọn dẹp hậu họa, nhiễu loạn chúng ta cùng thám tử hoàng thất, không phải là việc khó."
Uyển Cầm từ từ nói ra, không chút hoảng loạn, thấy Lạc Minh Tây lặng yên, nàng hỏi: "Hiện giờ ta vẫn chưa tra ra rốt cuộc là ai đã giúp Đế Thừa Ân. Nàng bị giam ở Thái Sơn năm mười, không thể nào có bản lĩnh duỗi tay vào bên trong kinh thành như vậy."
Thấy Uyển Cầm trừng mắt nhìn hắn, Lạc Minh Tây bật cười, búng một cái lên trán nàng: "Ngươi đoán những điều này đều không sai, nhưng không phải là ta giúp nàng ta." Hắn cười rất vui mừng: "Uyển Cầm, bây giờ ngươi không chỉ pha được một ấm trà ngon mà còn có thể dùng ở điểm khác rồi."
Lạc Minh Tây có chút cảm khái, tiểu cô nương tám năm trước được Tử Nguyên nhất thời nổi hứng tiện tay cứu giúp ở núi Nam Cương đã trở nên thông minh lanh lợi thế này.
Uyển Cầm không để ý đến sự cảm khái của hắn, hơi nhíu mày: "Ta biết không phải công tử, trận hỏa hoạn ở phố Ngũ Liễu khiến bá tánh tử thương vô số, công tử sẽ không làm loại chuyện này, chỉ là nếu bên cạnh Đế Thừa Ân đã có người mà công tử sắp xếp, công tử có biết rốt cuộc là ai đã giúp nàng không?"
Thấy Uyển Cầm đáp lời vẫn đúng vào trọng tâm, Lạc Minh Tây suy ngẫm một chút mới nói: "Uyển Cầm, Đế Thừa Ân người này có thể vì bản thân mà tính kế còn hơn so với suy nghĩ của chúng ta, người giúp nàng.. Là Tả tướng."
Uyển Cầm cả người ngơ ngẩn, nàng đột nhiên bước về phía trước một bước, bắt lấy tay áo được thêu tinh xảo của Lạc Minh Tây, sắc mặt nàng đột nhiên trầm xuống: "Công tử, ngài là nói người giúp nàng là Tả tướng Khương Du?"
Lạc Minh Tây gật đầu, giống như không chú ý đến sự thất thố của Uyển Cầm.
Uyển Cầm thu hồi tay, rũ mắt: "Năm đó chính là do Khương Du đã tìm ra chứng cứ lão gia mưu phản từ Hầu phủ, khiến ngài bị chém đầu." Thanh âm của nàng lạnh băng vô phong: "Đế Thừa Ân lại dám liên thủ với hắn."
"Nhân tâm lớn, tự nhiên sẽ dám dữ hổ mưu bì*." Lạc Minh Tây lười biếng xua tay: "Nếu ngươi đã biết, thì trở về đi."
(*) Dữ hổ mưu bì: Ấn dụ việc muốn kẻ ác từ bỏ lợi ích của mình là điều tuyệt đối không thể.
Uyển Cầm không hề nhúc nhích, lắc đầu, cố chấp đứng tại chỗ: "Công tử, ta còn chưa hỏi xong."
Lạc Minh Tây liếc nhìn sắc trời đã tối om, ngáp một cái, buồn ngủ đến nỗi không nhấc nổi mí mắt: "Ngươi học mười phần thành mười tật xấu ồn ào của Uyển Thư từ khi nào vậy, hỏi đi, hỏi cho xong ta còn trở về phủ."
"Dựa theo tin tức truyền ra từ hoàng cung, chậm nhất là tháng sau bệ hạ sẽ ban thánh chỉ tứ hôn, Đế Thừa Ân chắc chắn sẽ gả vào Đông cung, bản tính của Đế Thừa Ân, ngài không nói với tiểu thư là vì để hôn sự này không bị trở ngại, đúng không?"
Ngữ khí dò hỏi của thiếu nữ vừa bình tĩnh lại vừa nghiêm túc, Lạc Minh Tây chậm rãi nheo mắt, không đáp.
"Công tử, một năm nay ta vẫn luôn ở bên cạnh tiểu thư, tiểu thư đối với Thái tử điện hạ.." Nàng dừng một chút rồi mới nói: "Thật ra ta cũng không quá hiểu rõ, nhưng ta cũng biết tiểu thư tuyệt đối sẽ không cho phép người có tâm địa rắn rết như vậy gả cho Thái tử. Nếu đến khi hôn sự này thành rồi tiểu thư mới biết được tâm tính của Đế Thừa Ân, chắc chắn sẽ áy náy với Thái tử. Ngài gạt nàng như vậy, thật sự ổn sao?"
Lạc Minh Tây khẽ thở dài một tiếng, đột nhiên mở miệng: "Uyển Cầm, ngươi ở bên cạnh Tử Nguyên bao lâu rồi?"
"Tám năm." Uyển Cầm không biết vì sao Lạc Minh Tây lại hỏi chuyện này, thành thật trả lời.
"Vậy còn ta?"
Uyển Cầm giật mình, thần thái trong nháy mắt trở nên kính cẩn: "Ta nghe Uyển Thư nói, từ khi tiểu thư sinh ra, công tử ngài đã ở bên cạnh tiểu thư."
"Những ngày Tử Nguyên ở An Lạc trại trong những năm nay, mỗi ngày ngươi đều ở bên cạnh nàng, còn nhớ không?"
Uyển Cầm giương mắt: "Tất nhiên, mười năm nay tiểu thư sống thế nào, không có ai rõ ràng hơn ta."
"Nếu đã như vậy, hẳn là ngươi biết rốt cuộc là vì sao chúng ta lại nhập kinh." Thanh âm của Lạc Minh Tây đột nhiên lạnh xuống, nghiêm túc: "Uyển Cầm, thứ Lạc gia muốn bảo vệ chính là toàn bộ Đế gia, thứ ta phải bảo vệ từ trước đến nay không chỉ có Tử Nguyên, nàng phải biết lấy lại thứ gì cho Đế gia. Đế Thừa Ân này, đối với chúng ta hiện giờ mà nói, không động đến sẽ là một nước tốt cờ. Nếu ngươi muốn nói chuyện này cho Tử Nguyên thì cứ nói cho nàng, thực ra.." Hắn rũ mắt, trong mắt mang theo chút khó đoán: "So với ngươi thì ta càng muốn biết cuối cùng nàng sẽ chọn lựa thế nào."
Là phá hủy hôn sự này, phá hủy một âm mưu, hay là sẽ không chút để ý đến việc Hàn Diệp cưới một nữ tử có phẩm tính thế nào.
Lạc Minh Tây nói xong, cất bước ra khỏi viện.
Uyển Cầm nhìn thân ảnh hắn chậm rãi biến mất, thở dài một tiếng, đến khi nàng trở về thư phòng, Nhậm An Lạc đang ôm một quyển sách ngủ say sưa, nghe thấy tiếng bước chân, nàng mơ hồ nâng mí mắt: "Đi lâu như vậy mới về, không phải là ngươi đưa cái tên ma ốm kia về tận phủ đấy chứ?"
"Ta có chút chuyện muốn hỏi công tử nên kéo dài chút thời gian." Uyển Cầm cầm chăn mỏng đắp lên người Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc "ừm" một tiếng, lại nhắm mắt.
"Tiểu thư, người không hỏi ta đã nói gì với công tử sao?" Uyển Cầm nhìn Nhậm An Lạc lười biếng đến sắp chảy người, đột nhiên cảm khái người lười chính là phúc.
"Không muốn, chờ người muốn nói rồi nói sau." Nhậm An Lạc lật người, tiếp tục ngủ say.
Cánh tay đang cầm chăn mỏng của Uyển Cầm khựng lại, nàng nói "được" một tiếng, lui đến bên cạnh bàn sách, cầm một quyển sách lên lật xem một cách cẩn thận.
Chỉ trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại thanh âm lật sách ngẫu nhiên, một lúc lâu sau, tiếng lật sách cũng dừng lại, Uyển Cầm chống cằm nhìn về phía nữ tử đang ngủ với tướng nằm lộn xộn trên giường, đột nhiên nhớ tới, thật ra tiểu thư vẫn luôn ngủ không sâu giấc, nhất là lúc ở An Lạc trại, nhưng từ sau khi vào kinh thành, tiểu thư liền bắt đầu thích ngủ, có lẽ là bởi vì cuối cùng cũng có thể không cần phải nhẫn nại nữa..
Không cần phải nhẫn chính mình bất lực nhìn từ đường hoang vu của Đế gia, môn đình tồi tàn, thân tộc chết thảm cùng hài tử chôn xa vạn dặm từ năm này qua năm khác.
Đằng đẵng mười năm, tiểu thư của nàng khoác lên mình bộ áo giáp, tay nhuộm máu tươi, từng bước một từ ổ thổ phỉ Tấn Nam đến nội các triều đình hiện giờ, nếm bao nhiêu cực khổ, nàng đều lưu lại trong mắt.
Đế Tử Nguyên của mười năm trước chỉ là một tiểu thư thế tộc khoe khoang kiêu ngạo, Nhậm An Lạc của mười năm sau mới là người thừa kế môn đình trăm năm chân chính của Đế gia.
Chỉ là, con đường đi này, quá cực khổ rồi.
Uyển Cầm khép sách lại, cầm món đồ đã sớm chuẩn bị ở trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài, bước đi tuy chậm nhưng vô cùng kiên định.
Kiếm trong tay tiểu thư, không chỉ có mình Lạc gia.
Sáng sớm hôm sau, trống kêu oan trước Đại Lý Tự bị đánh suốt nửa canh giờ, tiếng trống truyền khắp đường phố.
Đám nha sai đã sớm nghe được tiếng trống liền chạy từ bên trong nha phủ ra, nhưng cũng chỉ ngơ ngác nhìn người đánh trống, không dám tuỳ ý tiến lên dò hỏi hay quát ngưng lại.
Người đánh trống là một đám người mặt mũi xanh xao vàng vọt, cả người lôi thôi bẩn thỉu, nhưng bọn họ lại mặc áo bào của tướng sĩ thủ ở Tây Bắc Đại Tĩnh, lưng đeo trường đao dày nặng không lưỡi, tuy quần áo rách rưới, nhưng cả người lại tràn đầy tử khí hung hãn khiến cho người ta dù có cách xa ba thước vẫn cảm thấy lạnh buốt.
Đây là một đám người đã từng tắm máu chân chính, là tướng sĩ hung hãn tinh nhuệ nhất của Đại Tĩnh.
Không có ai dám đoạt lại vũ khí sắc bén kêu oan trong tay bọn họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bá tánh vì tiếng trống kêu oan mà chen đầy đường.
Đại Lý Tự khanh Hoàng Phổ vừa mới hạ triều liền nghe có người đánh trống kêu oan, lập tức chạy không ngừng nghỉ về Đại Lý Tự, từ khoảng cách rất xa đã thấy cả một biển người, mặt hắn cứng đờ, trong lòng lại đang vô cùng xoắn xuýt.
Năm nay Đại Lý Tự không ngừng tiếp nhận các vụ đại án, chỉ mong đến mùa đông giá rét có thể yên ổn một chút, yên bình thoải mái trải qua một năm.
Nhưng vào cái khoảnh khắc hắn nhìn thấy một hàng tướng sĩ đứng trước nha phủ, lòng liền chùng xuống.
Người tới mặc áo bào của quân sĩ Tây Bắc, sợ rằng thật sự đã xảy ra chuyện.
Hoàng Phổ công chính vì dân, được bá tánh kính trọng, hắn vừa xuất hiện, bá tánh vây quanh liền tránh thành một con đường, hắn đi lên bậc thang, còn chưa kịp hỏi thì tiếng trống kêu oan đã ngừng lại, người dẫn đầu lấy ra từ trong người một tờ giấy nhăn nhúm, giơ thẳng lên, mười mấy tướng sĩ mặt mày nghiêm túc đang đứng trên thang đá đột nhiên quỳ nửa gối với Hoàng Phổ cùng bá tánh trên đường.
"Đại nhân, ta là phó tướng thành Thanh Nam ở Tây Bắc, vì có oan tình mà ngàn dặm vào kinh, xin đại nhân nhận cáo trạng."
Mười mấy người đồng thanh hô to, khí thế làm người ta sợ hãi, ngược lại bách tính thấy rất hào hứng.
Thành Thanh Nam, là thành trì Trung Nghĩa Hầu chưởng quản. Hoàng Phổ hơi nhíu mày, vội tiến lên đỡ người dẫn đầu đứng dậy: "Mời chư vị đứng lên, đây là chức trách của bản quan, chắc chắn sẽ không để mọi người uổng công một chuyến."
Tướng sĩ dẫn đầy đẩy tay của Hoàng Phổ ra, mười người đột nhiên rút roi quấn ở trên eo ra, Hoàng Phổ nhìn đến sửng sốt, nha sai trước nha phủ cũng thấy không đúng liền vọt xuống dưới.
"Đại nhân, phó tướng rời thành là tội lớn trong triều đình, ta nguyện lấy kỷ cương của quân đội tự phạt mình ba mươi roi làm gương cho quân Đại Tĩnh." Người dẫn đầu vừa dứt lời, năm người vẫn quỳ ở trên đất, năm người đứng dậy cầm lấy roi.
Nha sai chạy đến giật mình tại chỗ, tiếng xé gió luân phiên vang lên, chỉ trong một khắc ngắn ngủi, sau lưng người chịu hình đã là máu thịt mơ hồ.
Một roi rồi lại một roi, không hề ngừng nghỉ, rơi vào trong tai mọi người chỉ còn cảm thấy kinh hãi, rốt cuộc là oan tình gì mà khiến cho một nhóm tướng sĩ biên cương vượt ngàn dặm xa xôi phải làm đến mức này.
Hoàng Phổ đứng gần đám tướng sĩ này nhất, cảm nhận được mùi máu tanh một cách rõ ràng nhất, nhưng hắn lại không thể để dùng chức quan Đại Lý Tự khanh can ngăn, đám người này, ngay thẳng kiên định, bất khả chiến bại, ngăn cản bọn họ chính là đang sỉ nhục bọn họ.
Tiếng của sáu mươi roi như chấn động cuối cùng cũng kết thúc ở bên ngoài Đại Lý Tự, lúc này Hoàng Phổ mới đi đến trước mặt đám tướng sĩ, trên mặt mang theo sự kính cẩn, hắn chắp mạnh tay, thanh âm lanh lảnh vang vọng bốn phía: "Nỗi oan của chư vị tướng sĩ, Đại Lý Tự khanh ta dù làm được hay không làm được, cũng sẽ giúp đến cùng, quyết không chối từ."