Nhìn thân ảnh An Ninh chậm rãi đi vào, chúng thần hai mặt nhìn nhau, An Ninh ngoại trừ thân phận công chúa Đại Tĩnh, còn là một đại tướng trấn thủ Tây Bắc, chỉ là tính tình nàng nóng nảy, bình thường cũng không ai muốn nàng cùng với các triều thần khác lên điện bàn chính sự.
Trang phục lộng lẫy lên điện giống như hôm nay cũng là lần đầu. Trịnh trọng xuất hiện như thế, chẳng lẽ vị công chúa hung hãn này cuối cùng đã nghĩ thông suốt, muốn xin bệ hạ ban hôn. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, những lão đại thần có con cháu vừa đến tuổi thành thân nhìn An Ninh đằng đằng sát khí, cùng nhau rụt đầu về.
A di đà phật, hoàng gia phú quý như thế này, vẫn là miễn đi.
An Ninh một đường đi đến giữa đại điện quỳ xuống, cất cao giọng nói: "Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn tấu."
Đáy mắt Hàn Diệp ẩn có nghi hoặc, lỡ đãng liếc mắt về phía Nhậm An Lạc đang dùng đôi mắt hờ hững lạnh lùng nhìn An Ninh, hơi giật mình.
"An Ninh, con có chuyện gì?" Hoàng đế Gia Ninh từ trước đến nay luôn vô cùng kiên nhẫn đối với nữ nhi này, ấm áp nói.
An Ninh không đáp, đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Nhậm An Lạc, Nhậm An Lạc hơi mím môi, hai tay chắp ra đằng sau, bình tĩnh nhìn nàng.
"Phụ hoàng, người trong giang hồ loạn lạc không thể kiềm chế, không hề có pháp luật, hoàng huynh là thái tử của Đại Tĩnh, là người quan trọng của quốc gia, không thể tùy tiện mạo hiểm."
Hoàng đế Gia Ninh cao giọng: "Hửm? Vậy ý con là?"
"Nhậm tướng quân xuất thân trong giang hồ, chắn chắn có thể đối phó với những người trong giang hồ, chi bằng để cho nàng đi cùng hoàng huynh, cũng có thể bảo vệ an toàn cho hoàng huynh, có thể giải quyết chuyện này mà không cần tổn thất binh lính."
An Ninh vừa nói ra, chúng thần rất bất ngờ, chỉ là mấy nhân sĩ võ lâm, không chỉ có đương triều Thái tử đích thân ra mặt, bây giờ còn thêm một thượng tướng quân, thật sự quá lãng phí.
Nhưng mọi nguời đều biết An Ninh công chúa cùng Thái tử tình cảm thân thiết, nàng lo lắng cho an toàn của Thái tử, ngược lại cũng có thể thông cảm.
Nhậm An Lạc và Hàn Diệp đều ngẩn ra, Nhậm An Lạc liếc mắt nhìn An Ninh một cái, đáy mắt đen tối không rõ.
Nghe được lời này, ánh mắt Hoàng đế Gia Ninh dừng trên người Nhậm An Lạc, hắn trầm ngâm một lát, trầm giọng nói: "Cũng được, người trong võ lâm thích cậy mạnh hung ác, có Nhậm khanh đi cùng, trẫm càng yên tâm. Nhậm khanh, ngươi ở bên cạnh Thái tử giúp đỡ, trẫm ở kinh thành chờ các ngươi chiến thắng hồi kinh."
Vẻ mặt Nhậm An Lạc bình thản, bước vài bước đến bên cạnh An Ninh, nàng nhàn nhạt liếc nhanh qua đầu ngón tay đang nắm chặt của An Ninh, cong môi, dập đầu lĩnh chỉ.
Từ đầu đến cuối, Hàn Diệp chỉ lặng lẽ nhìn sự biến hóa ở trên triều, khuôn mặt ôn hòa, biểu tình không hề dao động.
Sau khi tan triều, Nhậm An Lạc đi xuống Càn Nguyên điện, An Ninh không xa không gần trầm mặc đi theo phía sau nàng.
Trên thềm đá trước Triều Dương Môn, Nhậm An Lạc đột nhiên dừng bước, trong hoành thành trống trải, từ phía xa nhìn lại, thân ảnh màu đỏ tía lãnh đạm xa cách.
"An Ninh, ta tưởng rằng.. mười năm không gặp, ngươi sẽ muốn ta trở về kinh thành."
Thanh âm long trời lở đất đột nhiên vang lên, hốc mắt An Ninh cảm thấy chát chát, hai tay đang rũ ở bên hông nắm chặt, lẳng lặng nhìn bóng lưng Nhậm An Lạc, môi lay động.
"Tử Nguyên.." Tiếng gọi cực nhẹ, trong giây lát liền biến mất trong gió, nàng bước vội hai bước, muốn kéo tay áo Nhậm An Lạc lại, thấy nàng bỗng nhiên quay đầu nên dừng lại, ngượng ngùng thu tay về.
Đôi mắt kia nhìn nàng quá mức lạnh nhạt, như là lạnh đến tận xương tủy.
"Không phải ta muốn đuổi ngươi đi, chờ việc này qua đi, tất cả đều bình an vô sự rồi ngươi cùng hoàng huynh cùng nhau trở về, ngươi sẽ không có việc gì, ta cũng sẽ không nói ra thân phận của ngươi với bất kỳ ai."
An Ninh trả lời vội vàng rối loạn. Nhậm An Lạc chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, không nói lời nào.
Nàng nhìn khuôn mặt hờ hững của Nhậm An Lạc, mắt chán nản rũ xuống: "An Lạc, Trung Nghĩa Hầu phủ là thị tộc truyền đời trăm năm, hoàng gia không ra tay mà đã dễ dàng sụp đổ như vậy, ngay cả ta cũng cảm thấy không thích hợp, huống chi là phụ hoàng, hắn chỉ là chưa phát hiện ra là ai làm, nếu hắn biết Nhậm An Lạc là Đế Tử Nguyên, trong thiên hạ này không còn ai có thể bảo vệ ngươi.."
"Cho nên, ngươi là vì muốn tốt cho ta, mới đuổi ta ra khỏi kinh thành?" Nhậm An Lạc nhếch miệng chế giễu.
"Không chỉ như vậy." Vẻ mặt An Ninh hơi chật vật, nhưng vẫn như cũ nhìn Nhậm An Lạc, vẻ mặt kiên định: "An Lạc, ta là công chúa Đại Tĩnh, Lạc lão tướng quân cả đời nguyện trung thành với Đế gia, mười vạn đại quân Tấn Nam chắn hẳn đã ở trong sự khống chế của ngươi, ngoại trừ an nguy của ngươi, ta càng lo lắng Vân Hạ bình yên hơn hai mươi năm lại có chiến tranh hơn. An Lạc, ta không biết ngươi trở về đến tột cùng là muốn làm gì, nhưng ta không thể mạo hiểm sự yên bình của Đại Tĩnh."
"Nếu ta dám hồi kinh, tất nhiên không cần bất cứ người nào tới bảo vệ." Nhậm An Lạc xoay người rời đi, thanh âm chất vấn lạnh lùng chậm rãi truyền đến: "An Ninh, ta muốn cái gì, ngươi thật sự không biết sao?"
An Ninh dừng lại, vẻ mặt hơi tối, đợi Nhậm An Lạc đi xa, mới cất bước rời đi.
Ở bên ngoài điện Thái Hòa cách đó mấy chục mét, Hàn Diệp tựa vào cột gỗ trên hành lang, khuôn mặt trầm ổn, nhìn hai người biến mất trong tầm mắt, ngẩng đầu, nhìn về phía hoàng cung nguy nga to lớn, nhẹ nhàng khép mắt lại, bất động một lúc lâu.
Trong thư phòng, thấy Triệu Phúc muốn nói lại thôi, Hoàng đế Gia Ninh buông tấu chương xuống, nói: "Thế nào, ngay cả ngươi cũng cảm thấy trẫm phái thái tử đi Hóa Duyên sơn là đại tài tiểu dụng?"
Triệu Phúc vội vàng cúi người nói: "Nô tài nào dám suy đoán tâm ý của bệ hạ." Hắn vừa nói vừa thay Hoàng đế Gia Ninh rót đầy chén trà: "Nô tài đoán bệ hạ nhất định đã có tính toán khác."
Hoàng đế Gia Ninh gật đầu: "Gần đây có quá nhiều chuyện ở trong kinh, để Thái tử rời kinh cũng tốt."
"Bệ hạ là nói.."
Hoàng đế Gia Ninh nhấp một ngụm trà: "Ngươi vẫn muốn giả bộ ngớ ngẩn với trẫm? Cổ gia suy tàn nhanh như thế, người bình thường không thể làm được."
"Bệ hạ hoài nghi.. vị Đế gia kia đã trở lại?" Triệu Phúc cẩn thận hỏi.
Có lẽ từ ngày Đế gia bị diệt từ mười năm trước, Hoàng đế Gia Ninh vẫn đang đợi Đế Thịnh Thiên trở về, chỉ là khi ngày này thật sự đã đến, không ai biết được, thiên hạ của Hàn thị còn có thể yên ổn hay không.
Hoàng đế Gia Ninh hơi trầm mặc, mới nói: "Bây giờ chưa thể nói được, nếu không phải Thanh Nam Sơn là địa bàn của Trung Nghĩa Hầu, trẫm cũng không suy đoán như vậy, lần này nếu việc của Trung Nghĩa Hầu định án như vậy, không có sai lầm, thì đó là do vận số Cổ gia hắn đã hết, không liên quan đến người đó."
"Bệ hạ, nếu như đã như vậy, Ngũ Thành Binh Mã Tư bảo vệ an toàn của hoàng thành, là cực kì quan trọng, tại sao bệ hạ còn đồng ý sở thỉnh của công chúa, để Nhậm tướng quân đi theo Thái tử đến Hóa Duyên Sơn?" Nhậm An Lạc tuy rằng làm việc không có chừng mực, khuôn phép nhưng thực lực lại là hơn người, trong triều không ai sánh bằng.
Hoàng đế Gia Ninh khẽ gõ bàn: "Thái tử là trữ quân Đại Tĩnh, trẫm tất nhiên lo lắng cho an toàn của y, còn nữa.. Hiện giờ trẫm không thể tin ai được, truyền chỉ xuống, trước khi chấm dứt án này, Ngũ Thành Binh Mã Tư trừ khi có quân lệnh, bất cứ ai cũng không được điều động."
Triệu Phúc gật đầu, đang muốn lui xuống, lại bị Hoàng đế Gia Ninh gọi lại.
"Triệu Phúc, an bài nhiều thị vệ ở Đông cung một chút, giám sát chặt chẽ Đế Thừa Ân, để ý xem có người ngoài nào tiếp xúc với nàng không?"
Bệ hạ là muốn đề phòng Đế gia gia chủ cướp Đế Thừa Ân đi, Triệu Phúc đáp một tiếng 'vâng', đáy lòng khẽ động, lui xuống.
Đêm khuya, Nhậm phủ.
Lạc Minh Tây khoác một cái áo lông lớn, cầm chén trà nóng hầm hập ngồi trên ghế nhìn Nhậm An Lạc: "Không nghĩ tới An Ninh không nói tiếng nào liền đem muội đưa đến Hóa Duyên sơn, không hổ là nữ nhi của Hoàng đế Gia Ninh, nàng thật ra rất thông minh."
Muốn bảo vệ cả hai bên, chỉ là không biết nàng có năng lực này không, Lạc Minh Tây âm thầm lắc đầu.
Nhậm An Lạc ngồi ở trên cửa sổ, hai chân lắc lư phía dưới cửa sổ, nhìn ánh trăng, không trả lời.
"Bệ hạ đã đem Ngũ Thành Binh Mã Tư giữ trong tay, xem ra đã nghi ngờ Cổ gia. Ngày mai muội sẽ phải rời kinh, định làm thế nào?"
"Bây giờ nên làm gì thì làm thế đó, ta rời đi, nhưng huynh vẫn còn, lại nói nhiều nhất cũng chỉ mất nửa tháng."
"Ta là ma ốm, không trông cậy được đâu." Lạc Minh Tây lười biếng xua tay: "Tự muội tạo ra phiền toái, tự mình giải quyết đi."
"Lương thực Tấn Nam mấy năm nay, tuy nói Uyển Thư ăn nhiều, nhưng đôi khi cậy mạnh thì còn có thể dùng." Nhậm An Lạc khinh bỉ quét mắt qua hắn một cái, nhìn Uyển Cầm một bên nói: "Đại Lý Tự muốn tra thì tra, chỉ việc đem chứng cứ của Trung Nghĩa Hầu ra thôi, không cần để ý đến chuyện khác."
Lạc Minh Tây nhíu mày: "Tử Nguyên, muội không định để Trung Nghĩa Hầu làm chứng chống lại Thái hậu?"
Nhậm An Lạc quay đầu lại, nở nụ cười, nheo mắt lại: "Ta từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ tới, Trung Nghĩa Hầu ác danh rõ ràng, cho dù hắn làm chứng năm đó là Thái hậu mưu hại Đế gia, thì ai có thể tin tưởng?"
Lạc Minh Tây ngẩn ra: "Vậy muội là muốn.."
"Chờ ta quay về rồi nói tiếp, chuyến đi đến Hóa Duyên sơn không trốn được rồi." Nhậm An Lạc xua tay với Lạc Minh Tây, từ trên cửa sổ nhảy xuống, giẫm lên guốc gỗ đi vào trong phòng nghỉ.
Thư phòng Đông cung, Hàn Diệp đang xem sách, nghe cung nhân bẩm báo Đế Thừa Ân cầu kiến, giương mắt nói: "Để nàng vào đi."
Đế Thừa Ân bưng trà sâm vừa nấu đi vào, hành lễ với Hàn Diệp: "Bái kiến Điện hạ."
Vẻ mặt Hàn Diệp ôn hòa, chỉ vào ghế mềm đối diện: "Không cần đa lễ, ngồi đi."
Đế Thừa Ân thay Hàn Diệp rót một chén trà sâm, Hàn Diệp thản nhiên mở miệng: "Việc này để cung nhân làm là được rồi."
Đế Thừa Ân cười nói: "Tháng sau bệ hạ sẽ ban chỉ, chúng ta lập tức sẽ thành vợ chồng, về sau việc này ta sẽ tự mình làm.." Nàng nhìn Hàn Diệp, đáy mắt giấu tình ý: "Điện hạ đối với ta vẫn giống như mười năm trước, ta được ân của Điện hạ, cũng muốn thay Điện hạ làm chút việc."
Hàn Diệp nghe vậy, bàn tay lật sách ngừng một chút, ngẩng đầu, nhìn Đế Thừa Ân có chút ý vị sâu xa: "Có ân? Nàng đối tốt với ta như vậy, là bởi vì có ân?"
Ánh mắt Hàn Diệp sáng quắc, trên mặt Đế Thừa Ân có chút bất ngờ: "Tất nhiên không chỉ là vì có ân, Thừa Ân đối với Điện hạ.."
Mặc dù không nói ra miệng, nhìn vẻ mặt của nàng, Hàn Diệp cũng có thể đoán được vài phần, cười nói: "Nói đi, nàng tới gặp ta, là có việc gì?"
Nghe Hàn Diệp nói như thế, lúc này Đế Thừa Ân mới nói: "Điện hạ, người trong giang hồ từ trước đến nay hung ác, Điện hạ lần này đi xa ngàn dặm, nhất định phải để ý."
"Yên tâm, có Nhậm tướng quân đi cùng, chuyến này không lo." Hàn Diệp nói: "Đêm đã khuya, nàng quay về Nguyên Thủy các nghỉ ngơi đi."
Nghe Hàn Diệp nói như thế, thần sắc Đế Thừa Ân cứng đờ, nhưng rất nhanh che lại, đứng dậy hành lễ, chậm rãi rời đi.
Trăng tròn sâu thẳm, gió lạnh thổi vào thư phòng, Hàn Diệp đặt sách xuống, nhìn bên ngoài cửa sổ, đột nhiên có chút chờ mong ngày mai sớm đến.
Phủ Tả tướng, quản gia đem một phong mật thư đưa đến tay Khương Du, hắn mở ra mật thư, nhíu mày, đem mật thư đặt ở trên nến thiêu hủy.
"Lão gia, vị ở Đông Cung kia suốt đêm đưa tới, đã xảy ra chuyện gì?"
"Xem ra nàng so với lão phu càng nóng vội." Tả tướng nhàn nhạt nói: "Ngày mai Nhậm An Lạc cùng Thái tử đi Hóa Duyên sơn, Đế Thừa Ân muốn lão phu phái người thừa dịp lấy mạng Nhậm An Lạc. Cái này đúng là một cơ hội tốt, ngươi đi an bài nhân thủ đi."
"Vâng, ta lập tức kêu Bạch Hổ đi trước mai phục ở Hóa Duyên sơn."
"Không đủ, bảo Thanh Long đi cùng." Tả tướng phân phó.
Quản gia sững sờ, Thanh Long và Bạch Hổ đều là sát thủ tướng phủ nuôi dưỡng, kiếm pháp mặc dù không bằng Quy Thiên trong Mộc Vương phủ lúc trước, nhưng đều là những người đứng đầu, song kiếm hợp bích khó gặp được đối thủ, ngày thường an toàn của Tả tướng là do bọn họ phụ trách. "
" Lão gia, chỉ là một Nhậm An Lạc, hà tất phải phái hai bọn họ cùng đi? "
" Cũng không phải chỉ là một mình Nhậm An Lạc đi, trên Hóa Duyên sơn nhân sĩ võ lâm đông đảo, nếu Thái tử không may qua đời, cùng chúng ta không có nửa điểm liên quan."
Tả tướng sờ sờ râu, khuôn mặt dưới ánh nến u ám không rõ, lộ ra ý cười.