Nơi này là một sơn cốc, xung quanh bị bao vây bởi núi cao, cách chỗ này vài trăm thước có một cái cửa hang có thể leo lên vách núi ra ngoài sơn cốc, chướng khí ngoài cửa hang dày đặc ẩn trong ánh nắng như thiêu đốt.
Nhậm An Lạc đứng ở cái cửa hang chỉ đủ rộng cho một người, than thở nửa ngày, không hài lòng mà trở về trong cốc.
Ai da, cũng không biết nhị thiếu cô nương ngốc Uyển Thư kia khi nào có thể tìm được đến nơi này. Hiện giờ đừng nói nàng vượt qua cái cửa hang, công lực còn dư lại trong cơ thể có thể sử dụng kiếm hay không đã là một vấn đề.
Dòng suối róc rách trong suốt không thấy đáy, cuối mùa thu, lá phong rơi đầy đất, nhưng Nhậm An Lạc đang rũ mắt giẫm lung tung hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức mấy thứ không ăn được này, nàng đẩy cửa trúc ra, tựa vào cạnh cửa, nhìn người đang nằm trên giường, mắt cũng không nháy một cái.
Gương mặt Hàn Diệp ngày thường ôn hòa tuấn tú đã trở nên tái nhợt trong suốt, môi khô nứt, vết máu màu đỏ sậm lắng đọng thành hình rất dọa người trên quần áo, hai cánh tay vô lực rũ xuống, không có một chút sức sống, như một người đã chết.
Nàng cùng Hàn Diệp cùng rơi xuống sông, mơ mơ màng màng theo dòng nước chảy rơi vào tòa sơn cốc này, bây giờ trừ cái cửa hang kia, căn bản không tìm được những đường ra khác.
Tại sao nàng lại làm một vụ mua bán lỗ vốn này chứ, sao lại có thể bị ma xui quỷ khiến mà nhảy xuống đỉnh Hóa Duyên sơn theo Hàn Diệp chứ, đây chính là vực sâu vạn trượng a! Nhậm An Lạc dám đánh cược, nếu lúc đó nàng còn có một chút đầu óc thì chắc chắn sẽ không làm chuyện chân thành như vậy, bị giam ở một chỗ cùng với một người sắp chết thì thôi đi, ngay cả một thân công lực cũng bị mất bảy tám phần.
Trong cốc có một ít thảo dược, nhưng chỉ có thể cầm máu, Hàn Diệp nội thương quá nặng, Nhậm An Lạc tốn một ngày một đêm, hao hết tu vi nửa đời, mới bảo vệ được mạng của y, nhưng Hàn Diệp vẫn như cũ không tỉnh lại.
Hai ngày nay, nàng cũng chưa từng chợp mắt, nàng không dám ngủ, sợ ngủ rồi thì một chút hơi thở cuối cùng trong lồng ngực của Hàn Diệp cũng sẽ không còn, chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng Hàn Diệp đẩy nàng ra để chặn lại một nhát kiếm kia sẽ hiện lên.
Thanh kiếm kia xuyên qua phổi, chỉ thiếu chút nữa, Hàn Diệp sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Việc này quá tàn khốc, nàng không có cách nào để tiếp nhận. Nói một lời chân thật, không phải là nàng không chịu được Hàn Diệp chết, mà là không thể nhìn Hàn Diệp vì nàng mà chết.
Tại cái địa phương quỷ quái như vậy, vô thanh vô tức mà chết đi.
Bàn tay ở trên giường động đậy, trong đáy mắt Nhậm An Lạc có một tia bất ngờ, nàng bước hai ba bước đến trước giường, chạm vào tay lạnh như băng bất thường của Hàn Diệp, trên mặt hiện lên ửng hồng không bình thường, vội vàng dùng tay sờ trán Hàn Diệp, vén xiêm y của y lên, thấy ở trên ngực ẩn giấu vẻ đỏ sậm, nhíu mày.
Ngàn phòng vạn phòng, vẫn là bởi vì vết thương bị nhiễm lạnh, nếu tiếp tục như thế, Hàn Diệp sợ không qua khỏi đêm nay.
Hơi thở người trên giường mỏng manh như ánh nến, Nhậm An Lạc ổn định đôi tay đang run rẩy, dứt khoát nâng Hàn Diệp dậy, ôm y vào trong ngực, áp lòng bàn tay lên tim y, không ngừng đem nội lực truyền vào trong cơ thể y.
Bỏ đi, dù sao cũng đã mất đi bảy tám phần nội lực, giữ lại cũng không thể coi như cơm để ăn. Khóe miệng Nhậm An Lạc hơi đắng, chấp nhận số mệnh, tự an ủi chính mình.
Sau hai canh giờ, cảm thấy thân thể người trong ngực đã ấm áp hơn, hơi thở cũng khôi phục bình thường, vẻ mặt Nhậm An Lạc mỏi mệt, thu tay lại, thở dài nhẹ nhõm một cái. Liếc mắt nhìn sắc trời đã tối, nàng tùy ý xoa xoa thấm mồ hôi trên trán, đi ra ngoài tìm mấy quả dại, trở lại bên giường trông coi Hàn Diệp.
Cắn một miếng trái cây, giòn vang, trong phòng trúc yên tĩnh khoảng một lúc sau, truyền đến thanh âm mỏi mệt bất kham, tức giận bất bình.
"Hàn Diệp, ta kiếp trước nhất định là nợ ngươi cả một núi vàng núi bạc, kiếp này mới có thể gặp được ngươi!"
Ánh nắng ban mai mờ nhạt, sơn cốc tối tăm lại nghênh đón một ngày mới.
Nhậm An Lạc chống cằm, đầu gật gật giống như gà con mổ thóc, mỗi lần đều trong lúc sắp mê man chợt giật mình tỉnh lại, sau đó liếc mắt nhìn Hàn Diệp..
Ơ, nàng trợn mắt, ngơ ngẩn. Hàn Diệp chẳng biết tỉnh lại từ lúc nào, nửa dựa vào giường lẳng lặng nhìn nàng.
Sắc mặt y có chút hồng hào, trong mắt có thần thái cùng sức sống.
Nhậm An Lạc chớp mắt mấy cái, đột nhiên đứng dậy, tiến đến trước mắt Hàn Diệp, hô hấp của Hàn Diệp hơi chậm lại.
Nàng đưa tay sờ soạng trên mặt cùng trên trán Hàn Diệp mấy lần, dưới ánh mắt không thể tin được của Hàn Diệp, nàng mở áo của y, nhìn vết thương một cái, gật gật đầu: "Xem ra đã giữ được tính mạng, không chết được."
Sau đó đẩy Hàn Diệp ra, ngã xuống nửa giường còn trống, nhắm mắt, ngủ thật say.
Cả quá trình, Hàn Diệp ngay cả mắt cũng không kịp chớp đã tuyên bố kết thúc, y đưa mắt nhìn xuống, Nhậm An Lạc đã ngủ hôn thiên ám địa, khóe môi mím một cái, nở nụ cười.
Hàn Diệp bỏ qua miệng vết thương, cầm cổ tay Nhậm An Lạc kéo nàng vào, nhưng trong nháy mắt khi vừa chạm vào lại đột nhiên ngơ ngẩn, vẻ mặt kinh ngạc cực kỳ phức tạp.
Mạch đập yếu ớt phân tán, nội lực bình thường hùng hậu hoàn toàn không còn nữa, Nhậm An Lạc một thân công lực gần như không còn!
Y rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm nữ tử hồn nhiên không biết thế sự, con ngươi dần dần trở nên tối, thở dài.
Mặt trời lên cao lại xuống, cho đến chạng vạng, Nhậm An Lạc mới tỉnh lại. Khôi phục thần trí trong nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy xương cốt cả người tan rã, có một loại cảm giác khoan khoái như sống lại một lần nữa.
Có tiếng động ở bên ngoài phòng trúc, nhớ đến một màn lúc trước khi ngủ, Nhậm An Lạc đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Trên khoảng đất trống bên ngoài phòng đã nổi lên một đống lửa, Hàn Diệp dựa vào bên dưới gốc cây, trên tay đang cầm một con thỏ để nướng, tinh thần rất tốt nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt suy nhược, Nhậm An Lạc thở phào trong lòng một cái, nghĩ rằng một thân công lực của nàng cũng không uổng phí, đã trả sạch sẽ món nợ oan trái này.
"Mạng của hoàng gia đúng là quý giá, người cũng đã đem bản thân mình giày vò thành bộ dáng này rồi mà Diêm Vương vẫn không dám thu." Sắc mặt Nhậm An Lạc lành lạnh, hai tay ôm ngực dựa vào trước cửa.
Hàn Diệp nghe thấy thanh âm bất mãn của nàng, giương mắt nhìn về phía nàng, nở nụ cười, nhan như quan ngọc: "Có ngươi ở bên này lôi kéo ta, đừng nói Diêm Vương, sợ là Phật tổ cũng không dám thu."
Nhậm An Lạc phá lệ không tranh luận lại, chỉ nói: "Ăn nhanh vào nhanh một chút, ta cũng không muốn lại trông coi thêm mấy ngày."
Hàn Diệp thả con thỏ trong tay ra, đột nhiên mở miệng: "An Lạc, lại đây."
Một tiếng gọi này thật sự có chút dư âm sâu sắc, Nhậm An Lạc sững sờ, quay lại, đụng vào ánh mắt đang nhìn sang của Hàn Diệp.
Hàn Diệp vỗ vỗ mặt cỏ bên cạnh, sau đó chỉ chỉ lên trên trời: "Lại đây, ngắm sao."
Loại thủ đoạn lừa tiểu cô nương này cũng dám sử dụng ở trên người nàng, Nhậm An Lạc cong môi lên, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại đi hai ba bước đến bên cạnh Hàn Diệp, không khách khí mà đặt mông ngồi xuống.
Bởi vì sơn cốc bốn bề toàn là núi, trống rỗng mà im lặng, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao lóe sáng, bầu trời đặc biệt bình yên đơn thuần.
"Trong cung chưa từng có ban đêm nào như này, cũng không nhìn thấy được phong cảnh thế này." Trong lời nói Hàn Diệp có chút buồn bã.
"Trong núi lớn Tấn Nam cũng không có." Nhậm An Lạc ngửa về sau, dựa vào thân cây.
Gió đêm đột nhiên nổi lên, tay áo của Hàn Diệp cùng góc váy của nàng cuộn vào nhau.
Vẻ mặt hai người bình tĩnh, giống như trận chiến sinh tử kinh thiên động phách kia đã là kí ức xa xôi.
Nàng không chất vấn Hàn Diệp tại sao lại vì nàng mà đỡ một nhát kiếm kia, Hàn Diệp cũng chưa từng mở miệng hỏi nàng có hối hận vì mất đi một thân công lực hay không, có đáng hay không?
Thật ra giữa hai người mà nói, có rất nhiều việc đã sớm không cần mở miệng.
Hai người sau một lúc lâu không nói gì, Nhậm An Lạc nhắm mắt, lẳng lặng nghe thanh âm róc rách của dòng suối chảy qua, mơ hồ còn có vài tiếng chim hót, lá phong rơi xuống lướt nhẹ qua thái dương, mềm mại thơm ngát.
"An Lạc, còn sống thật là tốt." Thanh âm Hàn Diệp vừa gần vừa xa, rơi vào trong tai nàng.
Khóe môi Nhậm An Lạc hiện ra nụ cười châm biếm: "Đúng vậy a, còn sống thật là tốt."
Nàng biết Hàn Diệp không nói ra hết câu, có thể còn sống, cùng với ngươi, thật tốt.