Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện

Chương 91: "Thần Đế Tử Nguyên, bái kiến bệ hạ."​



Gia Ninh năm mười bảy thật sự không phải là một năm tốt, nhưng lại là một năm quan trọng không ai có thể phủ nhận. Vô luận là gian lận khoa cử, hay là nạn lụt Giang Nam, đều khiến triều đình bị bôi bẩn, trải qua hỗn loạn. Hiện giờ chỉ còn chuyện quân Đế gia vẫn treo chưa quyết, tiệc mừng thọ Thái hậu lần này liền phá lệ rời đi sự chú ý của mọi người, Hoàng đế Gia Ninh thậm chí còn chỉ định mở yến hội ở bên ngoài Nhân Đức điện, nơi chỉ mở vào ngày Tết tế bái.

Không giống những lần trước, thân phận của khách khứa đặc biệt khiến ý nghĩa tiệc mừng thọ lần này càng thêm cao quý cùng quan trọng. Các vương công quý tộc, tông thất hoàng thân, đại quan triều đình, ai cũng mặc triều phục, mang theo đích thê cùng đi. Ngoài Trọng Dương môn xe ngựa của quan gia từ sáng sớm đã đỗ hết nửa con phố, yến hội bên ngoài Nhân Đức điện càng là không nhìn đến đầu, so với tình cảnh trong yến thưởng bách quan lúc tân niên của Hoàng đế Gia Ninh càng thêm long trọng náo nhiệt.

Đêm qua tuyết rơi nhiều, toàn bộ hoàng cung ngân trang chìm trong tuyết trắng mênh mang, mới hừng sáng, bọn thái giám liền quét tước khu đất trống bên ngoài Nhân Đức điện sạch sẽ, đèn lồng treo cao, một màn tràn ngập hỉ khí.

Thềm đá bên ngoài Nhân Đức điện bày trí ngự đài minh hoàng, trên ngự đài xếp hai chiếc ghế long phượng song song. Đi xuống một bậc, bên trái phía dưới thiên tử là vị trí của Thái tử, tiếp theo đó là các thân vương hoàng tử; bên phải phía dưới Thái hậu là vị trí của phi tần công chúa. Thềm đá dưới quảng trường, xếp mười mấy chiếc bàn rất dài, là chỗ ngồi của công hầu đại thần cùng đích thê.

Giữa quảng trường có dựng một sân khấu kịch, phía trên đã có đào kép nổi danh lả lướt í a vung vẩy áo dài hát hí từ. Hôm nay là tiệc mừng thọ của Thái hậu, trên sân khấu không thể ngoại lệ trình diễn bát tinh mừng thọ.

Lúc này, ngoại trừ hoàng đế, Thái hậu cùng Thái tử, đã không còn chỗ ngồi.

Bên ngoài cửa lớn Chiêu Nhân điện đóng chặt, Hàn Diệp một thân thiển vàng Thái tử quan phục, lẳng lặng đứng thẳng. Một tiểu thái giám đi theo bên cạnh nghe thấy thanh âm của hí khúc như ẩn như hiện từ Nhân Đức điện cách đó không xa, bồn chồn tại chỗ không biết làm sao.

Tiệc mừng thọ Thái hậu sắp bắt đầu rồi, Thái tử gia còn chôn chân bên ngoài cung điện lúc trước Tiên đế băng hà làm gì a!

Hàn Diệp đứng sau một lúc lâu, đột nhiên xoay người bước vào Nhân Đức điện, áo choàng đen như mực trên vai vuốt nhẹ tuyết mịn đầy đất.

Thái tử vào chỗ ngồi, miễn bách quan hành lễ. Y nhìn phía dưới thềm đá, Nhậm An Lạc một thân hồng y triều phục của thượng tướng nhất phẩm, đại khí đoan chính. Ôn Sóc bưng một bầu rượu chạy đến bên cạnh nàng, nháy mắt ra hiệu cười, đáy mắt Nhậm An Lạc tràn đầy ấm áp, bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp. Mắt y dừng lại trên người thế tử công hầu Lạc Minh Tây ngồi ôn nhã an tĩnh ở giữa một lúc, sau đó cầm chén rượu trên bàn chậm rãi uống, khuôn mặt trầm tĩnh.

Nhìn lên chỗ ngồi trống trên ngự đài, chúng thần dần dần có chút hồ nghi, đã đến lúc chính tịch, Thái hậu cùng bệ hạ sao còn chưa xuất hiện?

Bên ngoài Từ An điện, Hoàng đế Gia Ninh trầm mắt quát hỏi viện chính thái y viện bị triệu vào cung từ sáng sớm: "Phượng thể Thái hậu như thế nào?"

Phương Giản Chi hành lễ đáp: "Bệ hạ, bệnh Thái hậu nương nương không nặng, chỉ là nhất thời nộ khí công tâm*, nên tinh thần không được tốt, thần đã cho nương nương uống một chén thuốc ngưng thần, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ ổn. Chỉ là tiệc mừng thọ hôm nay quá mức huyên náo, nương nương không nên.."

(*) nộ khí công tâm: Phẫn nộ dẫn đến hôn mê.

Lúc Phương Giản Chi trả lời rất lo sợ bất an, khắp chốn mừng vui ngày đại thọ, Thái hậu lại không thể tham dự yến hội, thực sự không phải dấu hiệu tốt. Nhưng lời hắn nói còn chưa xong, Thái hậu đã được Tô ma ma đỡ tay đi ra.

Hoàng đế Gia Ninh nhíu mày, lập tức lên trước đón: "Mẫu hậu, ngài nên tĩnh dưỡng nhiều hơn, yến hội không đi cũng được."

"Hồ nháo, đây là tiệc mừng thọ của ai gia, tông thân tề tụ, bách quan bái kiến, nếu ai gia không đến, uy tín hoàng gia ở đâu?" Thái hậu đầu đội mũ phượng, giáng hồng triều phục thêu phượng hoàng bay lượn, tôn lên vẻ mặt cực kì uy nghi.

Nàng liếc mắt nhìn Tô ma ma một cái: "Ngay cả ngươi cũng không biết làm việc, một chút bệnh nhẹ cũng đi kinh động bệ hạ."

Tô ma ma lo sợ bất an, Hoàng đế Gia Ninh thấy thần sắc nàng khác thường, trầm giọng hỏi: "Tô ma ma, gần đây thân thể Thái hậu vẫn luôn an khang, sao lại đột nhiên nộ khí công tâm, chẳng lẽ cung nhân hầu hạ trong Từ An điện không ổn sao?"

Tô ma ma vừa muốn mở miệng liền bị Thái hậu cắt ngang: "Được rồi, chuyện này chờ xong tiệc mừng thọ rồi nói tiếp. Hoàng đế, chắc hẳn các đại thần đang nóng lòng chờ, chúng ta đi thôi." Nói xong đỡ tay Tô ma ma lập tức đi về hướng Nhân Đức điện.

Hoàng đế Gia Ninh có chút kỳ quái, nhưng không muốn phật ý Thái hậu trong tiệc mừng thọ hôm nay của nàng, chỉ đành đuổi theo.

Hoàng đế Gia Ninh cùng Thái hậu xuất hiện trong trang phục lộng lẫy khiến đáy mắt nghi ngờ của mọi người biến mất, sau đó là một trận binh hoang mã loạn thỉnh an, Thái hậu cùng Hoàng đế Gia Ninh ngồi trên ngự đài, cùng chúng thần thưởng thức hí khúc.

Lúc này, bát tinh mừng thọ đã đến hồi cuối, một đám người diễn kịch tề tụ trên đài thỉnh an, không khí mười phần hòa thuận vui vẻ.

Trong cung lâu ngày không có náo nhiệt, sau khi Hoàng đế Gia Ninh khen thưởng đào kép liền cất cao giọng nói: "Hôm nay là đại thọ của Thái hậu, trẫm rất cao hứng, đây là Đông Phúc Ban nổi danh nhất trong kinh, nghe nói ngày thường khó mời vô cùng, hôm nay trẫm vì các vị ái khanh mượn hoa hiến Phật, các khanh muốn nghe gì, không ngại cứ nói!"

Hoàng đế Gia Ninh uy nghiêm đã thành thói quen, khó có được lúc bình dị gần gũi như này, một chúng đại thần ngây ngốc, bắt đầu hậu tri hậu giác cẩn thận suy nghĩ xem nên đề xuất hí khúc gì mới có thể chuẩn xác không sai lầm mà lựa ý hùa theo.

Hoàng đế Gia Ninh là hoàng đế sấm rền gió cuốn, tất nhiên không kiên nhẫn nhìn các đại thần ai nấy đều ngưng thần khổ tư, liếc mắt nhìn phía dưới tòa một cái, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt chào đón của Nhậm An Lạc, vung tay lên: "Nhậm khanh, ngươi đến từ Tấn Nam, nói thử vài vở kịch hay nghe một chút."

Ý cười ngâm ngâm trên mặt Thái hậu hơi cứng đờ, khiến Phật châu trên cổ tay dừng một chút, đáy mắt biểu tình khó phân biệt.

Một chúng đại thần nhìn lại Nhậm An Lạc, thấy nàng không chút hoảng hốt đứng dậy, nâng tay với Hoàng đế Gia Ninh, cười vang nói: "Bệ hạ xuất thân từ ngựa chiến, vi thần cũng là võ tướng, chi bằng xướng về các binh sĩ vừa ra sa trường đi, bệ hạ cảm thấy được không?"

Đáy lòng chúng thần lộp bộp, trực tiếp than Nhậm An Lạc này thực sự là kẻ lỗ mãng, chuyện quân Đế gia khiến hoàng gia cách giải quyết còn chưa xong, ngươi lại còn muốn nghe kịch võ?

Quả nhiên, Hoàng đế Gia Ninh thu ý cười lại, cũng không phản đối, chỉ nhìn trên sân khấu kịch nhàn nhạt nói: "Làm theo sở tấu của Nhậm khanh, xướng về các binh sĩ vừa ra sa trường."

An Ninh ngồi sau Tề phi, sắc mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Nhậm An Lạc không chớp mắt.

Trên sân khấu kịch tức khắc vang lên tiếng quân mã ầm ầm, sắc mặt hoàng đế cùng Thái hậu đoan trang, không khí đột nhiên trầm xuống. Chúng thần run rẩy căng thẳng nghe diễn, thỉnh thoảng nhìn Nhậm An Lạc đang nghe vô cùng có tinh thần, than một tiếng "Mãng phụ", quả thực khóc không ra nước mắt.

Cho đến nửa nén hương sau, khi tiểu sinh thanh y trên sân khấu kịch chậm rãi cảm giác được tầm mắt bốn phương tám hướng đang hội tụ lại đây quá mức quỷ dị, cuối cùng hạ màn diễn. Lúc này Hoàng đế Gia Ninh ngược lại quyết đoán một lần, trực tiếp cho đám xui xẻo này lui xuống.

Trên quảng trường an tĩnh trở lại, Hoàng đế Gia Ninh đúng lúc mở miệng.

"Các khanh, hôm nay là đại thọ của Thái hậu, lại gần ngày Tết, trẫm muốn đại xá thiên hạ, ân trạch vạn dân."

"Chúng thần chúc Thái hậu nương nương hồng phúc tề thiên, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Chúng thần đứng dậy, hành lễ ca công tụng đức.

Thanh âm vang vọng bên ngoài Nhân Đức điện rộng lớn, mơ hồ toàn bộ hoàng thành đều có thể nghe được.

Trong Nguyên Thủy các, Đế Thừa Ân đổi một bộ váy hồng nhạt cung đình, bộ lưu ly đẹp đẽ quý giá tinh xảo trên đầu khẽ dao động, ngang hông đeo phượng bội mấy ngày trước cung đình đưa tới, đang ở trước bàn trang điểm tô mi.

"Tâm Vũ." Nàng gọi một tiếng, thị nữ Tâm Vũ từ ngoài phòng đi vào.

"Lấy cho ta áo khoác lông hồ ly bệ hạ ban thưởng tới đây, chúng ta nên đến Nhân Đức điện."

Tâm Vũ đứng phía sau nàng, không làm theo lời phân phó, ngược lại cầm lấy cây lược gỗ trên bàn, tỉ mỉ chải mái tóc dài giúp Đế Thừa Ân.

"Tâm Vũ!" Đế Thừa Ân nhíu mày, định đứng dậy, một đôi tay lại đè trên vai nàng. Đôi tay này rất quen thuộc, ngày thường chải tóc giúp nàng, sửa sang lại y phục, làm bạn với nàng suốt mười năm. Nàng không nghĩ tới đôi tay nhu nhược không xương này khi ấn nàng xuống, lại có lực đến vậy.

"Tiểu thư, người vẫn là không đến thì tốt hơn." Tâm Vũ nhẹ nhàng cởi trang sức trên đầu nàng xuống, từng cái một lần nữa thả lại trên bàn trang điểm.

Bên ngoài Nguyên Thủy các không biết từ khi nào an tĩnh lại, trống rỗng, không có nửa điểm thanh âm.

Đế Thừa Ân chần chừ giương mắt, trong gương phản chiếu vẻ mặt Tâm Vũ, trên mặt nàng mất đi vẻ trước sau vâng vâng dạ dạ, đáy mắt cương nghị lạnh lùng nàng chưa từng thấy qua.

Bàn tay đặt trên đầu gối Đế Thừa Ân run nhè nhẹ, như là có cảm giác sáng tỏ thông suốt.

"Công tử bảo ta nói với người một câu, hắn nói ước định với người từ hôm nay sẽ không còn. Từ nay về sau, người được tự do."

Trâm phượng trong tay Đế Thừa Ân rơi xuống mặt đất, nàng khó tin nhìn Tâm Vũ trong gương, đôi tay siết chặt làn váy, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay.

"Tâm Vũ, ngươi ở bên cạnh ta mười năm, ta đối với ngươi chẳng lẽ còn không tốt?" Bắt đầu từ khi nàng bị đưa vào Thái Sơn, bên người vẫn luôn chỉ có nha hoàn này, cho tới bây giờ mới biết được người tín nhiệm nhất cuối cùng lại là mật thám ẩn giấu kĩ nhất.

"Tiểu thư đối xử với ta rất tốt." Vẻ mặt Tâm Vũ không có một tia biến hóa: "Chỉ là mạnh của nô tỳ là do công tử cứu về trong đống người chết ở Tấn Nam."

"Đế Tử Nguyên thật sự là ai? Có phải nàng còn sống hay không?" Đế Thừa Ân nghe thấy thanh âm run rẩy lãnh trầm của chính mình.

"Tiểu thư không phải đã đoán được rồi sao, cần gì phải hỏi lại chứ?" Thanh âm Tâm Vũ thấp xuống, đáp.

"Giỏi một tên Lạc Minh Tây, giỏi một tên Đế Tử Nguyên!" Đế Thừa Ân cất tiếng cười to, nàng đột nhiên xoay người, bắt lấy cổ tay Tâm Vũ, đáy mắt bi thương không chịu nổi: "Được, được lắm! Một đám các ngươi đều rất hay, thật sự rất hay! Ta làm kẻ ngốc mười năm, kẻ ngốc mười năm a!"

Trong Nguyên Thủy các, chỉ còn nghe được tiếng Đế Thừa Ân phẫn hận bi thương không chịu nổi.

Cùng lúc đó, thái y viện vừa mới đổi một thân y phục chuẩn bị tham gia tiệc mừng thọ Thái hậu đang bị cung nữ ở Hoa Dương các hoang mang rối loạn ngăn bên trong Ngự hoa viên.

Tiểu cung nữ thấy hắn, giống như gặp cứu tinh liên tục dập đầu: "Phương đại nhân, Chiêu Nghi nương nương nhà ta muốn sinh, các đại nhân ở thái y viện đều đến chúc thọ Thái hậu nương nương ở Nhân Đức điện, một người cũng không còn, nếu không tìm được người, nương nương nhà ta sợ là sắp không xong rồi!"

Phương Giản Chi kinh hoảng, vốn dĩ hậu phi chờ sinh trong cung đều sẽ có thái y chuyên môn túc trực, để tránh hỏng việc. Vậy mà bởi vì Trung Nghĩa Hầu phủ xuống dốc, thái y phụ trách Cổ Chiêu Nghi liền hoàn toàn không để trong lòng, ngay lúc này còn đến tiệc mừng thọ của Thái hậu.

Dù sao cũng là huyết mạch hoàng gia, không phải chuyện nhỏ, Phương thái y liên tục xua tay: "Đi, mau đến Hoa Dương các."

Tiểu cung nữ gặp được người tâm phúc, vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, dẫn Phương Giản Chi đi về hướng Hoa Dương các.

Trong Hoa Dương các, khuôn mặt Cổ Chiêu Nghi gầy ốm, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, tay đặt trên bụng, trên giường tràn ra vài vết máu. Thái giám cung nữ trong phòng nàng hoảng hốt vây quanh, sợ hãi đến mức chỉ còn lại nửa cái mạng.

Phương Giản Chi đi vào, vừa thấy bộ dáng Cổ Chiêu Nghi trên giường, sắc mặt lập tức trắng bệch, như này, sợ là biểu hiện khó sinh!

Cổ Chiêu Nghi thấy hắn, đáy mắt chợt lóe lên một tia hy vọng.

Phương Giản Chi vội vàng tiến lên bắt mạch cho Cổ Chiêu Nghi, tay thăm dò, đáy lòng trầm tới bậc thấp nhất: "Nương nương, sợ là mạch tượng không yên, phải nhanh bẩm báo bệ hạ một chút, để bệ hạ định đoạt là giữ.."

"Không, không còn kịp rồi.." Cổ Chiêu Nghi gắt gao bắt lấy tay áo Phương Giản Chi, bàn tay khô quắt nắm chặt hiện ra màu xanh tím, thanh âm đứt quãng: "Phương lão đại nhân, giữ đứa bé, nhất định, nhất định phải giúp bổn cung giữ được đứa bé!"

Cổ Chiêu Nghi vẫn còn ở năm tháng xuân xanh, nửa năm trước vẫn là nhân vật được hoàng đế treo trên đầu quả tim, vinh sủng cực kỳ. Nào biết thế sự khó liệu, mới hơn nửa năm liền sa sút đến nông nỗi này. Phương Giản Chi nghe thấy thanh âm nàng nghẹn ngào, cũng biết thời gian cấp bách, liền phất tay về phía sau.

"Mau đi đun nước nóng, gọi bà đỡ tới đây, kéo dài tính mạng cho nương nương." Phương Giản Chi phân phó đâu vào đấy, quay đầu nói với Cổ Chiêu Nghi: "Nương nương yên tâm, bây giờ lão thần đi sắc thuốc, nhất định dốc hết toàn lực giữ lại long thai trong bụng nương nương!"

Cổ Chiêu Nghi gật đầu, nước mắt trong đáy mắt tràn mi mà ra, buông lỏng tay áo Phương Giản Chi ra.

Bên ngoài Nhân Đức điện, Thái hậu cười đến khuôn mặt hiền từ, đoan trọng uy nghi, lấy danh đại thọ ban ân tam công, hậu thưởng chúng thần, lấy được một mảnh tiếng khen tâng bốc.

Nàng cười giao quyền phát biểu cho Hoàng đế Gia Ninh, Hoàng đế Gia Ninh không nhẹ không nặng ho khan một tiếng, dưới thềm đá an tĩnh lại.

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy Hoàng đế Gia Ninh đứng lên.

"Các khanh." Hoàng đế Gia Ninh dừng một chút: "Trẫm biết tháng trước trên Kim Loan điện phó tướng Thanh Nam sơn Chung Hải kêu oan cho quân Đế gia, trẫm cũng vô cùng đau đớn với chuyện này, hôm nay tại đây trên tiệc mừng thọ, trẫm liền trả các khanh chân tướng. Đại Lý Tự khanh Hoàng Phổ đâu?"

Hoàng Phổ từ chỗ ngồi bước ra, đi tới chính giữa, quỳ xuống: "Có thần."

"Ngươi thẩm án hơn tháng, nội tình thật sự trong chuyện này chắc hẳn đã hỏi rõ, ngươi tới nói cho các khanh, rốt cuộc chân tướng là thế nào."

Hoàng Phổ ngẩng đầu, dừng lại một chút, cất cao giọng nói: "Hồi bệ hạ, tướng sĩ Thanh Nam thành khai quật Thanh Nam sơn, chứng thực trên thi thể một nửa quân Đế gia đích xác có mũi tên Đại Tĩnh ta. Trung Nghĩa Hầu ở trên công đường thú nhận mười năm trước hắn ngộ nhận tin giả, cho rằng thiết kỵ Bắc Tần công thành, nên mới đêm khuya tru sát quân Đế gia dưới Thanh Nam sơn, tội này hắn nguyện một mình gánh chịu."

"Vậy còn những chuyện khác?"

"Thần vô năng, ngoại trừ chuyện này, chưa tra ra được ẩn tình."

"Không trách hoàng khanh, chuyện này đã qua mười năm, vốn là bản án cũ năm xưa, hiện giờ cái chết của quân Đế gia cũng coi như tra ra manh mối, chuyện Đế gia lúc này đã định. Truyền ý chỉ của trẫm, bởi vì sai lầm của một mình Trung Nghĩa Hầu khiến tướng sĩ Đại Tĩnh chết thảm, ba ngày sau xử trảm, một vạn tướng sĩ không biết nguyên do, ngộ sát đồng bào kia, trẫm đặc xá vô tội."

Hoàng đế Gia Ninh thở dài một tiếng, thần sắc trầm trọng: "Tám vạn tướng sĩ chôn cốt Thanh Sơn không phải mong muốn của trẫm, trẫm cũng đau lòng như bá tánh Tấn Nam, ngay ngày hôm nay, trẫm miễn mười năm thuế má cho Tấn Nam, ban cho hoàng ân!"

Một đại án long trời lở đất cứ nhẹ nhàng mà trần ai lạc định quyết định xử trảm Trung Nghĩa Hầu qua loa như vậy? Chúng thần tuy có nghi ngờ, nhưng bằng chứng trước mắt cũng không thể nói gì hơn, chỉ đành trăm miệng một lời tam hô vạn tuế cảm tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.

Nhậm An Lạc rũ mắt, bàn tay đặt trên đầu gối không biết từ khi nào đã gắt gao nắm chặt.

Tám vạn mạng người, trăm năm vinh nhục Đế gia, mãn thành đau thương mười năm.. Cho tới bây giờ, chỉ một kẻ hèn như Trung Nghĩa Hầu, cùng bố thí mười năm thuế má chính là công đạo mà ngươi trả cho bá tánh Tấn Nam!

Hàn Trọng Viễn, ngươi có tư cách gì làm chủ thiên hạ, chúa tể vạn dân!

Hoàng đế Gia Ninh trở lại ngự tòa, ánh mắt uy nghiêm: "Năm đó Tĩnh An Hầu làm chuyện sai lầm hiện giờ trẫm nghĩ lai cũng rất đau lòng, nhưng nghĩa cử Đế gia gia chủ nhường ngôi thiên hạ trẫm vẫn luôn khắc ghi. Hôm nay, trẫm có một hỉ sự muốn tuyên bố." Hắn xua tay với Triệu Phúc một bên: "Cho nàng lên điện."

Triệu Phúc ngầm hiểu, thanh âm chói tai vang vọng khắp Nhân Đức điện.

"Tuyên Đế tiểu thư yết kiến."

"Tuyên Đế tiểu thư yết kiến."

An Ninh nhìn lại phía dưới thềm đá, biểu tình có chút bất an. Hàn Diệp từ đầu đến cuối rũ mắt, không có nửa điểm động tĩnh.

Đáy lòng chúng thần ngầm hiểu, tám phần Đế tiểu thư khấu tạ hoàng ân, sau khi bái thọ xong bệ hạ sẽ tứ hôn.

Nào ngờ, thanh âm Triệu Phúc vang lên ở ngoài điện một lần, vẫn không nhìn thấy Đế tiểu thư đi lên từ dưới thềm đá. Chúng thần trố mắt nhìn nhau, thời điểm này, chắc sẽ không xảy ra chuyện xấu gì đi..

Sắc mặt Thái hậu cùng Hoàng đế Gia Ninh càng lúc càng trầm, đáy lòng Triệu Phúc e ngại, lau mồ hôi một cái, lại ngẩng đầu khép nép.

"Tuyên Đế tiểu thư yết kiến!"

Trên chỗ ngồi của bách quan, có người không hề báo trước mà đứng lên.

Lúc này mọi thanh âm đều yên tĩnh lại, một chút tiếng động cũng sẽ khiến mọi ánh mắt đổ dồn vào. Chúng thần giương mắt, thoáng nhìn người nọ có chút dở khóc dở cười. Cô nương ngốc này không phải là không muốn Thái tử tứ hôn, mà ở trên tiệc mừng thọ của Thái hậu không biết sống chết mà chạy ra phá rối đi!

Nhậm An Lạc bước ra từ bàn tiệc của vương công nhất phẩm, hồng y triều phục, khuôn mặt nghiêm nghị, từng bước một đi đến thềm đá giữa quảng trường.

Sau đó, dưới ánh nhìn của mọi người, chậm rãi quỳ xuống, ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế Gia Ninh, thanh âm lanh lảnh, xông thẳng lên trời.

"Thần Đế Tử Nguyên, bái kiến bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."