Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện

Chương 93



Bên ngoài Nhân Đức điện không còn một tia thanh âm nào khác, ngoại trừ thanh âm trong trẻo của nữ tử Nhậm An Lạc.

"Chứng cứ đâu?" Trên ngự đài, Thái hậu đè lại tay Hoàng đế Gia Ninh, nhìn lại Nhậm An Lạc: "Nhậm An Lạc, ngươi nói ngươi là Đế Tử Nguyên, ai gia liền nhận ngươi là Đế Tử Nguyên. Nhưng nếu không lấy ra chứng cứ, lời ngươi vừa nói chính là coi thường thánh uy, vọng ngôn thiên tử xử sai, theo luật phải chém!"

Đúng vậy, nói nhiều như vậy, Nhậm An Lạc là nữ thổ phỉ Tấn Nam cũng được, là Đế Tử Nguyên cũng được, đến mức này, thân phận của nàng kỳ thật đã không phải quan trọng nhất. Nếu không lấy ra chứng cứ chứng minh trong sạch cho Đế gia, hành động hôm nay của nàng, nhìn trái nhìn phải cũng chỉ sống được thêm một hai ngày nữa. Nhưng nếu nàng lấy ra được chứng cứ, thiên hạ Đại Tĩnh sợ là phải lật lại..

Đến cuối cùng mười năm trước Đế gia có phản quốc hay không, quân Đế gia có phải nội ứng ngoại hợp cùng Bắc Tần nên mới lao tới Tây Bắc hay không, mới là chuyện mọi người muốn biết nhất.

"Thái hậu, thần bỏ qua thân phận thượng tướng nhất phẩm, mang đầu đứng trước bách quan, tất nhiên không phải muốn gây chuyện ở đây." Nhậm An Lạc giơ tay chỉ chỉ đầu, sau đó ném quyển trục cầm trong tay đi, quyển trục kia vừa vặn dừng trên sân khấu kịch, treo từ trên cao xuống, sáng chói dừng trước mắt mọi người.

Nàng lấy từ ống tay áo ra một phong thư, giơ cao lên: "Đây là dụ lệnh phụ thân ta nhận được từ mười năm trước.." Nàng dừng một chút: "Phong mật tin này dụ lệnh phụ thân ta cùng Tần Chiêu tướng quân dưới quyền dẫn tám vạn quân Đế gia gom thành nhóm lao tới Tây Bắc, cùng thủ tướng Thanh Nam thành ở dưới Thanh Nam sơn cùng đánh đại quân Bắc Tần."

Thanh âm Nhậm An Lạc vang vọng bên ngoài Nhân Đức điện, chúng thần hít hà một hơi, sáng quắc nhìn chằm chằm mật tin trên tay nàng, thanh âm nghị luận xôn xao.

Trong thiên hạ có thể mệnh lệnh được cho Trung Nghĩa Hầu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, huống chi theo như lời Nhậm An Lạc nói, đây còn là ngự chỉ! Triều đình Đại Tĩnh có mấy người có thể ban hạ ngự chỉ!

"Hoang đường!" Đáy mắt Thái hậu co rụt lại, tay đặt trên ngự ghế hơi run lên vô hình, đột nhiên chỉ vào Nhậm An Lạc: "Làm gì có ngự chỉ nào, rõ ràng là ngươi bịa đặt!"

Nhậm An Lạc nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thái hậu một cái, đi về bên phải vài bước đến trước mặt Hữu tướng, trịnh trọng đưa tin tới trong tầm tay hắn: "Hữu tướng, ngài là nguyên lão hai triều, phụ tá bệ hạ mười mấy năm, mong ngài giúp hạ quan giám định phong mật tin này." Nhậm An Lạc dừng một chút, chấp lễ khom lưng: "Đây vốn là việc riêng Đế gia ta, hạ quan biết rõ thật sự là làm khó người khác, nhưng lão giả trên triều đình Đại Tĩnh có thể như lão thừa tướng đức cao vọng trọng ít ỏi không có mấy, mong lão thừa tướng nể tình mãn môn Đế gia ta qua đời, giúp Tử Nguyên làm chứng cứ rõ ràng."

Ánh mắt liếc xuống trên ngự đài như thực chất, bách quan cũng nhìn về phía nơi này, Hữu tướng đầu tóc hoa râm nhìn Nhậm An Lạc khom nửa lưng trước người, đứng dậy, giơ tay tiếp nhận phong thư đã ố vàng trong tay nàng, nâng Nhậm An Lạc dậy.

"Lão phu là tể phụ Đại Tĩnh, còn là thần nhân có bổn phận trả chân tướng cho thiên hạ, Đế tiểu thư không cần như thế."

Nhậm An Lạc mơ hồ lộ vẻ xúc động, đáy mắt xẹt qua một mạt cảm kích.

Sắc mặt Thái hậu trầm xuống, vẻ mặt Tả tướng càng là ngưng trọng. Năm đó hắn theo lệnh Thái hậu tìm kiếm phong thư này, nào biết lục soát thành ba ngày, ngay cả mảnh giấy vụn cũng không tìm được. Hiện giờ xem ra là trước khi Tĩnh An Hầu tự sát đã đem phong thư từ này để lại cho Đế Tử Nguyên, năm đó hắn cho rằng phong thư này đã cùng Tĩnh An Hầu chôn sâu dưới đất, liền lừa Thái hậu nói tin này đã bị hủy, nhưng hôm nay..

Hữu tướng mở phong thư ra, vội vàng quét vài lần sắc mặt đại biến, lăn qua lộn lại nhìn tin hàm vài lần cũng chưa nói ra nửa lời. Hắn nhìn thoáng qua Nhậm An Lạc, cầm mật tin nghiêm mặt ra khỏi bàn tiệc, đi tới trước ngự đài, quỳ xuống trước Hoàng đế Gia Ninh, không nói một lời.

Đáy lòng chúng thần lộp bộp, xem bộ dáng này của Hữu tướng, chẳng lẽ mật tin kia là thật? Tiếng nghị luận nhất thời càng nhiều thêm.

"Ngụy khanh, ngươi nhìn phong thư từ này, chỉ cần nói là thật hay giả, trẫm thứ ngươi vô tội." Thanh âm Hoàng đế Gia Ninh uy nghiêm vang lên, ngay sau đó toàn trường lặng im.

"Hồi bệ hạ, trên mật tin xác thật dụ lệnh ngày Tấn Nam tám vạn quân Đế gia nhận được tin liền rút quân đến Tây Bắc, dấu ấn mặt trên chính là ngọc tỷ thiên tử, ngay cả bút tích trên thư.. Chính là tự tay bệ hạ hạ bút."

Một câu của Hữu tướng, làm bên ngoài Nhân Đức điện an tĩnh đến mức quỷ dị. Ngọc tỷ thiên tử, bút tích đế vương! Hữu tướng là nguyên lão hai triều, có thân phận là trụ cột triều đình, nếu không chắc chắn, tuyệt sẽ không dễ dàng nói ra.

Hoàng đế Gia Ninh nhàn nhạt nhìn lướt qua Thái hậu. Thân mình Thái hậu run lên, mũ phượng trên đầu khẽ động, có chút không dám đón nhận ánh mắt của Hoàng đế Gia Ninh.

Năm đó Tĩnh An Hầu chỉ biết tuân theo lệnh của hoàng đế, căn bản sẽ không tin tưởng ý chỉ nàng hạ.

Vương công đại thần liếc mắt nhìn nhau một cái, lại cực nhanh rũ đầu qua một bên, lúc này, Hoàng đế Gia Ninh trên ngự đài bưng ly sứ lên nhấp một ngụm trà, đột nhiên mở miệng: "Ngự lâm quân đâu?"

Trong lòng chúng thần rùng mình, động loạt nhìn Hữu tướng cùng Nhậm An Lạc trên thềm đá, bệ hạ không phải là muốn..

Thống lĩnh Ngự lâm quân Trương Hướng người mặc khôi giáp từ dưới thềm đá chạy lên: "Có thần."

"Việc này liên quan đến chân tướng Đế gia mưu nghịch cùng tính mạng tám vạn quân Đế gia ở Thanh Nam sơn, không chỉ là chuyện của một nhà, là quốc sự triều đình Đại Tĩnh, ngươi đưa hậu phi công chúa cùng mệnh phủ các phủ về Cẩm Tú điện nghỉ ngơi. Tề phi, trẫm giao hậu cung cho nàng."

Tề phi đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, cũng rất trấn định, hành lễ với Hoàng đế Gia Ninh: "Thần thiếp tuân chỉ."

Nghe được lời này, chúng thần mới thở phào một cái, cũng đúng, hiện tại chính là liên lụy đến quốc sự, để hậu phi nữ nhân cùng hài tử ở đây quả thật không ổn.

Hậu phi mệnh phụ cùng công chúa trong khoảnh khắc lui đến sạch sẽ, chỉ còn An Ninh bất động như núi, thân phận nàng đặc thù, Hoàng đế Gia Ninh cũng tùy nàng.

Lúc này, Hoàng đế Gia Ninh mở miệng: "Ngụy khanh, ngươi đứng lên trước."

Hữu tướng nghe vậy từ trên thềm đá lạnh băng đứng dậy.

"Trẫm hỏi ngươi, ngươi chắc chắn bút tích trên mật tin là trẫm viết?"

"Vâng, bút tích phía trên đúng là của bệ hạ."

Hoàng đế Gia Ninh nhích lại ra phía sau, nhìn về phía bách quan: "Trẫm chưa từng viết qua phong thư này, càng không có phái người đưa phong mật tin này tới Đế Bắc thành Tĩnh An Hầu phủ." Thấy vẻ mặt chúng thần ngờ vực, hắn nói tiếp: "Trẫm nghe nói trong thiên hạ kỳ nhân dị sĩ nhiều vô kể, tìm ra một hai người bắt chước bút tích của trẫm cũng không phải là không có khả năng, Ngụy khanh, ngươi nói đúng không?"

Hữu tướng ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn Thái hậu bên cạnh Hoàng đế Gia Ninh, sắc mặt khẽ biến, chắp tay đáp: "Lời bệ hạ nói, cũng có khả năng."

Thái hậu là sư phụ vỡ lòng của đương kim thánh thượng, Thái hậu quả thật có khả năng viết ra phong thư này, chỉ là người biết việc này ít ỏi không có mấy, cũng không có chứng cứ dưới tình hình này, hắn không thể tùy tiện đem Thái hậu liên lụy vào.

"Huống hồ tháng mười một mười năm trước, ngọc tỷ từng bị mất nửa ngày, lúc ấy trẫm không để ý, hiện giờ nghĩ đến cũng có chút kỳ quặc. Nhưng việc này năm đó đã ghi chép tại Nội vụ phủ, Ngô khanh, ngươi tới nói cho các khanh."

Đại thần Nội vụ phủ Ngô Triệu Thanh vội vàng bước ra, khấu đầu đáp: "Lời bệ hạ nói không sai, ngày mười chín tháng mười một mười năm trước, ngọc tỷ từng mất ở Kim Loan điện, nửa ngày sau tìm được ở Thượng Thư phòng, lúc ấy thần nghĩ là vị tiểu hoàng tử nào đó đem ngọc tỷ cầm đi chơi đùa, nên chỉ ghi chép án này như vậy, vẫn chưa lộ ra."

"Ngô khanh, ngươi trở về ngồi lại đi." Hoàng đế Gia Ninh xua tay, nhìn Nhậm An Lạc: "Đế Tử Nguyên, thư này không phải là trẫm viết, ngươi tin không?"

Nhậm An Lạc gật đầu, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh: "Thần tin." Nói xong, nàng đỡ Hữu tướng đến chỗ ngồi, mới xoay người nói: "Bệ hạ, trước tiên mặc kệ tin này là ai viết, thần xin hỏi một câu, nếu thần tử nào trên thiên hạ nhận được phong mật tin này, sẽ làm như thế nào?"

Hoàng đế Gia Ninh bị hỏi đến cứng lại, trầm mặc xuống.

Chúng thần nghe thấy lời này, liên tục gật đầu, trên phong mật tin kia là bút tích thiên tử, ngọc tỷ hoàng gia, ngay cả Hữu tướng cũng không nhìn ra thật giả. Chỉ cần là thần tử Đại Tĩnh, đều sẽ theo lệnh hành sự, nếu kháng mệnh không tuân, mới là loạn thần nghịch đảng thật sự. Nghĩ như vậy, tất cả chúng thần rùng mình một cái, Tĩnh An Hầu năm đó bành trướng một phương, danh vọng Đế gia càng không có ai có thể sánh bằng, thế nhưng cũng bị người phía sau màn mưu hại, nếu việc này rơi xuống trên người chính mình..

Mười năm sau, các đại thần ngồi bên ngoài Nhân Đức điện suy ngẫm một chút về chân tướng lại sinh ra một ý nghĩ cùng chung kẻ địch, nếu không tìm ra người phía sau màn, chuyện Đế gia không thể tra ra manh mối, tử dụ lệnh ngày đó chắc chắn trở thành bùa đòi mạng kinh hoàng của bách quan, trên dưới Đại Tĩnh từ nay về sau không ai còn dám tuân hoàng mệnh hành sự, triều chính tất loạn, hoàng uy càng không còn sót lại chút gì.

Hoàng đế Gia Ninh nhìn sắc mặt chúng thần, liền biết trong lòng bọn họ đang suy nghĩ gì, chân mày cau lại. Nhậm An Lạc mới nói một câu, liền khiến văn võ cả triều về phe Đế gia. Một nữ cô nhi mười tám tuổi, sao có thể khiến tâm trí người khác sợ hãi đến mức này? Hoàng đế Gia Ninh nhìn chằm chằm Nhậm An Lạc ngẩng đầu mà đứng, đáy lòng hơi có lạnh lẽo.

Trên ngự đài, Hoàng đế Gia Ninh chậm rãi mở miệng: "Nếu mười năm trước sau khi tin này được đưa đến Tĩnh An Hầu phủ, tám vạn quân Đế gia mới lao tới Tây Bắc, việc này quả thật không thể định tội hắn."

Nhậm An Lạc nhướng mày, chỉ mỗi chuyện quân Đế gia xa phó Tây Bắc vô tội?

Nàng nhìn thoáng qua Tả tướng, thẳng bước đến ngự đài, triều thần một trận khẩn trương, Triệu Phúc lại càng nghĩ cũng chưa nghĩ liền ngăn trước mặt Hoàng đế Gia Ninh.

Nào ngờ Nhậm An Lạc dừng dưới ngự đài, từ trong tay áo rút ra mấy phong thư từ, dâng lên cho Triệu Phúc: "Triệu công công, mời trình cho bệ hạ thay ta."

Triệu Phúc ngượng ngùng tiếp nhận, tay chân nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Hoàng đế Gia Ninh.

Nhậm An Lạc đi trở về giữa thềm đá, nói: "Bệ hạ, đây là chứng cứ năm đó Tả tướng lục soát được từ Tĩnh An Hầu phủ, nói phụ thân ta cấu kết cùng Bắc Tần. Thần trộm được từ Binh bộ, trình lên thánh thượng."

Ngoài điện hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng ho khan, hành động không vinh dự như vậy, vị Đế tiểu thư này sao có thể không biết một chút kín đáo như vậy!

Chứng cứ ở Binh bộ phủ đầy bụi đã sớm bị hắn huỷ hoại, làm gì còn thư từ nào! Tả tướng đứng dậy muốn phản bác, lại cố gắng đè xuống, thoáng nhìn ánh mắt vọng lại đây của Nhậm An Lạc, nhớ tới chuyện tối hôm qua, thần sắc hắn biến đổi, tức khắc đại hối, sống uổng phí một đời tuổi tác lớn như vậy. Đế Thừa Ân đột nhiên tới tướng phủ nhắc nhở hắn, rõ ràng chính là có đánh lừa, thế nhưng hắn lại sập bẫy của Nhậm An Lạc!

"Lưu thái phó." Nhậm An Lạc nhìn thái phó Lưu Thế Kiệt bên cạnh Hữu tướng, chắp tay nói: "Mười năm trước Lưu đại nhân ngài là Binh bộ Thượng thư, chứng cứ mưu phản năm đó chính là vương ấn Bắc Tần?"

Lưu thái phó đứng dậy, gật đầu, thần tình nghiêm túc: "Năm đó sau khi mấy phong thư từ này mang về kinh thành, là ta tự mình giám định, đúng là vương ấn Bắc Tần."

"Vương ấn kia có phải hoàn chỉnh vô khuyết?"

Lưu Thế Kiệt ngẩn ra, gật đầu: "Tất nhiên là hoàn chỉnh vô khuyết. Lời này của Đế tiểu thư là có ý gì?"

Nhậm An Lạc cười cười: "Như lời bệ hạ vừa nói, kỳ nhân dị sĩ trên đời đông đảo, nếu bút tích bệ hạ còn có thể giả tạo, vậy vương ấn của kẻ hèn Bắc Tần vương sao lại không thể?"

Nàng xoay người nhìn lại Hoàng đế Gia Ninh: "Bệ hạ, mời mở phong thư."

Hoàng đế Gia Ninh nghe vậy mở phong thư ra, trầm giọng nói: "Đế Tử Nguyên, sao ngươi có thể chứng minh vương ấn Bắc Tần trên này là giả?"

Nhậm An Lạc ngẩng đầu: "Bệ hạ, vương ấn khắc bên trên căn bản không phải của vương thất Bắc Tần, bởi vì mười năm trước đại công chúa Bắc Tần Tầm Dương nhất thời lỡ tay, đập vỡ một góc vương ấn, từ đây về sau vương ấn Bắc Tần liền không còn hoàn chỉnh. Bắc Tần cùng triều ta liên tục chinh chiến, bang giao cực ít, cho nên trên dưới Đại Tĩnh ta không có ai biết vương ấn Bắc Tần sớm đã bị khuyết."

Nàng quay đầu nhìn lại Lưu thái phó: "Nếu năm đó trên dưới cả triều có một người có thể nhìn ra sơ hở, người đứng sau màn này mưu tính nhất định thất bại trong gang tấc, phụ thân ta tất sẽ không cõng oan khuất, nhận hết tiếng xấu trong thiên hạ mười năm!"

Sắc mặt Lưu thái phó u ám, nhìn hốc mắt phiếm hồng của Nhậm An Lạc, xấu hổ nói không ra lời.

Năm đó chuyện Đế gia mưu nghịch liên lụy rất rộng, náo động triều đình, vốn phải cẩn thận thẩm án, cẩn thận lập chứng mới đúng, nhưng việc này là kiêng kị hoàng gia, không ai dám điều tra sâu, một khi tìm được chứng cứ, liền qua loa kết án, cho nên sơ hở rõ ràng như thế cũng không nhìn ra.

Lưu thái phó ổn định thân mình, khuôn mặt già nua trong nháy mắt suy sụp xuống, nhìn Nhậm An Lạc khom người thật sâu bái: "Lão phu thẩm án không rõ, oan uổng Hầu gia cùng Đế gia, thật sự thẹn với Tĩnh An Hầu, thẹn với Đế tiểu thư."

Nhậm An Lạc trầm mặc một chút, chậm rãi nâng Lưu thái phó dậy, gằn từng chữ: "Năm đó định tội Đế gia mưu nghịch không phải thái phó, phán mãn môn Đế gia ta bị chém cũng không phải thái phó, thái phó không cần như thế."

Lời này vừa ra, đáy lòng chúng thần có chút bi ai. Đúng vậy, nếu không phải hoàng gia sấm rền gió cuốn nhổ tận gốc Đế gia, trăm năm thế tộc có thể sánh vai cùng hoàng thất, cũng không đến nỗi bị hủy trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Nhậm An Lạc xoay người, nhìn lại Hoàng đế Gia Ninh.

"Bệ hạ, năm đó là có dụ lệnh đưa đến Tĩnh An Hầu phủ, phụ thân ta mới phái tám vạn đại quân lao tới Tây Bắc, Tả tướng lục soát ra thư từ với Bắc Tần cũng là giả, căn bản không có chứng cứ định tội Đế gia, Đế gia không mưu nghịch, phụ thân ta cũng không phản quốc."

Hoàng đế Gia Ninh thở dài một hơi, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "Vĩnh Ninh quả thật không phản bội Đại Tĩnh, là trẫm lầm tin chứng cứ giả, phán sai án, trẫm sẽ chọn ngày trả trong sạch cho Đế gia cùng tướng sĩ Đế gia."

"Không đủ." Nhậm An Lạc ngẩng đầu, nhẹ nhàng mở miệng: "Bệ hạ, ngài không muốn biết tám vạn quân Đế gia đến tột cùng là chết ở Thanh Nam sơn như thế nào sao?"